Vân Tiêu nói: “Năng lực chủ yếu của bọn họ là phụ trách khiến người khác thành thật nghe đạo lý...” Phương Thốn lập tức giật mình. Hắn nể mặt đi tới ngồi xuống, nhưng cũng chỉ uống một chén rượu rồi muốn cáo từ trở về phòng nghỉ ngơi, dường như vài vị nho sĩ kia có vẻ không cam lòng, thỉnh thoảng có hành động khiêu khích, cũng may lúc này Vân Tiêu đứng lên, nói mấy câu làm dịu bầu không khí, rồi tiễn Phương Thốn đi, sau đó hắn vui sướng hàn huyên với đám người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.