Phương Thốn xoay người lại, nhìn thẳng nàng ta, hai tay áo nhẹ nhàng đặt ở sau lưng. Mạnh Tri Tuyết cảm thấy ánh mắt của hắn rất sáng, nhìn thẳng vào hắn như là đã qua suy nghĩ rất thận trọng, nhẹ giọng nói mỗi chữ mỗi câu: -Ta suy tính không cần người khác cho phép, không cần bọn họ có hài lòng hay không, càng không phải là vì danh tiếng! -Ta chỉ vì trảm yêu trừ ma! -Chỉ vì công đạo cho bách tính Du Tiền trấn! -… -… Nghe lời của nàng ta, Phương Thốn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.