Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn mẹ đỡ ông ngoại đi tập tễnh mà Trang Duệ không biết vì sao cảm thấy khóe mắt có hơi cay, là một người con thì hắn hiểu tâm tình của mẹ mình, nhưng bây giờ hắn cũng cảm nhận được sự vui sướng của ông, rõ ràng là tình cảm thân yêu của người trong gia đình.

Đột nhiên một bóng trắng chạy xộc ra khỏi sân làm cho hai cha con nhà Âu Dương giật mình.

- Tiểu tử thối, đi vài ngày không về, có phải muốn tránh mặt ông nội không?

Lão gia tử nhìn theo hình bóng của Tiểu Bạch Sư, lại thấy trang duệ, vì thế mà duỗi cây trượng trong tay chỉ đến mắng một câu.

- Ông ngoại, sao có thể như vậy chứ, cháu sao lại không quay lại? Mẹ, để con đỡ ông ngoại cho...

- Đứa bé này đúng là, không biết lớn nhỏ, đi bên cạnh, mẹ đỡ là được...

Trang Duệ khẽ vỗ đầu của Tiểu Bạch Sư, đồng thời cũng đi về phía ông ngoại của mình, lúc này Âu Dương Uyển cũng không buông tay bố, bà lại để cho Trang Duệ sang bên kia đỡ lấy một cánh tay, cả nhà ba người ngồi xuống ghế đá, Tiểu Bạch Sư thì khôn khéo ngồi giữa hai chân Trang Duệ.

- Đứa nhỏ này thật sự rất giống con, không chỉ là vẻ mặt, thậm chí là cả tính cách quật cường, lớn gan hơn người. Trước đó bố không đồng ý cho con về thì nó sẽ không chịu nhận bố làm ông ngoại...

Lão gia tử ngồi xuống thì dùng hai tay chống trượng, cẩn thận đánh giá gương mặt của hai mẹ con Âu Dương Uyển. Khoảng thời gian qua Âu Dương Cương có sức khỏe khá tốt, tâm tình cũng dần tốt đẹp, vì đến độ tuổi này của lão thì thật sự là xem nhạt mọi chuyện đang xảy ra, nhưng điều duy nhất khó thể dứt bỏ đó chính là đứa con gái không chịu nghe lời này.

Trang Duệ cũng không sợ Âu Dương Cương, hắn cười hì hì nói:

- Ông ngoại, cháu không chỉ giống mẹ còn giống cả ngài, mà tính tình của ngài không phải cũng như mẹ cháu sao? Cháu nghe nói năm xưa ông mang theo một sư đoàn đi đánh tan một cánh quân Quốc Dân Đảng, coi như lớn gan... Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Âu Dương Cương năm xưa cũng là một dũng tướng, đi chiến đấu thường có tư tưởng không muốn sống, giao chiến với địch mà không có được chút tiện nghi sẽ không lui về phía sau, thậm chí là không chịu nghe lệnh của người khác. Nhưng vì tính tình quá ngay thẳng, sau giải phóng lại không đi theo lão thủ trưởng, vì thế mà thời gian chục năm đó chịu không ít tội nghiệt, nhưng đây cũng chính là điều làm cho người ta kính trọng, vì lão có lá gan kiên trì ý kiến của mình.

- Ủa, tiểu tử thúi này sao lại biết chuyện năm xưa của ông? Mà cháu nói không sai, năm xưa khi đánh Cảm Châu thì tổng bí thư Lâm luôn dặn dò tôi phải trữ củi để sưởi ấm...

Lời nói của Trang Duệ vừa rồi thật sự làm cho Âu Dương Cương có hơi ngứa ngáy, đã hai năm qua lỗ tai không nghe được rõ ràng, bây giờ được người ta khơi gợi lại chuyện xưa, tất nhiên sẽ hào hứng bừng bừng mà thao thao bất tuyệt.

Trang Duệ lúc đầu cũng thật sự có chút khó thể chịu nổi, nhưng sau đó càng nghe càng thấy tốt, vì đó là những sự thật, khác với các loại phim phóng đại trên tivi. Khi ông lão dùng giọng điệu sục sôi lên tiếng thì Trang Duệ giống như thấy rõ tình huống chiến loạn vào thời điểm đó.

Âu Dương Uyển cũng yên lặng ngồi bên cạnh, nàng mỉm cười nghe những câu chuyện mà hồi còn nhỏ được cha nhắc đến bao lần, thật ra người già cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ cần có người được nghe bọn họ thổ lộ là quá đủ.

