Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tựa hồ cảm thấy thân thể mình biến hóa, báo tuyết cúi đầu nhìn về phía vết thương của mình, trong miệng gầm gừ thỏa thích, cuối cùng nó nằm lăn xuống, thoải mái ngửa bụng trắng lộ ra trước mặt Trang Duệ.

Cuối cùng ngắn ngủi một phút đồng hồ, vết thương của con báo tuyết đã bắt đầu đóng vảy, Trang Duệ lại đem linh khí chuyển đến chữa trị vết thương trên mặt chỗ bạch sư làm thương.

Khi linh khí chuyển tới mặt, báo tuyết trở nên nhạy cảm hơn, ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ lúc này ôn hòa đi rất nhiều, dậm chân xuống đất một cái tiến về phía Trang Duệ làm cho Trang Duệ phải giật mình.

- Không cho phép cắn người nha.

Trang Duệ trong miệng lầm bầm một câu, cẩn thận vươn tay sờ cái bụng bóng loáng con báo tuyết, cả người con báo tuyết kia run lên nhưng cũng không có động tác gì, ánh mắt mang theo chút nghi ngờ, vẫn còn sự do dự khi cùng nhân loại thân cận.

Tựa hồ cảm thấy Trang Duệ vuốt ve rất thoải mái, báo tuyết cúi đầu gầm gừ.

Trang Duệ có thể cảm thấy tiếng gầm gừ này không phải là ác ý, sống lâu ở tuyết sơn có linh khí bao quanh hẳn con báo tuyết này cũng có linh tính.

Khi Trang Duệ đứng lên lần nữa, con báo tuyết thái độ thân mật hơn rất nhiều, gục nửa người trên mặt đất dùng cái đầu còn dính máu cọ cọ vào ống quần Trang Duệ.

- Đúng là con báo mẫu. Không biết có thể tạp giao với bạch sư được không nhỉ?

Ánh mắt Trang Duệ lướt thoáng qua bên dưới, trong lòng nhất thời nổi lên tâm tư cho bạch sư nhất vương nhị hậu, như con Kim Mao Sư Vương trước hậu cung ba ngàn. Ách, không đến vậy nhưng hậu cung ít nhất cũng đến ba mươi đâu.

- Ai ui.

Đang lúc Trang Duệ tính toán thì phía sau đột nhiên một cú húc mạnh đập đến, Trang Duệ không đề phòng nên ngã bệt xuống đất.

- Làm gì vậy bạch sư?

Trang Duệ quay đầu lại, thấy bạch sư đang cắn y phục bên hông mình, lôi về phía con Tuyết Ngao kia.

- Ngao ngô.

Nghe thấy Trang Duệ hỏi, nó lập tức chạy về phía bên người Tuyết Ngao, dùng móng vuốt nhẹ nhàng chạm đến vết thương rồi hướng về phía Trang Duệ rống lên một tiếng.

- Để cho ta chữa thương cho nó?

Thấy bạch sư động tác đầy tính nhân hóa, Trang Duệ không khỏi nở nụ cười, bạch sư thấy mình chữa thương cho con báo tuyết nên trong lòng khó chịu.

Nếu không phải cùng Trang Duệ tâm ý tương thông sợ rằng bạch sư đã sớm đi tìm con báo tuyết kiếm phiền toái rồi. Cho dù như vậy, bạch sư vẫn đối với con báo tuyết kia rống một tiếng, đe dọa nó một chút.

- Không có chuyện gì, bạch sư sẽ không cắn ngươi nữa đâu, không cần phải chạy.

Trang Duệ cười đưa một chút linh khí vào vết thương con báo tuyết, sau đó đi về phía con Tuyết Ngao đang bị thương.

Thấy Trang Duệ đi về phía bên này, con Tuyết Ngao hoang dã phản ứng giống như con báo tuyết lúc trước, có chút lo lắng bất an, cổ họng không ngừng gầm gừ, thân thể căng cứng lên.

- Ô ô.

Bạch sư hướng về phía nàng vợ tương lai ôn nhu gầm gừ một tiếng nhỏ, nghe thấy tiếng bạch sư con Tuyết Ngao kia từ từ buông lỏng mình.

Mặc dù mẫu ngao ánh mắt vẫn có chút hung quang, nhưng không kháng cự Trang Duệ nhích tới gần. Đi tới bên cạnh con mẫu ngao, Trang Duệ ngồi xổm xuống, cũng không có lập tức dùng linh khí chữa thương cho nó mà lấy tay sờ lưng con mẫu ngao.

