“Mặc tổng cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Bác sĩ gia đình Lý Mạc cúi đầu cười trộm “Không có gì lớn, chỉ là đánh trúng huyết mạch cho nên cảm thấy trong lòng buồn bực, dạ dày sôi trào, một lúc nữa sẽ ổn.”
Diệp Hân Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Lão Kim cau mày nhìn cô “Mọi người đều ra đi, thiếu gia cần nghỉ ngơi. Lúc này cũng đến giờ ăn cơm rồi.”
Cả nhóm người nhanh chóng tản đi.
“Diệp tiểu thư, đi theo tôi.” Lão Kim gọi Diệp Hân Đồng, cô đi theo sang bên phòng ông.
“Thiếu gia nhà chúng tôi có thân phận tôn quý, kể cả một vết thương nhỏ cũng làm cho Lý Trí vương và nhiều phi lo lắng. Nếu thiếu gia có đắc tội, chẳng qua là do cậu ấy vô ý. Sau này xin Diệp tiểu thư chú ý đúng mực, nếu ở Hàn Quốc, cô đã sớm bị tước bỏ cấp bậc rồi.” Lão Kim tỉnh bơ nói.
Diệp Hân Đồng cúi đầu im lặng, cô đại khái hiểu ý ông, chính là không được động vào Mặc Tử Hiên cành vàng lá ngọc. Cô chẳng qua là con cá tầm thường, xui xẻo, may quá cô không sinh ra ở Hàn Quốc.
Lão Kim thở dài.
“Thiếu gia thật ra không bất cần đời như bề ngoài, cậu ấy có tâm tư kín đáo, trọng tình cảm hơn bất kỳ ai. Nếu không phải vậy, cậu ấy sớm đã…” Lão Kim muốn nói lại thôi “Cho nên, tôi hi vọng Diệp tiểu thư có thể rộng lượng với sự tùy hứng của cậu ấy. Về sau, cô sẽ hiểu.”
Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn ông, cô hiểu Lão Kim muốn nói với cô rằng cô ra tay với hắn hơi nặng, nhưng… Thôi.
Diệp Hân Đồng lại cúi đầu.
“Cô sang đó đi, bên cạnh thiếu gia cần người bảo vệ.” Lão Kím nhíu chặt mày.
Diệp Hân Đồng thế nào lại có cảm giác câu nói này có ý châm chọc.
Cô quay lại phòng Mặc Tử Hiên, cơm trưa của anh đã được đặt trên bàn, Vũ Văn Thành cũng có ở đây.
Diệp Hân Đồng nhìn Vũ Văn Thành bằng ánh mắt phức tạp. Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Vũ Văn Thành lạnh như băng quay lại phía cô “Mặc tổng nói muốn cho lui tất cả bảo vệ, một mình cô ứng phó được không?”
Diệp Hân Đồng nước mắt ròng ròng nhìn Vũ Văn Thành. Cô biết mở miệng thế nào, rằng cô muốn được người yêu che chở, nhưng lại không thể nói ra bằng lời, anh còn đang là cấp trên của cô. Cô không muốn bị anh khinh thường.
Diệp Hân Đồng quay lại, đứng nghiêm ưỡn ngực “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Vũ Văn Thành nhẫn nhịn tức giận “Tùy cô vậy”
Anh nói xong đi ra cửa.
Diệp Hân Đồng nhìn theo bóng dáng cho đến khi anh đi khuất.
Cái gì gọi là tùy cô vậy. Những lời này làm cho lòng cô nặng nề. Ý anh là cô không quan trọn, hay là anh không tin cô có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Anh chẳng cho cô cơ hội giải thích nữa.
Diệp Hân Đồng cảm thấy trong lòng cực kỳ đè nén, khó chịu.
“Buổi chiều có hoạt động bơi lội, trước buổi trưa tôi sẽ nói với cô, hiện tại chỉ có mình cô giúp tôi, đồ bơi đã để sắn ở phòng cô.” Mặc Tử Hiên lại khôi phục sự tức giận bừng bừng lúc sáng.
Diệp Hân Đồng cúi đầu không nói gì. Cô chẳng cần. Trên bả vai vết cắn vẫn còn lù lù, mặc đồ bơi thế nào.
“À phải, tôi còn cố ý mời cả cấp trên của cô.” Mặc Tử Hiên nói xong quan sát Diệp Hân Đồng, ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm cô “Để đỡ bị to bụng, cô không nên ăn cơm thì hơn nhỉ.”
“Không được” Diệp Hân Đồng nhìn Mặc Tử Hiên đang châm chọc vóc dáng mình, kích động chỉ muốn đánh.
Mặc Tử Hiên nhíu mày “Thì ở chỗ đó, ai cũng thấy”
Diệp Hân Đồng vô thức hóp bụng. Cô tự thấy vóc dáng mình không đến nỗi. “Không có”
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười gian tặc “Không có thì mặc đồ bơi đi, không phải cô không dám mặc vì không có eo đấy sao?”