Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy con chim non kia trong mắt Trang Duệ, cực kỳ đáng yêu, chúng nó hẳn là mới chỉ một tháng tuổi, cả người đều là lông tơ mềm mại như nhung lụa cao cấp, chỉ có mắt và cái mỏ là có màu đen.

Có thể là do nguyên nhân vẫn còn quá nhỏ, mấy tiểu tử kia vẫn còn đứng không vững, như mà ở trên người chúng nó, thông qua biểu hiện tranh thức ăn vừa rồi, đã biểu hiện ra mặt tàn khốc của việc cạnh tranh trong thiên nhiên.

Tùy theo độ tuổi tăng trưởng, lông của chúng cũng sẽ biến thành màu vàng kim giống như là cha mẹ của chúng, cặp mỏ cũng trở lên quặp xuống và sắc nhọn, hai cánh của chúng nó sẽ tung hoành trên bầu trời, móng vuốt ở đôi chân đứng còn không vững kia, sẽ có thể xé rách sài lang hổ báo!

- Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp, bằng không lát nữa con kim điêu ra ngoài kiếm ăn kia trở về, chính mình càng không có cách nào trộm được chim non.

Trang Duệ nhìn xuống đồng hồ, lúc này là một giờ chiều, vào mùa này, kim điêu săn mồi cũng không phải là một việc khó khăn, chính mình phải nắm chặt thời gian.

- Bạch sư, lát nữa ngươi đến bên cạnh vách đá kia, lớn tiếng gầm rũ, làm cho con kim điêu ở bên trong kia chú ý, sau đó dẫn nó chạy ra xa một chút, chú ý đừng để móng vuốt của nó bắt được.

Trang Duệ nghĩ mọt chút, bắt đầu tiến hành bàn bạc công việc. Biện pháp tốt nhất chính là dùng bạch sư để dụ con chim mẹ đuổi theo, sau đó bản thân mình trèo xuống bắt chim non. Nếu như thuận lợi, hẳn là vấn đề sẽ không lớn.

Bạch sư gật đầu, trong mắt tràn đầy hung quang, ngày hôm qua nó cũng đã gặp qua con kim điêu kia, biết con này khó đối phó, giờ đây cũng đã xốc lại tinh thần.

Trang Duệ đi đến chỗ cách vách đá kia hơn ba mươi mét, dùng dây thừng chính mình mang theo buộc chặt chẽ ở một khối đá nặng khoảng ngang cân trên mặt đất, dùng sức kéo một cái, cảm giác có thể chịu đựng được thân thể của chính mình mới dừng lại.

- Hai đứa các ngươi theo ta trốn đi, để cho bạch sư dụ con kim điêu kia rời đi.

Trang Duệ gọi Tiểu Tuyết và con cho ngao cái kia một tiếng, trốn ở phía sau đống nham thạch, vừa lúc chỗ này có lùn cây, Trang Duệ nằm úp sấp ở bên trong sẽ không bị kim điêu phát hiện.

- Bạch sư, có thể thành công hay không, phải trông cậy vào ngươi đó.

Trang Duệ hô lớn một tiếng, nhanh chóng nói tiếp:

- Bắt đầu!

- Ngao ngô! Ngao ngao ngô

Sau khi thanh âm của Trang Duệ vang lên, bạch sư lớn tiếng rống lên, hướng về chỗ vách đá bên cạnh, tiếng gầm nhẹ dần như tiếng sóng siêu âm, không ảnh hưởng gì lớn đến con người, nhưng mà đối với động vật có thính giác nhạy bén, thì cũng giống như tiếng sấm rền vậy.

Kỳ thật ngay tại lúc thanh âm của Trang Duệ vang lên, con chim mẹ kia cũng thò thân thể ra khỏi hang động, nhìn về phía bạch sư đang leo lên vách đá bên này, lập tức hai cánh chấn động, bay về phía bạch sư đang ở phía trên kia.

Đối với bạch sư, Trang Duệ hoàn toàn tin tưởng, nó đã sản sinh ra linh tính, còn con kim điêu kia chỉ là một con súc sinh, Trang Duệ không tin bạch sư không thể làm gì được con kim điêu này.

Quả nhiêu sau khi kim điêu bay thẳng lên cao, sau đó lập tức rơi thẳng xuống đánh thẳng về phía bạch sư, bạch sư nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh một cái khiến cho lợi trảo của kim điêu chỉ bắt được vào chỗ trống.

