Trước ánh mắt hoảng sợ và tuyệt vọng của ma nữ, Phương Thốn cười lớn và lấy một thứ từ trong áo ra. Đúng là bức tranh lấy từ trong tay Thần Sơn trưởng lão kia. Sau đó, Phương Thồn cầm bức tranh ở trong tay, lắc nhẹ nhẹ rồi mở nó ra. Bây giờ, không phải là lúc trăng tròn, bức tranh kia vẫn là bức tranh trống, mặt trên chỉ có một mảnh thoạt nhìn rất bình thường, nhưng khi nhìn kỹ thì lại cảm thấy chỗ trống kia sâu thẳm đáng sợ, mà mặt trên cuộn giấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.