Điện thoại của Vũ Văn Thành vang lên.
Từng dây thần kinh của Diệp Hân Đồng đều bị treo ngược, vô cùng mâu thuẫn đợi chờ đáp án.
“Được, ừ, được rồi” Sắc mặt Vũ Văn Thành rất nghiêm túc, Diệp Hân Đồng không sao phán đoán được.
“Kết quả giám định thế nào?” Diệp Hân Đồng cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nhưng lời nói ra tự nhiên có phần run rẩy.
Vũ Văn Thành do dự một lúc. Diệp Hân Đồng chờ đợi, nắm chặt quả đấm, khống chế bản thân mình khỏi run rẩy vì căng thẳng.
“Em thực sự không phải là con gái của dì, Đinh Đinh Đang mới phù hợp, nói cách khác, cô ấy chính là con gái ruột của dì, còn em thì không” Vũ Văn Thành cảm nhận được sự bàng hoàng của Diệp Hân Đồng “Vậy bây giờ chúng ta đi Hàn Quốc”
Diệp Hân Đồng sững sờ một lúc lâu, cô không phải là con gái Diệp Thiểu Hoa, điều này có nghĩa là hôm nay Mặc Tử Hiên đi tìm kho báu, không còn nghi ngờ gì sẽ phải chết.
“Hân Đồng, Hân Đồng” Vũ Văn Thành gọi nhiều lần mới thấy cô có phản ứng.
“À, vâng” Diệp Hân Đồng trả lời đại.
“Em còn muốn làm gì nữa không?” Vũ Văn Thành hỏi.
Đầu óc Diệp Hân Đồng trống rỗng “Em…”
“Có cần nói với dì Diệp một tiếng không, lần này, tới Hàn Quốc xác nhận xong chúng ta sẽ đi Pháp luôn” Vũ Văn Thành đề nghị.
“À, đúng rồi, em muốn để lại cho mẹ ít tiền, chưa biết lúc nào mới trở về. Bà không có khoản tiết kiệm nào, nếu đột nhiên có chuyện gì, em lại không có bên cạnh.” Diệp Hân Đồng cảm thấy sợ hãi, nhiều lời không nói được mạch lạc.
“Muốn bao nhiêu? Anh sẽ chuyển qua cho dì?” Vũ Văn Thành nói.
“Không cần, em có một ít tiền trong ngân hàng” Diệp Hân Đồng quay người, mở máy vi tính ra, tâm tư lại không thể tập trung.
Nhìn số dư tài khoản, Diệp Hân Đồng sửng sốt, tại sao lại có nhiều tiền như vậy. Ngẫm nghĩ lại, Mặc Tử Hiên cho cô một khách sạn, số tài khoản này được lưu lại từ đầu.
Diệp Hân Đồng chỉnh đốn lại những suy nghĩ lộn xộn của mình, cô sợ bị Mặc Tử Hiên phản bội, nhưng trong lòng tại tự hỏi, Mặc Tử Hiên trừ việc lừa gạt cô, cũng đối xử với cô không tệ, cô có thể thấy chết mà không cứu sao?
Vũ Văn Thành đứng sau lưng Diệp Hân Đồng, anh cảm thấy cô đang do dự.
“Chúng ta chỉ cần sống một cuộc sống vui vẻ là được rồi, rất nhiều chuyện chỉ là nhất thời, chúng ta không thể ngăn cản.” Vũ Văn Thành đột nhiên nói khiến Diệp Hân Đồng giật mình.
“Vâng” Diệp Hân Đồng trả lời lung tung.
“Cộc cộc cộc” Đinh Đinh Đang tự mình mở cửa “Vũ Văn Thành, cha tôi bảo anh đi”
“Tôi không đi, sắp xếp cho chúng tôi đi chưa?” Vũ Văn Thành lạnh lùng nói.
“Chẳng phải bây giờ đang bảo anh đi sao?” Hôm nay Đinh Đinh Đang rất xung với anh.