- Ông nhà, vào dùng cơm thôi, lại nói khoác về những chuyện năm xưa sao? Không sợ cháu ngoại cười à...

Khi màn đêm phủ xuống, ánh đèn bùng lên rực rỡ thì bà ngoài của Trang Duệ cũng đi ra ngoài cổng, bên cạnh bà là Âu Dương Quân. Trang Duệ không khỏi có chút xấu hổ, Âu Dương Quân sợ ông hơn chuột sợ mèo, bây giờ cũng gắng gượng chạy đến báo hiếu, còn chính mình thì chạy ngược chay xuôi, đúng là không nên.

Ông cụ thấy Âu Dương Quân thì chống trượng xuống đất đứng lên nói:

- Đúng rồi, Tiểu Quân, cháu đến đây...

- Ông nội, có chuyện gì vậy? Cháu cũng không chọc ra tai họa gì cả.

Âu Dương Quân thấy ông nội gọi mình thì toàn thân run rẩy, hắn chợt đứng nghiêm theo phản xạ có điều kiện, xem ra bóng tối trong lòng từ thuở nhỏ rất khó loại trừ, điều này làm cho hai mẹ con Âu Dương Uyển nở nụ cười.

Âu Dương Uyển lắc lắc cánh tay của bố rồi nói:

- Bố, Tiểu Quân là đứa bé ngoan, đừng dọa nó, vì bố chỉ cần trừng mắt là có thể dọa người.

- Trong lòng không có chuyện gì thì có gì phải sợ? Tiểu Quân, em cháu còn chưa có công tác, cháu cả ngày lại ăn mặn uống cay ở bên ngoài, cũng không biết quan tâm đến em mình sao?

Thì ra Âu Dương Cương muốn Âu Dương Quân tìm việc cho Trang Duệ, nói rắng ra là để hắn và Trang Duệ cùng nhau kinh doanh kiếm tiền. Lão tuy làm việc ngay thẳng nhưng cũng không phải kẻ cổ hủ, chẳng lẽ làm cách mạng thì được mà những việc khác thì không? Không lo cho cháu ngoại của mình được sao?

Tuy việc này đối với Âu Dương Cương thì rất đơn giản, chỉ cần một cuộc điện thoại là xong, có người sắp xếp ngay lập tức. Nhưng nếu làm vậy thì động tĩnh quá lớn, mà lão lại biết con cháu mình có một phần sản nghiệp không nhỏ, rõ ràng muốn cắt thịt trên người Âu Dương Quân.

- Ông nội, ông nói cháu cần quan tâm đến em sao? Cậu ấy quan tâm đến cháu mới đúng, bây giờ cậu ấy đi vào trong ngành đồ cổ, tài sản cả trăm triệu, ngay cả cháu cũng phải nhìn đỏ cả mắt. Ông cũng không thể bất công được, không tin thì ông cứ hỏi cậu ấy...

Âu Dương Quân nghe thấy ông nội nói như vậy thì thật sự có chút cuống quýt, vì thế mà vô tình quên đi sợ hãi, lên giọng nói lớn. Rõ ràng là cháu nội mà phải bỏ tiền ra cho cháu ngoại, chữ nội và ngoại là khác nhau chứ?

- Sao, có chuyện này à? Tiểu Duệ, cháu đầu cơ trục lợi những món cổ vật kia sao? Chúng ta cũng không nên làm những chuyện như vậy...

Âu Dương Cương đã nghỉ hưu được hơn hai chục năm, thật sự không quá hiểu lời của Âu Dương Quân, tưởng Trang Duệ là kẻ đầu cơ trục lợi đồ cổ, vì thế mà nghiêm mặt trách móc. Nghề này cũng không phải là phạm pháp, điều quan trọng là kiếm được bao nhiêu lợi nhuận?

- Bố, Tiểu Duệ cũng không phải đầu cơ trục lợi, nó sưu tầm đồ cổ, chính là tranh chữ bình hoa, trước kia nhà chúng ta cũng có và từng bán đi, đó là hợp pháp, lợi nhuận cũng cao, gần đây còn đầu tư một mỏ ngọc ở Tân Cương...

Âu Dương Uyển nghe rõ lời nói của bố thì nhanh chóng giúp con mình giải thích, tron lời nói đầy tự hào. Con mình có thể dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền, thật sự cũng không thèm động vào chút tư sản của nhà bố mẹ mình.