Giống như trước, con mẫu ngao một mực sinh tồn ở dã ngoại khi Trang Duệ sờ người nó, thân thể nó khẽ run rẩy một cái, nếu như không phải có tiếng gầm của bạch sư chỉ sợ móng vuốt kia đã sơm cào đến mặt Trang Duệ rồi.

- Ô ô ngao ô

Bạch sư biết bản lãnh của Trang Duệ, thấy bộ dáng không nhanh không chậm của Trang Duệ liền sốt ruột hướng về phía Trang Duệ rống một tiếng, thấy bụng vẫn còn chảy máu sao vẫn còn chưa cứu chữa.

- Chưa có vấn đề gì đâu. Cũng biết đau vợ nữa à!

Trang Duệ đối với biểu hiện của bạch sư có chút im lặng, hắn đang nghĩ tới sau này con mẫu ngao nhất định sẽ sống ở trong nhà cho nên mình đang cố gắng tiêu trừ địch ý của nó, không ngờ bạch sư lại gấp gáp như vậy.

Bất quá đây là lần đầu tiên thấy bạch sư chủ động đối tốt với một con ngao Tây Tạng khác. Ánh mắt Trang Duệ liền nhìn về phía vết thương con mẫu ngao, chỉ có Trang Duệ mới thấy được tử kim sắc linh khí đang như một cái phễu rót linh khí chữa lành vết thương con Tuyết Ngao.

So với hơn một năm trước, linh khí trong mắt Trang Duệ không chỉ sô lượng tăng nhiều mà chất lượng cũng ngày càng mạnh.

Tử kim sắc linh khí kia tựa như thuốc kim sang dược trong truyền thuyết vậy, vết thương dưới mắt thường có thể thấy nhanh chóng khép lại, sau một hai phút chỉ còn thấy một vết sẹo nhỏ trên bụng con Tuyết Ngao.

Con mẫu ngao hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà loại cảm giác thư thích trên người và có nó cảm ứng được với thiên địa linh khí trong truyền thuyết khiến nó biết, hết thảy điều này đều là Trang Duệ mang cho nó. Ánh mắt hung ác con mẫu ngao nay nhìn về phía Trang Duệ lại hiện ra vẻ ôn hòa.

- Ô ô

Cổ họng con ngao gầm nhẹ một tiếng, nó đứng lên, đầu tiên là dùng mũi ngửi người Trang Duệ một chút, sau đó thè lưỡi liếm liếm tay Trang Duệ đang vuốt lưng nó.

- Ngao ngô.

Tựa hồ thấy mẫu ngao cùng Trang Duệ biểu hiện có chút thân mật, bạch sư bất mãn gầm gừ một tiếng.

- Cút sang một bên, dám ăn dấm của ta, ta nuôi ngươi từ nhỏ tới lớn dễ dàng sao?

Trang Duệ cười mắng vỗ nhẹ đầu bạch sư một cái, mẫu ngao thì chỉ có ngươi mới thưởng thức được, anh em ta còn không có khẩu vị này.

Bị Trang Duệ đánh một cái bạch sư cúi đầu ư ử một tiếng, đột nhiên thấy báo tuyết cách đó không xa nhất thời thẹn quá hóa giận hướng về phía báo tuyết gầm thét một tiếng.

Bạch sư bị Trang Duệ đánh không có cách nào chống đối, nhưng một tiếng gầm này làm cho báo tuyết tưởng sắp bị đánh, lập tức bò dậy hướng về phía lùm cây xa xa chạy trốn. Bất quá xem cách chạy trốn của nó, tốc độ còn chưa được nhanh, hơn nữa chân trước cũng không gắng sức hiển nhiên thương thế của nó còn chưa khỏi hẳn.

Tựa hồ biết bạch sư sẽ không thật sự cắn mình, sau khi con báo tuyết kia chạy được 40-50m liền ngừng lại, nằm xuống mặt đất liếm láp vết thương của mình, thỉ thoảng còn ngẩng đầu nhìn về phía Trang Duệ.

Trong quá trình ở Trang Duệ chữa thương cho nó vừa rồi, linh cảm của con báo tuyết mách bảo nó một tia lệ thuộc vào Trang Duệ, bằng trực giác nhạy cảm của dã thú, nó thấy khi mình bị thương chỉ có ở bên Trang Duệ mới an toàn nhất.

- Tiểu tử ngươi đùa bỡn cái gì vậy? Đó là Vương Hậu ta tìm cho ngươi đó.

