Phương Thốn cầm chiếc ô cũ trong tay đứng ở trong viện đợi một hồi. Không có phản ứng gì... Không ngờ đám mây đen trên đầu cũng rất có kiên nhẫn... “Không thể cứ nhất định phải bắt ta lấy thân thể đi chịu trời phạt đấy chứ?” “Mặc dù tu vi của ta không thấp, nhưng muốn chống lại mức độ trời phạt thì...” Phương Thốn không khỏi lắc đầu. Lúc đầu đám mây này chỉ có vài sợi, nhưng bây giờ đã ngưng tụ lại thành một tầng dày, ai biết được có bao nhiêu nguy hiểm?...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.