Vũ Văn Thành nhìn sang Đinh Đinh Đang, nói với Diệp Hân Đồng “Chờ anh, một lúc nữa chúng ta đi”
Đinh Đinh Đang nhìn chằm chằm Vũ Văn Thành, nhìn anh rời đi, xoay người đi vào phòng.
“Hôm nay Mặc Tử Hiên sẽ chết, có phải trong lòng cô rất thoải mái không?” Đinh Đinh Đang châm chọc.
“Có bác Đinh ở đó, những cái bẫy này đều là thiết kế của ông ấy, nếu ông cùng đi, tôi tin là Mặc Tử Hiên sẽ không sao.” Diệp Hân Đồng không hề cử động.
“Trách nhiệm của ba tôi là bảo vệ kho báu, Mặc Tử Hiên muốn có kho báu, cô cảm thấy ông ấy sẽ cho hắn sao? Ông chẳng qua là giăng một cái lưới khiến Mặc Tử Hiên chui đầu vào, tôi e là Mặc Tử Hiên sẽ không còn thấy được mặt trời ngày mai đâu.” Chỉ sợ Đinh Đinh Đang nói lung tung, nhưng nét mặt của cô có vẻ không giống đang nói dối, lòng Diệp Hân Đồng hoảng sợ.
“Tại sao cô nói với tôi những điều này, chẳng phải cô nên về phe Đinh Tứ Khuê sao?” Diệp Hân Đồng tâm phiền ý loạn quay đi, trong đầu đều là hình ảnh Mặc Tử Hiên rơi vào khốn cảnh, cô lại nhớ tới lúc cùng anh lạc trong mê cung của Kim Thụy Tường, rốt cuộc Mặc Tử Hiên đối với cô là tâm tình gì?
“Bởi vì không muốn cô và Vũ Văn Thành bỏ đi, cho nên, tôi cho cô biết sự thật. Cô biết rõ cô không phải là con gái Diệp Thiểu Hoa, nếu Mặc Tử Hiên dùng máu của cô, bùm, hắn sẽ tan xương nát thịt” Đinh Đinh Đang tiếp tục hù dọa.
“Vậy tại sao cô không đi cứu anh ta?” Diệp Hân Đồng muốn nổi nóng quay lại nhìn Đinh Đinh Đang.
Đinh Đinh Đang bày ra dáng vẻ chẳng sao cả “Tôi vì sao phải đi cứu hắn, hắn đối với tôi chẳng là gì cả, nếu hắn chết tôi cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ quan tâm đến Vũ Văn Thành mà thôi”
Diệp Hân Đồng trở nên raatshoots hoảng, cô càng hốt hoảng, Đinh Đinh Đang càng thấy quyết định của mình là đúng.
Rốt cuộc “Cô cho tôi mượn điện thoại di động, tôi gọi điện cho anh ta” Diệp Hân Đồng nóng nảy nói. Bất kể thế nào, cô cũng không muốn Mặc Tử Hiên chết.
“Không có ích lợi gì, bây giờ hắn đã xuống hầm rồi, trong đó điện thoại không có sóng” Đinh Đinh Đang nhìn điện thoại di động “Cô còn một phút để suy nghĩ, sau 1 phút, Vũ Văn Thành sẽ quay lại, đến lúc đó cô muốn đi cũng không được. Nếu bây giờ cô muốn đi tìm Mặc Tử Hiên, tôi sẽ đưa cô đi, nếu cô nhất định không đi, coi như gxong, chờ nhắt xác hắn, à không đúng, đến xác hắn cũng chẳng còn.” Đinh Đinh Đang che miệng cười.
Diệp Hân Đồng nhớ tới thời gian đã trải qua bên Mặc Tử Hiên, đặt tay lên bụng.
Động tác này bị Đinh Đinh Đang phát hiện, cô cười có vẻ hả hê “Nếu đứa bé trong bụng cô biết tự tay cô đã giết chết ba nó, nó có thể tha thứ cho cô không?”
Suy nghĩ của Diệp Hân Đồng rất hỗn loạn, cô không biết phải làm sao, đầu óc trống rỗng, không thể giữ nổi thăng bằng.
