Tay anh vuốt ve chiếc quần ống loe rộng thùng thình của cô, một thứ cảm xúc say đắm sinh ra cùng với sự ma sát bắp đùi nhạy cảm của cô.
“Tôi nghĩ là tôi muốn cô.” Giọng anh khàn khan mang theo mùi rượu nồng nặc phả vào chóp mũi cô, khuôn mặt đẹp trai có thêm sắc thái động lòng người.
Nụ hôn của anh từ từ rơi xuống, chỉ cần nhắm mắt lại là phụ nữ có thể rơi vào cõi mê không lối thoát.
Đột nhiên, Diệp Hân Đồng lấy tay ngăn làn môi anh lại.
“Này, anh say không biết à, nhìn rõ xem tôi là ai?” Cô ra sức đẩy anh.
Anh kéo tay cô ra, nắm chặt trong tay mình. Ánh mắt càng thêm mê ly ám muội.
“Em là Diệp Hân Đồng, Diệptrong Diệp Tử (Lá bài), Hân trong Hân Úy (vui mừng), Đồng trong ngô đồng giữa mưa phùn, á…” Anh còn chưa hết kích động, đã bị Diệp Hân Đồng đá một cưới lăn ra đất.
Cô ngồi dậy, quát anh “Nếu đầu óc còn tỉnh táo như vậy, anh thật đáng chết.”
Vừa dứt lời thì anh đột nhiên bò dậy khóa chặt môi cô, ánh mắt đờ đẫn.
“Này, anh làm gì thế, say khướt ra rồi.” Diệp Hân Đồng hốt hoảng kèm chút sợ hãi.
Anh dùng tay phải giữ chặt cô, khuôn mặt tươi cười, miệng mân mê.
Anh ngang ngược hôn cô
Diệp Hân Đồng cảm thấy mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, cô cắn chặt răng, lại cảm thấy đầu lưỡi mãnh liệt như cây gỗ tấn công cửa thành muốn cô bại trận.
“Mặc Tử Hiên, dừng lại đi.” Cô mơ hồ nói.
Thừa dịp cô thả lỏng, đầu lưỡi anh như con rắn tinh ranh, vừa thưởng thức đến hương vị ngọt ngào của cô thì sống mũi đau nhói, Diệp Hân Đồng đấm một phát, anh chỉ cảm thấy một chất lỏng âm ấm trào ra, vừa buông Diệp Hân Đồng bụng lại lãnh thêm một cước, anh nằm vật xuống đất.
“Tôi đã cảnh cáo, là anh tự đâm đầu vào chỗ chết.” Diệp Hân Đồng tức giận quát tháo, lại phát hiện Mặc Tử Hiên nằm bất động dưới đất không nhúc nhích.
Mũi đang chảy máu tươi.
Cô phiền não đỡ đầu anh, dùng ngón tay cái bịt mũi, giúp anh cầm máu.
Máu ngừng chảy, chiếc áo lót của anh loang lổ.
“Không trách được tôi, anh bảo anh say khướt ra.” Diệp Hân Đồng dùng sức bằng chín trâu hai hổ dìu anh lên giường, mệt hết hơi.
Nhìn người đàn ông đang mê man ngủ trên giường lắc đầu, thật bất đắc dĩ.
Vừa xoay người ra cửa lại bắt gặp lão Kim đang cung kính đứng ở ngoài làm cô giật bắn mình.
“Thiếu gia ra lệnh để cô và anh ấy ở cùng một phòng.” Cô chưa hỏi, lão Kim đã lên tiếng.
“Khôngcần phải bày trò thế, ở đây chỉ có ông, tôi và anh ta, trong lòng ai chả biết rõ, tôi còn ngủ ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi tôi.” Diệp Hân Đồng khách khí đi sang phòng sát vách.
Lão Kim chờ Diệp Hân Đồng khóa chặt cửa mới thản nhiên mở cửa phòng Mặc Tử Hiên.
Vào đến nơi thấy anh đang ngồi ngẩn người trên giường.
Lão Kim khóa chặt cửa, cúi đầu chờ Mặc Tử Hiên giao việc.
Ánh mắt Mặc Tử Hiên ngờ vực, nhìn xa xăm “Lão Kim, ông nói xem cô ấy rốt cuộc là dạng phụ nữ thế nào?”
Lão Kim không nói gì.
“Đàn ông hư hỏng tôi cũng đã làm, khiến phụ nữ cảm động cũng đã qua, vô lại cũng đã thử, thậm chí còn ‘xài’ qua cô ấy, nhưng có cảm giác cô ấy không hề thích tôi. Rõ ràng ở Hàn Quốc tôi rất được chào đón.”
Lão Kim ngẩng đầu, nhìn Mặc Tử Hiên băn khoăn, im lặng thật lâu, cuối cùng nói.
“Thiếu gia, Diệp tiểu thư là một cô gái đơn thuần, vui buồn đều lộ ra mặt, là một cô gái ngay thẳng thành thật, nếu muốn giữ nguyên kế hoạch cần kiên trì bền bỉ, chúng ta có nhiều thời gian.”
“Vậy ư?” Mặc Tử Hiên nhìn ly rượu trên bàn đắn đo.
Lão Kim đi tới, đưa cho Mặc Tử Hiên tập hồ sơ trên tay ông.