-Loại tiểu yêu này cũng lại chạy đến ăn thịt người? Phương Thốn lắc nhẹ đầu, chậm rãi bước lên. Tiểu yêu chỉ run rẩy nhìn hắn, hai mắt đã phủ một tầng sương mù, đây là sắp bị dọa khóc rồi. Phương Thốn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, ngửi một cái, sau đó gật đầu nói: -Ừm, không có mùi máu tươi! Tiểu yêu đã sợ đến cứng đờ, một cử động cũng không dám. Phương Thốn ngẩng đầu nhìn nó, nói: -Ngươi chưa từng giết người? Tiểu yêu đứng ngây...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.