Nhìn thấy họ trở về, sắc mặt Cổ Phi không tốt chút nào, lạnh lùng nhìn Diệp Hân Đồng.
“Cô về phòng trước đi.” Cổ Phi nói.
Diệp Hân Đồng cúi đầu biết điều rời đi, chuyện giữa bọn họ, người ngoài như cô không thể nhúng tay vào.
Mặc Tử Hiên mỉm cười, ngạo mạn ngồi lên ghế salon, hơi hất cằm lên, lỳ lợm bướng bỉnh, tỏ rõ sự phản nghịch.
“Con rốt cuộc nghĩ gì vậy?” Cổ Phi nổi nóng lớn tiếng hỏi.
“Con đã nói đừng can thiệp vào kế hoạch của con, nếu không mất nhiều hơn được.” Mặc Tử Hiên lạnh nhạt nói.
“Sau khi con đi, Tổng thống Kim gọi điện đến đây, tỏ ra rất tức giận, nếu không nịnh bợ ông ta, chúng ta không thể chạm đến mục tiêu được.”
Mặc Tử Hiên cười châm chọc “Nếu quả thật có chuyện đó, ông ấy sẽ gọi trực tiếp cho con, không phải nhờ người thuật lại.”
Cổ Phi tức giận nắm quả đấm “Con đang ép ta đấy à?”
Mặc Tử Hiên thấy Cổ Phi tức giận, trong lòng dịu lại “Mẫu thân, cứ để con làm theo ý mình đi, con sẽ không để người thất vọng, nếu còn làm người thất vọng nữa, con sẽ làm mọi chuyện theo ý người.”
“Con nghĩ rằng chúng ta có nhiều thời gian lắm sao? Bác sĩ riêng của Lý Trí vương nói cho ta biết, người không thể quá được nửa năm nữa.” Cổ Phi lo lắng nói.
Mặc Tử Hiên cũng thoáng một cảm giác căng thẳng “Cho nên, những ngày tới con sẽ đi nhanh hơn. Bây giờ khuya rồi, ngày mai còn đi du lịch, con ngủ trước đây.”
Mặc Tử Hiên mệt mỏi đứng dậy, không để ý tới sự tức giận của Cổ Phi, chỉ có Lão Kim vẻ mặt không hề thay đổi, người lão luyện như ông tự có kế sách riêng.
Mặc Tử Hiên trở về phòng rồi, lão Kim nói thầm vào tai Cổ Phi.
Ánh mắt Cổ Phi mỗi lúc một thâm sâu “Cứ như vậy đi, Tử Hiên, mẹ cũng chỉ là vì con.”
…………………………………………………………………
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hân Đồng bị Hàn thượng cung đánh thức, cô hôm qua ngủ khuya, nên hơi nhức đầu.
Đợi cô thay đồng phục đi ra, thì thấy Mặc Tử Hiên cũng mệt mỏi đứng đó.
“Anh sao vậy? Sắc mặt không được tốt.” Diệp Hân Đồng quan tâm hỏi.
“Không sao. Tối qua đau bụng cả đêm không ngủ được.”
Diệp Hân Đồng nhớ tối qua bác sĩ có nói đến “Vậy hôm nay anh đã bài độc chưa?”
“Rồi.” Mặc Tử Hiên lúng túng nói rồi đi ra ngoài.
Hàn thượng cung cho hành lý của Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng bỏ vào xe, đưa mắt nhìn họ rời đi.
Xe là chỗ ngủ tốt nhất, mới một lúc, Diệp Hân Đồng đã thấy buồn ngủ.
Mặc Tử Hiên dịu dàng vuốt ve đầu cô, để cô tựa lên bả vai mình “Ngủ thêm một lúc đi, còn lâumới đến bờ biển.”
Diệp Hân Đồng thoáng rung động, cô ngáp một cái, không giãy giụa đựa vào Mặc Tử Hiên ngủ thiếp đi.
Mặc Tử Hiên cũng dựa vào cửa xe ngủ.
“Điện hạ, Điện hạ” Cảnh vệ bên ngoài cung kính gọi.
Mặc Tử Hiên mở mắt, anh vừa cử động, Diệp Hân Đồng lập tức đứng dậy.
“Này” Mặc Tử Hiên gọi Diệp Hân Đồng lại.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn ngay đến bàn tay anh đang dùng ngón cái lau miệng cô.
Cô ý thức được mình có lẽ đã chảy nước miếng. Mặt đỏ lên, xấu hổ xuống xe.
Vừa ra khỏi xe, bị khung cảnh hùng vĩ trước mắt làm cho kinh ngạc.
Mười mấy chiếc xe đỗ chỉnh tề trên bờ cát, mặt quay về phía biển, sóng biển rì rầm chào đón, một biệt thự tráng lệ hướng ramặt biển.
Gió biển thổi tới, xua đi cái nóng bức của mùa hè, mang đến một sự mát mát.
Kim Lệ Châu bước xuống từ một chiếc xe, cô đi cùng hai chị em gái nữa, thấy Mặc Tử Hiên, cô che giấu sự bất mãn, mỉm cười đi tới.
Trong lòng Diệp Hân Đồng lại xuất hiện thử cảm giác là lạ đó.
Cô hất đầu, mình là cảnh vệ, làm tốt công việc của mình là được rồi.
Diệp Hân Đồng đứng trên bãi cát, xa xa một đám thanh niên nam nữ hò hét, cười đùa, chạy ngược chạy xuôi trên bãi cát. Kim Lệ Châu cũng kéo theo Mặc Tử Hiên, hai người ngọt ngào mỉm cười.