Thần Sơn trưởng lão nói đến đây, dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Sau đó, trong trí nhớ của ta cũng có chút hỗn loạn, cuối cùng ta chỉ nhớ tới tông chủ cùng các sư huynh, đồng môn, tấn công người bí ẩn đó, muốn phá tan đại trận, kết quả là cả thiên địa hỗn loạn, ta... nhân lúc hỗn loạn đã bỏ trốn. Để giữ làm bằng chứng, ta cũng… cũng lấy một bức tranh ở Luyện Ma Uyên ra ngoài…” Phương Thốn nhận thấy rằng lúc này đôi mắt của ông ta hơi lóe...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.