“Đa tạ chư vị!” Trên mặt Phương Thốn không có biểu cảm gì, vái lễ với từng người bọn họ, nói: “Xin mọi người nghe ngóng xem, nếu có tin tức gì thì hãy đến nói cho ta biết!” Mọi người đều đã đồng ý, thấy Phương Thốn lúc này có hơi thất thần thì cũng không nói nhiều thêm gì nữa, chắp tay cáo từ. Lần này đến đây ra mặt là vì nhân tình. Nhưng đằng sau đó là trách nhiệm. Đương nhiên, có thể làm được hay không, có thể làm đến ngày nào, vậy thì phải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.