Vừa rồi chỉ nghe thấy tiếng kêu rên phát ra từ sau gốc cây, không đợi bọn họ hiểu được chuyện gì đã xảy ra, Phương Thốn đã chậm rãi kéo Thân Thời Minh hoàn toàn bất tỉnh giống như kéo một con chó chết ra ngoài...
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Trong lúc nhất thời, trong lòng bọn họ cảm thấy phát lạnh, cảm thấy Phương Thốn sâu không lường được.
Mà khi nãy Phương Thốn hẹn Thân Thời Minh ra sau cây, chỉnh đốn xong, kéo hắn ta đi ra ngoài là mục đích như thế này, Phương Thốn hiểu rất rõ, học sinh thư viện tu hành nhiều hơn mình hai năm, không chừng có thủ đoạn gì lợi hại, cho nên phải lớn tiếng dọa người, không để bọn họ nhìn thấy cảnh hắn đánh lén, ngược lại còn muốn xây dựng hình ảnh của bản thân sâu không lường được...
Đây là hù người sao?
Không, phải nói là, đây là một loại thiên sinh nên dùng với Nhiếp Hồn, gọi là thiên phú!
...
...
-Thân sư huynh...
Luống cuống nửa ngày, mấy học sinh này mới phản ứng lại, lập tức muốn chạy sang đây xem xét.
-Đừng nhúc nhích!
Cũng vào lúc này, bọn họ bỗng nhiên nghe được một giọng nói lãnh đạm, vừa ngẩng đầu lên, trước mặt bọn họ là khuôn mặt lạnh lùng của Phương Thốn.
Mấy tên tiểu tử này lập tức ngây người, trái tim loạn nhịp, có chút kinh sợ.
-Lại đây tìm ta là chủ ý của các ngươi hay là chủ ý của Nguyên Chấp?
Phương Thốn nhìn bọn họ, cười như không cười, thanh lãnh như vực sâu không lường được.
-Ta… chúng ta...
Mấy tên tiểu tử bị hắn dọa sợ, ngây ngốc, lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh.
Phương Thốn vừa thấy biểu tình của bọn họ liền biết đáp án, bỗng nhiên cười nói:
-Đã là luận bàn, vậy cùng nhau lên?
-Gì?
Mấy tên tiểu tử lập tức ngẩn người.
...
...
Sau một lúc lâu, Phương nhị công tử nhấc trường bào, quay trở lại xe ngựa, thần thanh khí sảng, thản nhiên hồi phủ.
Mà ở phía sau gốc cây, bốn người lảo đảo, mặt mũi bầm dập...
Đánh mấy tên tuỳ tùng này còn nhẹ nhàng hơn giáo huấn Thân Thời Minh nhiều.
Trong thư viện, xuất thân của học sinh không phú thì quý, nhưng cũng có phân biệt địa vị cao thấp, Phương gia của thành Liễu Hồ là nhánh độc nhất, tuy Phương Xích đã chết, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, uy phong vẫn còn, xuống chút nữa là thành thủ, huân quý, cùng với tọa sư trong thư viện, sau đó xuống chút nữa là ba người kia rồi mới đến tiểu công tử thế gia Thân Thời Minh...
Có thể nói Thân Thời Minh dám trêu chọc Phương Thốn, không phải là bởi vì hắn tự tin vào bản thân, chủ yếu là do hắn bị ngốc.
Mà mấy tên đi theo Thân Thời Minh, so với Phương gia, thật sự kém xa…
Đặc biệt là Thân Thời Minh, thực sự bại quá nhanh, cũng quá thảm, cho nên khi Phương Thốn thu thập ba người này, bọn họ thậm chí còn không dám liên thủ, dưới tình huống như vậy, tu vi cao cũng không còn quan trọng...
Nhìn thấy Phương nhị công tử đáng sợ như vậy, vẫn là để hắn đánh đi thôi!
...
...
"Rào…"
Là tiếng tiền vào tài khoản!
"Công đức 100 niệm…"
Nhìn chữ viết mới xuất hiện trên Thiên Đạo Công Đức Phổ, Phương Thốn nở nụ cười.