Trang Duệ có chút bất đắc dĩ, xem ra bạch sư đối với mẫu báo tuyết hứng thú không lớn, bất quá xem ra mình phải trị liệu thêm một chút rồi

Con báo tuyết này năng lực săn vồ còn chưa hồi phục nếu để cho nó rời đi sợ rằng nó sẽ bị chết đói mất.

Bạch sư ngẩng đầu, khinh thường nhìn nhìn con báo tuyết nơi xa hừ hừ mấy tiếng, sau đó lại nhớ tới Tuyết Ngao còn nằm bên cạnh liền dùng đầu cọ cọ cổ Tuyết Ngao lấy lòng.

- Được rồi, bạch sư tới đây.

Trang Duệ phát hiện, chỉ cần bạch sư ở chỗ này thì con báo tuyết kia bất kể như thế nào cũng không dám tới gần, dứt khoát cho bạch sư đi nơi đâu đó làm ít chuyện.

Đợi bạch sư chạy tới nơi, Trang Duệ ôm bạch sư nói:

- Đi, bắt một con mồi to một chút rồi trở lại,

-Ô ô

Bạch sư quay đầu lại thoáng nhìn qua con mẫu ngao kia, có chút do dự.

- Ngươi buổi sáng ăn no rồi, người khác còn muốn ăn nữa chứ.

Trang Duệ vỗ đầu bạch sư một cái làm tên này giật mình, nó nhớ tới mẫu ngao nằm bên cạnh liền dùng thứ ngôn ngữ mà Trang Duệ rất mong có thể hiểu trao đổi một lúc. Lúc này bạch sư mới như một mũi tên lao xuống núi.

...

- Gia Thố, việc này ngươi làm thật quá hồ đồ, sao có thể để Trang Duệ một mình trên núi chứ?

Ở dưới tiểu thôn của người dân Tây Tạng, Tác Nam trong lòng nóng như kiến bò trong chảo đi đi lại lại trong phòng Gia Thố.

Vào rạng sáng nay, Gia Thố đã đem được bốn tân học sinh xuống núi, bất quá hắn cũng mệt mỏi nằm xụi lơ trên mặt đất, Tác Nam đang muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy bộ dạng Gia Thố lúc này lại thôi, lo lắng không có cách nào phát tiết được.

Giờ đợi đến khi Gia Thố ngủ say được một giâc, Tác Nam liền lập tức chạy tới, bởi lần này trước khi lên đường, không chỉ có mình chủ tịch khu tự trị Tây Tạng bảo hắn phải chiếu cố kỹ lưỡng Trang Duệ mà còn có cả Dương cục trưởng cục quản lý tôn giáo muốn hắn đảm bảo an toàn cho Trang Duệ.

Hiện tại Gia Thố bỏ một mình Trang Duệ ở trên núi, nếu không phải Tác Nam không có có kinh nghiệm leo núi sợ rằng sáng sớm đã đi rồi.

- Tác Nam đại ca, không cần phải gấp gáp, lấy sức khỏe của Trang ca lại còn có cả bạch sư ở bên người hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Đi cùng Tác Nam đến chỗ Gia Thố là Bành Phi lúc này mới lên tiếng khuyên nhủ Tác Nam mấy câu. nguồn TruyenFull.vn

Muốn nói xem ở đây ai là người tin tưởng Trang Duệ hẳn phải là Bành Phi rồi, đối với Trang Duệ thể chất biến thái kia không ai so với hắn hiểu rõ hơn, có thể ở trong dã nhân sơn bôn tẩu một ngảy tuyệt đối không người bình thường nào có thể làm được.

- Nhưng mà, nhưng mà, ai, nếu gặp phải chuyện không may gì...

Tác Nam nặng nề thở dài một hơi, lúc trước khi đi nhìn qua thái độ của mấy vị lãnh đạo xem ra nếu như Trang Duệ mà gặp chuyện không may thì đây sẽ là chuyện tình so với tìm kiếm Phật sống chuyển thế còn nghiêm trọng hơn.

- Tác Nam đại ca, là ta không đúng, hiện tại ta sẽ lên đường đi tìm tiểu Trang.

Ngày hôm qua Gia Thố đã tiêu hao hết sức lực, đang muốn rời giường đứng dậy thì lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống đất

- Ngươi như vậy còn có thể lên núi sao?

Tác Nam nhìn Gia Thố một bụng tức không cách gì phát tác, lại nghĩ đổi lại thành hắn cho dù có trói Trang Duệ cũng phải đem hắn đưa xuống núi, làm sao có thể để một mình Trang Duệ ở trên núi được, đây không phải là hồ nháo sao?