“À, đúng rồi, nói cho cô biết một chuyện, hôm qua lúc đưa Mặc Tử Hiên đi, tôi thấy anh ta khóc thút thít trong xe, xem ra cô làm hắn bị tổn thương không nhẹ, hắn thật xui xẻo, mang theo tiếc nuối tuyệt vòng mà chết đi, đoán chừng có thành ma cũng không thể nhắm mắt.” (Bó tay em Đinh Đinh Đang, bơm vá như đúng rồi )
“Tôi không muốn anh ta chết, cô hãy giúp tôi” Diệp Hân Đồng kích động.
Đinh Đinh Đang tươi cười, Diệp Hân Đồng đi tìm Mặc Tử Hiên, Vũ Văn Thành cũng sẽ không đi, Vũ Văn Thành bị Diệp Hân Đồng làm tổn thương, cô mới có cơ hội.
Đinh Đinh Đang vỗ vỗ tay, Ngân Hồ đi ra.
“Trong vòng nửa giờ đưa Diệp Hân Đồng đến biệt thự của Mặc Tử Hiên. Hắn sống hay chết phụ thuộc vào cô đấy” Đinh Đinh Đang nói.
Diệp Hân Đồng không nghĩ được nhiều như vậy, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, phải nhanh chóng nói cho Mặc Tử Hiên biết máu của cô không thể dùng, Đinh Đinh Đang chỉ muốn đưa cô đến chỗ của Mặc Tử Hiên, vậy thì cô cũng nên nhanh chóng cứu Mặc Tử Hiên đã, những chuyện khác, chờ cứu được anh xong rồi nói.
Diệp Hân Đồng vừa đi, Vũ Văn Thành liền tức giận vội vã ra ngoài, nhưng trong phòng chỉ còn một mình Đinh Đinh Đang chờ anh.
“Diệp Hân Đồng đâu? Cô ruốt cuộc giở trò quỷ gì, ba cô không có trong phòng, chỉ có mấy tên vớ vẩn cô phái đến, rốt cuộc cô đã làm gì Diệp Hân Đồng?” Vũ Văn Thành vừa thấy Đinh Đinh Đang liền chất vấn.
“Anh cho rằng tôi giữ lại anh dễ dàng sao? Tôi làm rối loạn kế hoạch của lão nhân, lúc ông về không biết sẽ trừng phạt tôi thế nào đây.” Đinh Đinh Đang ra vẻ đạo lý.
“Cái gì? Rốt cuộc cô đã làm gì?” Giọng Vũ Văn Thành chẳng tốt chút nào.
Đinh Đinh Đang thương tổn nhìn anh “Thực tế, kho báu vốn đã sớm trở thành một cái hang vô ích rồi, lão nhân đã sớm chuyển nó đi, ông chẳng qua là bạch xà xuất động, muốn tìm ra Mặc Ngôn Thông và Tiểu Mạn mà thôi. Bởi vì, chìa khóa kho báu kia bị Tiểu Mạn lấy mất, chỉ có Tiểu Mạn mới mở được kho báu” Đinh Đinh Đang sầu não nói.
“Cô nói xằng nói bậy gì thế? Tôi không quan tâm bảo tàng gì cả, tôi không có hứng thú với nó, Diệp Hân Đồng rốt cuộc đâu rồi?” Vũ Văn Thành tiến đến gần Đinh Đinh Đang.
“Tôi sắp xếp cho cô ấy đi cứu Mặc Tử Hiên rồi, từ đây có thể thấy, trong lòng cô ấy luôn chỉ có Mặc Tử Hiên, anh cũng đừng ngu ngốc như thế, quên cô ấy đi”
“Bốp” Vũ Văn Thành giáng một cái tát nặng nề, hơn mười năm nay anh chỉ sống vì Diệp Hân Đồng, thế mà con đàn bà này lại ngang nhiên cướp Diệp Hân Đồng của anh.