Thừa dịp trong nháy mắt khi kim điêu còn chưa kịp vỗ cánh bay lên, bạch sư đưa chân tát một cái vào cánh của kim điêu, vài cái lông chim màu vàng từ trên cánh của con kim điêu này rơi xuống.

Két!

Một tiếng kêu inh tai vang lên, thân thể của kim điêu mạnh mẽ bay lên cao, nhưng mà vừa rồi thiếu chút nữa đã ăn thiệt thòi lớn, con kim điêu này cũng không dám tùy tiện lao xuống nữa.

- Tốt lắm, bạch sư!

Trang Duệ gắt gao nắm chặt tay lại, hung hăng mua may một chút. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bạch sư nhớ rõ lời dặn dò của Trang Duệ, làm bộ muốn phóng tới chỗ vách đá khiến cho con chim mẹ kia không thể không mạo hiểm nhào xuống.

Lần này sau khi bạch sư tránh đòn thì cũng không đánh trả, mà hướng về chỗ con kim điêu đang ở trên bầu trời kia gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó quay đầu hướng tới phía xa xa chạy đi.

Nhìn thấy bạch sư quay đầu chạy ra xa, kim điêu do dự một chút, nó đang lo lắng cho bốn con chim non ở trong tổ, bình thường thì đều là chim bố ra ngoài săn mồi, còn nó thì thủ hộ ở bên trong hang động.

Sau khi lượn một vòng trên không trung, cuối cùng con chim mẹ cũng không có đuổi theo bạch sư, đối với nó mà nói, chỉ cần đuổi con chó ngao Tây Tạng đáng ghét này đi là được.

Hơn nữa dựa vào trực giác nhạy bén của chim mẹ, nó có thể cảm giác được bạch sư cũng không phải là tên gia hỏa dễ trêu chọc, đấu với nhau còn không biết được là hươu chết về tay ai đâu.

- Con bà nó, làm sao lại không đuổi theo?

Vốn dĩ Trang Duệ đang muốn đứng lên, ném faay thừng xuống dưới vách núi, dây bảo hiểm cũng đã được buộc trên lưng, nhưng mà không ngờ được con kim điêu kia chỉ lượn một vòng, rồi lại quay đầu bay về hang động, chính mình mà đi ra ngoài, nhất định sẽ bị nó phát hiện.

Ô ô…Ngao ngô!

Hoàn hảo, bạch sư thông minh nhìn thấy con kim điêu kia không đuổi theo thì quay người lại chạy về, làm bộ muốn trèo lên vách đá, khiến cho con chim mẹ đang muốn chui vào trong hang nổi lên cơn tức trong lòng, hai cái cánh lớn lại chuyển động, đánh về phía bạch sư.

Đừng nhìn hình thể bạch sư to nghe con nghé con, nhưng mà bàn về việc di chuyển trên mặt đất, cũng không thua gì hùng ưng tùy ý bay lượn trên bầy trời, sau khi kim điêu chụp vài lần không có kết quả, bạch sư lại lảo đảo chạy về phía xa xa.

Lần này con chim mẹ thật sự nổi giận, nó quyết định sẽ đuổi con chó ngao Tây Tạng huênh hoang này ra đi thật xa, đuổi ra khỏi phạm vi lãnh địa của mình rồi mới trở về.

Sau khi dạo một vòng quanh vách núi, không có phát hiện ra cái gì dị thường, con chim mẹ vỗ cánh hướng tới chỗ bạch sư đuổi tới, nó cũng biết mình không làm gì được tên gia hỏa này, nhưng mà đuổi đi xa một chút, thì có thể.

Bạch sư cực kỳ thông minh, nó trực tiếp vòng qua một vách núi, cứ như vậy trừ khi con chim mẹ phi hành ở trên cao, vượt trên cả tòa tuyết sơn. Nếu không mà nói nó cũng không thể nào chứng kiến tình hình ở cái tổ của nó được.

- Ha ha, con chim nhỏ, xem xem ngươi có mắc mưu hay không?

Trang Duệ đắc ý đứng dậy, nhìn về phía con chim điêu đã không còn nhìn thấy tăm hơi đâu, thì thầm nói.

Kỳ thật Trang Duệ không biết, nếu không phải có vách đã vừa vặn che chắn hắn và Tiểu Tuyết, lấy ánh mắt lợi hại của chim điêu có thể nhìn thấy được cả thỏ từ trên trời cao, căn bản là vừa rồi không thể tránh né được tuần tra của con chim mẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK