Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lão gia tử cứ nói đùa, cháu cũng không quá hiểu rõ về ngọc thạch, khối nguyên thạch chứa phỉ thúy này là của ông nội để lại, cháu vô tình cắt ra mới thấy phỉ thúy bên trong mà thôi.

Trang Duệ nở nụ cười khổ, chỉ có thể đưa ông nội ra làm cớ, cảm giác như vậy cũng không quá tốt, vì thế cũng không khỏi nói ra chuyện nhật ký của ông nội mình.

- Thì ra là của ông nội Trang tiên sinh của Tiểu Trang, khi tôi còn trẻ cũng từng nghe lão tiên sinh nói về "Quan hệ của những vận động vỏ quả đất với phỉ thúy tự nhiên", đối với tôi thì nó là một tri thức có tính dẫn dắt rất lớn đến với ngành này, tôi cũng xem như là đệ tử của Trang tiên sinh, đã nhiều năm rồi, tôi cũng không ngờ thầy đã tạ thế...

Sau khi nghe Trang Duệ báo tên của ông nội thì Cổ lão gia tử chợt lắp bắp kinh ngạc, vì vậy mà vội vàng đứng lên dùng giọng tôn kính đối với sư phụ để nói về ông nội của Trang Duệ. Lúc này Trang Duệ mới hiểu ông của mình có mối quan hệ thầy trò với Lý Tứ Quang tiên sinh.

- Thầy Trang giảng bài rất khôi hài, ông ấy có những nghiên cứu rất sâu về địa chất ở Vân Nam, Myanmar và Lào, lần đầu tiên tôi biết được viên phỉ thúy xinh đẹp là lấy từ đá mà ra, cũng chính là được nghe từ thầy Trang mới biết được, đó cũng xem như là câu nói dẫn đường cho tôi tiến vào con đường ngọc thạch.

- Cậu Trang quả nhiên là quá thần kỳ, chỉ cần xem xét nhật ký của ông nội cũng có thể thấy được đường vân của nguyên thạch, vì vậy mà cắt ra được viên phỉ thúy hoàn mỹ như vậy, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, thầy Trang xem như có người kế nghiệp.

Cổ lão gia tử nghe được tin tức của vị thầy cách đây vài chục năm thì không khỏi có chú kích động, nói chuyện cũng không quá cố kỵ, đám người Tần Huyên Băng có thể thấy được biểu hiện kính ngưỡng đối với ông nội của Trang Duệ trên vẻ mặt của Cổ lão gia tử.

- Cháu nào có thấy đường vân nguyên thạch gì đâu, chỉ là tiện tay mà thôi, vừa vặn cắt đến đúng biên giới với viên phỉ thúy, sau đó mài đá ra, chú cũng đừng chê cười.

Trang Duệ có chút dở khóc dở cười, thì ra chuyện cắt đá lấy phỉ thúy ra cũng bị người ta xem là có năng lực, nhưng hắn cũng không dám kể công, nếu nói về tri thức về đồ cổ thì hắn còn mạnh hơn so với ngọc thạch, nếu hắn tiếp tục thừa nhận, chỉ cần tùy tiện nói vài câu sẽ lộ tẩy ngay.

- Nếu xét theo quan hệ với thầy Trang, chúng ta coi như cũng là thế giao, vi vậy tôi gọi cậu một tiếng cháu. Cậu cũng đừng nên xem thường vận may, dù là đồ cổ hay ngọc thạch thì quá trình tìm kiếm vật phẩm thì ánh mắt chỉ là hai phần, vận may đã là một phần. Mọi người nghĩ lại mà xem, một vật truyền thừa trăm ngàn năm đang chờ một ai đó tìm ra, chẳng phải là vận may dành cho một người sao?

- Đặc biệt là ở phương diện ngọc thạch, mọi người cũng biết đổ thạch, thứ này nếu nói về kinh nghiệm thì chỉ chiếm 20% mà thôi, tất cả đều phải dựa vào vận may. Một vân thạch Mãn Tùng Hoa Mãng có thể mở ra một cục *** chó, mà một tảng đá bề ngoài chẳng ra gì lại có thể cho ra đá quý cực phẩm, hơn nữa cậu còn được Phật sống ban cho thiên châu, vì vậy cậu cũng không nên xem thường vận may được.

Cổ lão gia tử hôm nay nói chuyện rất vui vẻ, hứng thú dạt dào, thao thao bất tuyệt cùng hàn huyên với mọi người, đó đều là những lời được đúc kết từ kinh nghiệm. Tất nhiên lão cho rằng có thể dùng kinh nghiệm hoặc dụng cụ để khai thác ngọc thạch từ đá, nhưng những nguyên thạch chứa phỉ thúy thì căn bản trên thế giới này không có bất kỳ một dụng cụ nào để dò xét bề ngoài và nhận ra thứ bên trong xem có phỉ thúy hay không, vì vậy tất cả phải xem vào vận may.

- Hừ, Mộc Đầu, cục đá vứt đi kia của cậu lại có giá vài triệu sao? Tiểu tử cậu không nói ra với huynh đệ mà cam lòng dùng nó để tán gái, xem như huynh đệ này xin bái hạ phong.

Lưu Xuyên nghe thấy lời của Cổ lão gia tử quá quái dị, hắn kéo Lôi Lôi sang bên cạnh để hỏi về giá trị của viên phỉ thúy kia, sau khi có được câu trả lời thì nhanh chóng ồn ào, điều này làm cho Trang Duệ mặt đỏ mặt trắng, khá xấu hổ.

- Lưu Xuyên anh đúng là không có tương lai, Trang Duệ người ta có thể tặng Phỉ Thúy giá vài triệu, anh đã tặng cho tôi thứ gì? Đi siêu thị mua đồ cũng là tôi tính tiền, anh dựa vào cái gì để nói với Trang Duệ như vậy?

Trang Duệ còn chưa kịp lên tiếng thì bên nhà Lưu Xuyên đã bùng cháy, khi thấy Lôi Lôi gào lên như sư tử Hà Đông thì Lưu Xuyên liên tục xưng vâng, da mặt của hắn rất dày, điều này làm cho mọi người cười lên ha hả.

- Tôi cũng nào có biết viên đá vứt đi kia có giá vài triệu, nếu không cũng chưa chắc đem tặng cho Tần Huyên Băng.

Thủ đô tức giận thầm nghĩ, chỉ là thấy vẻ mặt cảm động của Tần Huyên Băng thì hắn dù bị đánh chết cũng không dám nói lời này ra ngoài. Bây giờ xem như hắn đã hiểu, chính mình cũng là loại người anh hùng cứu mỹ nhân hay ném tiền cho gái như trong phim, nhưng tất cả thần túy chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Trang Duệ nhìn thấy Tần Huyên Băng tràn đầy vui vẻ, trong mắt đầy tình ý thì chợt nhớ đến một chuyện, vì vậy mà mở miệng nói với Cổ lão gia tử:

- Cổ lão gia tử, cháu còn có một chuyện cần nhờ ngài... xem tại TruyenFull.vn

- Đừng gọi tôi là lão gia tử, lời này tôi thật sự không thể nào chống đỡ được, gọi tôi một tiếng bác là được. Tôi cũng đã từng được gặp bố cậu, đáng tiếc là...Ừ, có gì cậu cứ nói, nếu tôi có thể làm được sẽ trợ giúp ngay.

Trang Duệ còn chưa dứt lời thì đã bị Cổ lão cắt đứt lời, người khác gọi lão là lão gia tử thì còn có thể, nhưng Trang Duệ thì không thể, vì tôn trọng thầy Trang của mình mà lão bắt buộc phải đổi cách xưng hô.

- À, bác Cổ, là như thế, cháu sẽ về Trung Hải vào chiều nay, chỉ cần nhìn vào tình huống vừa rồi thì thấy người kia hình như là địa đầu xà ở chỗ này, cháu sợ sau khi cháu và Đại Xuyên đi thì các cô ấy sẽ gặp thiệt thòi. Bác có thể giúp đỡ các cô ấy một chút được không? Vì có bác thì đám đạo chích kia sẽ không dám lỗ mãng.

Trang Duệ nói làm cho Cổ lão gia tử chợt sững sờ, sau đó lại tiện đà nổi giận, lão quay đầu nói với người đàn ông trung niên sau lưng:

- Đi điều tra chi tiết về tiểu tử vừa rồi, nếu muốn ăn cơm ở nghề ngọc thạch thì cũng đừng như vậy, nói cho đám thương nhân ngọc thạch biết, nói là tôi nói, không cần cung cấp hàng cho công ty kia.

Lúc này Cổ lão gia tử thật sự bộc lộ sự uy nghiêm của một người có thực lực, hình ảnh này rơi vào trong mắt đám người Trang Duệ thì giống như làm cho tình huống trở nên có chú xa lạ, giống như đã thay đổi là một người khác.

Bọn họ cũng không biết Cổ lão gia tử không những có kinh nghiệm và năng lực mạnh mẽ trong nghề ngọc thạch, hơn nữa còn là một trong những nhà nghiên cứu đặc biệt của viện bảo tàng cố cung, mỗi năm đều rút ra chút thời gian để đặc biệt phân loại những ngọc thạch quốc bảo hoặc ngọc tỷ hoàng gia, hơn nữa còn là nghệ nhân điêu khắc ngọc, dù là quan to hay giới quyền quý muốn có một vật phẩm của lão cũng là khó có được, vì thế mà kết giao không ít đại nhân vật.

Người đàn ông trung niên đồng ý rồi xoay người bỏ đi, đáng tiếc cho công ty gia tộc của Vương Cổn, một thời gian dài sau đó chịu đả kích khá nặng, cũng không biết là đắc tội với ai, sau đó biết được chuyện tốt của Vương Nhất Côn thì bố của hắn thiếu chút nữa không chặt đứt chân.

- Được rồi, bọn họ sẽ không dám đến gây phiền, nhưng này cháu gái của Tần gia, các cô mở gian hàng châu báu này cấp bậc không cao không thấp nên rất khó buôn bán. Thế này đi, tôi sẽ giới thiệu cho các cô và vị khách để mua hết hàng ở đây, sau này các cô phải tự lực dựa vào mình, cũng không nên tiếp tục dùng tên tuổi của tôi đấy nhé?

Cổ lão gia tử tuy tự tịn sẽ không có kẻ nào dám đến gây phiền nhưng nhóm Tần Huyên Băng căn bản không có quan hệ gì, nếu tiếp tục ở lại đây cũng không còn ý nghĩa, vì nể mặt Trang Duệ mà lão quyết định giúp đỡ một chút, sau khi suy nghĩ một lúc thì nói ra ý nghĩ của mình. Sau đó lão tiếp tục nói:

- Tổng cộng có mười ngày triển lãm, hôm nay là ngày đầu tiên, chờ các cô bán hết châu báu thì sẽ chuyển nhượng cửa hàng ra ngoài, như vậy sẽ tiết kiệm được không ít.

Tần Huyên Băng và Lôi Lôi nghe thấy như vậy thì tất nhiên là quá đỗi vui mừng, vốn hai cô gái cũng đã tự định giá, sau lần này sẽ nhất định không thu được giá vốn. Tuy hai người tham gia triển lãm này cũng không quan tâm đến chút tiền như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài kinh doanh, nếu kết thúc trong thất bại thì rõ ràng cũng có chút uể oải, bây giờ những lời của Cổ lão gia tử chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Cổ lão gia tử khoát tay áo tỏ ý bảo mọi người không cần cảm tạ, sau đó lão đứng lên nó với mọi người:

- Đưa những sản phẩm châu báu này theo, đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu cho vài vị khách, nhưng nhớ kỹ, sau này đừng tiếp tục lấy tên tuổi của tôi để kinh doanh.

Cổ lão gia tử nói với gương mặt vui vẻ, lão có thể giới thiệu khách cho nhóm Tần Huyên Băng, cũng sẽ không quan tâm sau này các nàng sẽ tiếp tục tiếp xúc với bọn họ, vì không cần nói ra tên của mình thì đám người kia cũng nể mặt.

- Bác, cháu cũng không thể đi cùng, cháu phải về Trung Hải, đợi đến khi nào bác có rảnh đến Trung Hải, cháu nhất định sẽ chiêu đãi ngài. Huyên Băng, Lôi Lôi, vài ngày nữa chúng ta gặp lại ở Trung Hải.

Trang Duệ đưa tay nhìn đồng hồ, đãc hơn một giờ chiều, hắn bây giờ nên chạy đến Trung Hải. Lúc này tất cả mọi chuyện đã được giải quyết viên mãn, hắn cũng nên rời khỏi nơi này được rồi.

- Không vội, Nam Kinh đến Trung Hải lái xe chỉ mất bốn năm giờ mà thôi, cậu cũng cùng đi cho vui. Lần này có vài vị khách mang đến một vài viên nguyên thạch từ Myanmar, tiểu tử cậu quá may mắn, đến xem thử thế nào, biết đâu sẽ cho chúng tôi một kinh ngạc mới.

Lời nói của Cổ lão gia tử thật sự làm cho Trang Duệ động tâm, cơ hội này là rất khó có được, vài lần trước hắn từng nghe nói đến đổ thạch, hôm nay cuối cùng cũng được may mắn được gặp, vì thế hắn vứt ngay ý nghĩ muốn về Trung Hải vào lúc này.

Nhóm Tần Huyên Băng đưa đến hội chợ lần này những món hàng với giá hơn một triệu, sau khi nghe được lời của Cổ lão gia tử thì thu dọn những vật phẩm vào một chiếc rương mật mã, sau đó Lưu Xuyên xách đi, mọi người cùng theo chân Cổ lão gia tử đi đến phía đông nam đại sảnh.

Lần này hội chợ chia làm bốn sảnh, diện tích rất lớn, gian hàng của Tần Huyên Băng ở sảnh A, Trang Duệ và Lưu Xuyên đến bây giờ vẫn bận túi bụi, cũng không có thời gian đi dạo xa, mãi đến khi đi theo Cổ lão gia tử đến sảnh D thì mới biết nơi này được phân chia như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK