Hắn khẽ thở dài một hơi, nhìn Hồ Huỳnh nói: “Ngươi là thuốc giải duy nhất!” Ngừng một chút hắn lại cười: “Đương nhiên, nếu như bọn chúng thật sự đi luyện chế thì…” Lời nói kiểu này khiến cho hai chân Hồ Huỳnh trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa đã khuỵu xuống đất vì sợ hãi. Tuy trên gương mặt của Phương Thốn là nụ cười, nhưng nàng nhìn thấy hắn không khác gì một ác quỷ. Điều cuối cùng mà nàng ta nghĩ được, dù sao cũng chỉ là hi sinh sinh mạng của bản thân, hơn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.