Âu Dương Cương nghe được lời nói của con gái thì kích động vỗ đùi nói:

- Ôi, nha đầu này đúng là, sao không nói sớm, những bức tranh chữ kia là đồ cổ sao? Năm xưa ông dẫn quân đi đánh thổ hào ác bá, khi vào nhàn khám xét thì thấy rất nhiều những thứ như tranh ảnh này nọ, khi đó cũng không quan tâm mà châm lửa đốt sạch...

- Ha ha ha ha...

Âu Dương Cương vừa nói xong thì chúng quanh vang lên tiếng cười, kể cả những cảnh vệ vừa đi ra cũng nở nụ cười. Khi ông đi đánh thổ hào ác bá thì Âu Dương Uyển còn chưa ra đời, khi đó sao có thể "nói sớm" cho được? Nhưng điều này cũng khó trách được, lão đã hơn chín mươi, đầu óc cũng không khỏi có chút hồ đồ.

Nhưng lúc này Âu Dương Cương chỉ là một người ông hiền từ, không phải là đại nhân vật như năm xưa. Phải biết rằng lão là người nổi tiếng nghiêm khắc, vào những năm thập niên 90, dù là các vị thượng tướng gặp mặt cũng không dám thở mạnh.

- Ông lão này đúng là, cả ngày chỉ biết kể lể này nọ, đừng nói khoác nữa, vào ăn cơm thôi...

Bà ngoại của Trang Duệ mở miệng mắng Âu Dương Cương một câu, lúc này người nhà đã vào trong sân, bữa cơm được bày ra dưới bóng cây đại thụ. Tiểu Niếp Niếp vừa xem hết chương trình hoạt hình, khi thấy cậu quay về thì cũng rất vui vẻ, miệng nhỏ líu ríu không ngừng, thật sự làm cho bữa cơm có thêm nhiều tiếng cười.

- Tiểu Duệ, ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Sau khi dùng cơm tối xong thì đã gần đến chín giờ, hai ông bà ngoại chuẩn bị đi ngủ, Trang Duệ những ngày qua cũng rất mệt mỏi, đang định chuẩn bị về phòng ngủ thì bị Âu Dương Quân kéo lại.

- Tứ ca, có chuyện gì sao?

Trang Duệ thấy bộ dạng tránh né và còn muốn đi ra ngoài nói chuyện của Âu Dương Quân mà thật sự cảm thấy tò mò.

- Thật ra cũng không có gì, chỉ là chuyện giữa tôi và Từ Tinh, cậu cũng biết chứ?

Âu Dương Quân trầm ngâm một lúc, cuối cùng lại nói ra một câu làm cho Trang Duệ thật sự khó hiểu.

- Hừ, tôi nói thẳng với cậu, tôi muốn kết hôn với Từ Tinh, nhưng bố không đồng ý, vì vậy mới nhờ cậu một chút, bây giờ trong nhà ngoài cô cô thì cậu được sủng ái nhất.

Âu Dương Quân là một hạt giống đa tình, nhiều năm trước dù phong lưu hoang đường nhưng gần đây lại khá ổn định, khó thể nào chối bỏ công lao của Từ Tinh kia được.

Vốn Âu Dương Quân hôm nay đến đây là muốn nhờ cô cô hỗ trợ, nhưng hắn sau khi thấy Trang Duệ thì thay đổi ý kiến, hắn sợ cô cô và bố cùng mọt tư tưởng, như vậy sẽ có tác dụng phản ngược.

- Hì, Tứ Ca, nhà này cũng nào có phải là em được sủng ái nhất, còn có Niếp Niếp...

Trang Duệ nói câu vui đùa với Âu Dương Quân.

- Đừng nói nhảm, cậu có giúp không, tôi còn nghĩ ngày mai sẽ giới thiệu Tiểu Đổng cho cậu.

Âu Dương Quân thật sự là rất gấp, việc này đi cầu em mình rõ ràng là mất mặt, bây giờ lại bị Trang Duệ đùa giỡn thì thật sự hóa giận.

- Tiểu Đổng là ai?

Trang Duệ chợt hỏi.

- Chính là nhà sưu tầm đồ cổ mà trước đó cậu muốn gặp, ngày mai sẽ đến hội sở gập hắn, cũng không có ít đồ cổ đâu.

- Ngày mai thật sự không rảnh, vì em có hẹn đến xem tứ hợp viện, vì vậy để sau này rồi nói. Tứ ca, nếu ngày nào đó anh thấy bác trai tâm tình tốt thì gọi điện thoại cho em, em sẽ nói với bác dùm anh, mà anh thấy thế nào?

Trang Duệ thật sự dở khóc dở cười vì chuyện của Âu Dương Quân, mình còn chưa có vợ, vậy mà phải đi nói tốt cho người ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK