Phương Thốn đứng dậy, nhìn thẳng vào vị Thất hoàng tử đó, cười nói: “Không dám!” Ánh mắt Vân Tiêu co lại: “Có thế thôi sao?” Mà Thất hoàng tử kia vốn dĩ là trên mặt tràn đầy nụ cười, muốn nói tiếp nhưng bỗng nhiên hơi nghẹn lại. Cũng không biết tại sao, chỉ ba chữ đó đã khiến hắn ta không biết tiếp lời thế nào nữa. Tiếp tục xưng là “Phương huynh”, hay là đổi thành “sư huynh”? Hình như đều không thích hợp lắm! Nhưng nếu như lại sửa xưng hô thành “công tử” thì lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.