"Công đức này có được thật dễ dàng…"
Vốn dĩ Thiên Đạo Công Đức Phổ có nhiệm vụ là giáo hóa, hoặc là giáo huấn, tuy chỉ khác một chữ nhưng ý nghĩa lại khác biệt, hơn nữa nhìn vào công đức, xem ra hai cái khác nhau một trời một vực, nếu là giáo hóa, vậy cần phải giảng đạo lý cho bọn họ, để bọn họ hiểu được khác biệt giữa tập thể và cái tôi, để cho bọn họ tìm được nhân sinh quan, bỏ thói xấu, làm người có lợi đối với thế giới...
Mà giáo hóa công đức, cũng khoảng 3000, nhiều hơn một chút so với xử trảm một con tiểu yêu tinh quái.
Nhưng Phương Thốn cũng không hề nghĩ ngợi nhiều!
Có lẽ nếu huynh trưởng của mình gặp nhiệm vụ như thế này cũng sẽ lựa chọn giáo hóa, nhưng nếu biết một nửa đắc tội với người khác, hắn nhất định sẽ không chọn.
Giáo hóa một người còn mệt hơn nhiều!
Nhưng giáo huấn, thuận tay liền giải quyết rồi...
Làm người không thể quá tham lam!
...
...
Buổi tối, lúc Phương Thốn tu hành, hắn liền đem 100 công đức thêm vào tiên thiên chi khí của mình, quả nhiên, tiên thiên chi khí lại tăng trưởng, từ 32,8cm biến thành 32,9cm. Khoảng... 1mm!
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, tuy chỉ là 1mm, nhưng hắn cảm nhận được tu hành lại tăng nhanh không ít.
"Thật tiếc, một trăm công đức ít quá…"
Phương Thốn lắc đầu thở dài, thầm nghĩ, nếu có được giáo hóa 3000 công đức thì sẽ như thế nào nhỉ?
Tiên thiên chi khí của mình sẽ trực tiếp hóa thành 35,8cm?
Khi đó, mình đã vượt xa khả năng của người thường, qua cả mức độ cực đại 33,3cm.
Nếu tính hắn bây giờ cũng tính là thiên tài, tới lúc đó, nó sẽ trở thành loại tư chất gì?
...
...
Nghe đồn trong tiên thiên chi khí, vượt qua 33cm phải mất rất nhiều thời gian cùng sức lực, tuy chưa phải phượng mao lân giác nhưng chỗ tốt cũng dị thường hiếm thấy, loại này thường là thiên tài đứng đầu thế gian, nhân xưng "Trời ban đạo thể" không chỉ có tiến hành tu hành đề thăng thần tốc, nếu có cửu kinh thần trợ, thậm chí còn được trời cho thần thông cùng thiên phú, tựa như sinh ra đã được ông trời ban cho thần thông!
Đợi đến khi tiên thiên chi khí của hắn vượt qua 33cm, có khi nào cũng sẽ có được thiên phú như vậy?
Nội tâm hắn xôn xao, chỉ là tưởng tượng đến hai chữ "Giáo hóa", hắn lại cười khổ lắc đầu.
Dạy một đám ngu dốt, đó là làm khó dễ mình!
Chỉ tiếc công đức kia...
Lòng bồi hồi than thở, tiếc nuối, vừa đúng lúc đi ngủ, trong đầu Phương Thốn lại chợt lóe linh quang.
Tuy không giáo hóa, nhưng công đức cũng kiếm được...
Hôm sau, trời còn chưa sáng, lớp sương mù mỏng manh lượn quanh thành Liễu Hồ.
Thân Thời Minh được người hầu nâng lên yên ngựa, hắn ta đau đớn hét toáng lên, căm giận dùng một chân đá người hầu sang một bên, điều chỉnh lại vị trí mới tìm được tư thế dễ chịu, chậm rãi cưỡi ngựa đi về phía trước, trong lòng oán hận mắng:
“Tên Phương lão nhị đáng chết, năm đó ta coi trọng tiểu nương tử bán nghệ trước, ngươi một hai phải đoạt nàng ta, đoạt người không nói, còn đánh ta một trận, mà đánh ta cũng thôi đi, tiểu nương tử nũng nịu như vậy, ngươi lại nói là người xấu rồi đuổi đi...”