Mạnh Tri Tuyết tức thì hít sâu một hơi, trầm giọng hét lớn, ngự kiếm bay lên, vội vàng đuổi theo hướng bóng đen kia chạy trốn, chúng học sinh cũng phản ứng lại, lập tức vội vội vàng vàng, cùng triển khai các loại thủ đoạn, cắn chặt răng xông vào trong núi, thầm nghĩ muốn cuốn lấy yêu nhân kia một lúc. Vừa đuổi theo, vừa khẩn trương trong lòng: -Sao các tiên sinh của thư viện còn chưa tới? … … -Rốt cuộc vẫn chậm một bước sao? Phương Thốn rơi lại phía sau chỉ nhìn thấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.