Đinh Đinh Đang không giữ được thăng bằng ngã lăn ra đất, cô không khóc mà quật cường hất cằm lên “Tôi cũng biết rõ mình đã dính vào một chuyện tình ngu xuẩn này, tự nhiên Diệp Hân Đồng xuất hiện, những kẻ núp bóng có thể sẽ không xuât hiện, Tiểu Mạn cũng sẽ không xuất đầu lộ điện, tất cả kế hoạch của Lão nhân sẽ dổ bể, tính mạng ông cũng bị uy hiếp, nhưng tôi vẫn khư khư cố chấp, muốn Diệp Hân Đồng ở bên cạnh Mặc Tử Hiên, lao vào nguy hiểm như vâyh, anh cho rằng tôi là vì ai? Nếu không phải vì kẻ hạ lưu như anh, tôi vì sao phải làm đến vậy?”
Tuyến phòng bị của Đinh Đinh Đang đã suy sụp.
“Cho dù phụ nữ khắp thiên hạ đều chết hết, tôi cũng sẽ không thích cô” Vũ Văn Thành hung tợn nói xong quay đi. (Khổ thân em Đang, thông minh xinh đẹp tài năng tuyệt đỉnh thế mà phải nghe câu nói chối tai này. Haiz).
Đinh Đinh Đang nhanh chóng ôm lấy chân anh, nũng nịu mang theo cả uất ức “Em là người phụ nữ định mệnh của anh, anh đừng đối xử với em như vậy”
Sắc mặt Vũ Văn Thành lạnh như băng, anh giật mạnh chân, mặc kệ Đinh Đinh Đang sau lưng như thế nào.
“Vũ Văn Thành, anh sẽ phải hối hận” Đinh Đinh Đang gào lên.
Vũ Văn Thành chẳng hề bận tâm đi ra cửa.
Mắt Đinh Đinh Đang lóe lên một tia hung ác, cô vỗ vỗ tay, người GV trong nhà nhanh chóng đóng cửa lại.
Vũ Văn Thành căm ghét nhìn Đinh Đinh Đang đang bò từ trên đất đứng dậy.
“Anh thật sự không thể yêu em sao?” Đinh Đinh Đang khổ sở nói.
“Không đời nào yêu cô, trong lòng tôi chỉ có Diệp Hân Đồng, từ mười mấy năm trước cô ấy đã bám rễ nảy mầm trong lòng tôi” Vũ Văn Thành gằn từng chữ, mỗi câu nói của anh đều khiến Đinh Đinh Đang đau lòng khôn nguôi.
Nhưng cô nở một nụ cười kiên cường, nụ cười thê lương châm chọc nhưng vẫn đẹp mê hồn.
“Em ở trước mặt anh mà anh coi như không nhìn thấy, anh có biết cảm giác đó thế nào không? Em cũng thích anh hơn mười năm, kể từ khi ba em giao cho anh Hồng sắc Yên Nhiên, em cũng đã chú ý đến anh, trong lòng em anh cũng bám rễ nảy mầm, so với Diệp Hân Đồng em không hề thua kém.” Cô thổ lộ vô cùng kiêu ngạo.
Vũ Văn Thành căn bản nghe không lọt, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm Diệp Hân Đồng. Anh phiền não quay đi, tức giận đến gần hai người hầu giữ cửa.
Đinh Đinh Đang bĩu môi, ngẩng mặt lên, nước mắt long lanh.
Cô nhìn Vũ Văn Thành đang ra sức đánh nhau với hai người giữ cửa.
“Vũ Văn Thành, anh khiến em khổ sở, em cũng sẽ khiến anh cảm thấy gấp bội như vậy, em sẽ giúp đỡ Diệp Hân Đồng và Mặc Tử Hiên hết mình, tim anh có đau không. Em cũng đau lòng như vậy.”
Đinh Đinh Đang tiếp tục vỗ tay, từ trong phòng vọt ra hai người, thân thủ của bọn họ rất tốt, Đinh Đinh Đang cũng đi lên hỗ trợ, Vũ Văn Thành không thể địch nổi, bị Đinh Đinh Đang bắt trói lại.