- Tác Nam đại ca, không cần phải nói nữa, trước hết để cho Gia Thố đại ca nghỉ ngơi đã, không chừng buối tối Trang ca sẽ quay trở lại.

Bành Phi ở bên cạnh không nhịn được khuyên giải một câu, thấy sắc mặt Tác Nam vẫn chưa bớt lo, liền cười nói:

- Nhị vị yên tâm, nếu như Trang ca gặp chuyện không may thì trách nhiệm ta gánh so với hại vị nặng hơn nhiều.

- Được rồi, nếu như tiểu Trang hôm nay còn chưa xuống núi, ngày mai ta và các ngươi cùng nhau lên núi, Gia Thố, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem đám học sinh kia một chút. Ngươi nói xem đám học sinh này không ở trường hảo hảo học tập lại chạy tới đây để làm loạn à?

Tác Nam cũng bất đắc dĩ, bộ dạng Gia Thố như thế này ít nhất phải nghỉ ngơi hai ngày. Bất quá hắn quyết định, nếu như hôm nay Trang Duệ còn không trở lại hắn sẽ mời mấy người trong thôn dẫn lên núi.

Sau khi rời phòng Gia Thố, Tác Nam cùng Bành Phi đi xem đám học sinh, thân là nhân viên chính phủ làm việc ở Tây Tạng, nếu như đám học sinh này xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

May mắn là vết thương của Triệu Quân trải qua sự xử lý các thầy thuốc chỉ còn lại vết sẹo, không có nhiễm trùng. Mà mấy người Chu Vĩ chỉ là mệt nhọc quá độ thôi lúc này vẫn còn đang ngủ.

- Ai, tiểu Trang này thật là không để cho người ta bớt lo .

Nhìn về đám mây Tuyết Sơn phía xa, Tác Nam thở dài một hơi.

...

Trang Duệ lúc này lại rất bận rộn, sau khi nhìn thấy con báo tuyết và mẫu ngao, hắn đã sớm đem chuyện tình trong thôn bỏ quên. Có thể ở giữa thiên nhiên rộng lớn này gặp được mãnh thú ở khoảng cách gần như vậy cảm giác thật là kích thích phi thường kỳ diệu.

- Ở yên nơi này đừng cử động

Ở phía xa kia con báo tuyết còn đang nhìn mình, Trang Duệ liền bảo mẫu ngao một câu rồi đứng lên đi về phía báo tuyết. Cùng mẫu ngao bất đồng, báo tuyết nhìn thấy Trang Duệ tới đây liền lập tức lắc đuôi chạy ra đón mừng.

Trang Duệ vươn tay ôm lấy chỗ cổ con báo tuyết, bộ lông mượt mà truyền đến bàn tay, Trang Duệ có thể cảm nhận được dưới bộ lông kia mà tấm da đầy sức mạnh.

- Đi, qua bên đây với ta, các ngươi không đánh nhau thì không quen biết.

Trang Duệ vỗ vỗ cái đầu báo tuyết, tay thì vuốt ve chòm râu của nó một chút rồi xoay người hướng đi về phía con mẫu ngao.

" Ngao ngô" con báo tuyết ở phía sau liền gầm lên một tiếng, thân thể cũng không di chuyển.

- Không có chuyện gì đâu.

Trang Duệ cười cười, quay lại về phía báo tuyết, lấy tay vuốt ve nó đồng thời linh khí trong mắt chạy vào người con báo tuyết một vòng.

Lần này khi Trang Duệ xoay người rời đi, báo tuyết do dự một chút, có lẽ là không muốn buông tha cho cảm giác thư thích khi linh khí tiến nhập vào cơ thể liền chần chừ đi sau Trang Duệ.

-Ô ô!

Bất quá khi Trang Duệ tới gần mẫu ngao được mười thước thì con mẫu ngao không vui, vừa rồi mới đánh nhau thiếu sống thiếu chết nay muốn chung sống hòa bình không dễ dàng vậy đâu.

- Kháo, vừa rồi người ta nhường cho ngươi đấy, có hiểu không?

Trang Duệ hướng về phía con mẫu ngao nói một câu, thật ra thì lời này nói cũng không sai, mặc dù chó ngao Tây Tạng có can đảm cùng sư tử hổ báo dã đấu, nhưng đó chỉ là trên tinh thần mà thôi. Không cần nói đâu xa chỉ cần con báo tuyết chỗ này chó ngao Tây Tạng bình thường không phải là đối thủ của nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK