Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu Quân, trà đặt xuống đây là được, con đi ra ngoài.

Khi thấy Trang Duệ ngồi xuống ngay ngắn, Âu Dương Chấn Vũ lên tiếng với Âu Dương Quân đang bưng trà vào phòng.

- Cái gì? Con ra ngoài sao? Bố, đây rõ ràng là qua cầu rút ván...

Âu Dương Quân vất vả lắm mới mời được Trang Duệ đến đây gặp mặt, nhưng bố mình lại không cho phép dự thính, vì thế mà hắn tức giận lớn tiếng nói.

- Đi ra ngoài, tính tình của con cần phải rèn luyện học tập thêm nhiều...

Âm thanh uy nghiêm của Âu Dương Chấn Vũ không lớn nhưng rất có uy thế, Âu Dương Quân nghe vậy mà sợ run người, sau đó hắn thành thật lui ra ngoài.

- Cháu tên là Trang Duệ, mẹ cháu là Âu Dương Uyển có phải không? Có lẽ mẹ cháu chưa từng đề cập đến một chuyện, đó là cháu còn có một người bác như tôi đây? Ôi, năm xưa anh em chúng tôi không dám kiên trì đứng ra tranh luận, vì vậy mà để cho cháu phải khổ sở nhiều năm như thế.

Âu Dương Chấn Vũ cũng không đi đường vòng với Trang Duệ, trực tiếp chỉ ra thân phận của mình. Lão thấy cách ăn mặc của Trang Duệ mà thật sự cảm thấy có chút cay đắng, xem ra gia cảnh của em gái mình cũng không phải quá tốt.

- Bác...Âu Dương, ngài hãy nói những gì xảy ra năm xưa, chúng cháu cũng không phải sống khổ sở, ngoài những lúc tâm tình của mẹ không được tốt thì tất cả khoảng thời gian khác đều rất vui vẻ.

Trang Duệ thật sự cảm thấy cách xưng hô có chút khó khăn, dù sao thì đã hơn hai mươi năm qua hắn đã quen cùng mẹ và chị sống nương tựa vào nhau, không có phía ngoại, bây giờ chợt thòi ra một vị trưởng bối, tất nhiên trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút khó tiếp nhận.

- Việc này là do ông ngoại của cháu quá cố chấp, nhưng em gái của tôi lại cứ cố gắng hết sức đi theo cậu ta, nếu không thì cũng sẽ chẳng có tình huống như hôm nay. Ba mươi năm trước khi mẹ cậu vừa tròn mười chín tuổi...

Khi Âu Dương Chấn Vũ lên tiếng, một câu chuyện bí mật của gia tộc Âu Dương một lần nữa được mở ra sau ba mươi năm chôn giấu.

Đó là những năm quốc gia hỗn loạn, khi đó lãnh đạo trung ương đề ra chính sách đưa cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện và cải tạo, vì thế có rất nhiều cựu chiến binh hoặc công thần khai xuống xuống địa phương tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ.

Lúc đó Âu Dương Cương xuống một vùng nông thôn của Bành Thành để tham gia khai phá, bà ngoại của Trang Duệ cũng chính là con gái của một vị cán bộ được đưa xuống Phúc Kiến. Vì lúc đó thủ đô quá hỗn loạn, những người bạn cũ đều đã được điều ra ngoài, vì vậy mà Âu Dương Cương kiên trì đưa đứa con gái yêu quí của mình theo bên cạnh.

Trùng hợp là ông nội của Trang Duệ cũng bị cho xuống địa phương cải tạo, đãi ngộ còn kém hơn cả Âu Dương Cương, bị nhốt vào trong chuồng bò. Hai người này xem như đồng mệnh tương liên, vì vậy thường xuyên qua lại và kết giao bằng hữu.

Bố của Trang Duệ tuy cũng có liên quan nhưng vì xuất cảnh nên tốt hơn, thường xuyên chạy xuống nông thôn thăm hỏi bố mình bị nhốt trong chuồng bò, cũng đưa đến nhiều thức ăn, sau nhiều lần xuống thăm nom thì cũng có kết giao với Âu Dương Uyển.

Sau này Âu Dương Cương cảm thấy hoàn cảnh nông thôn quá cực khổ, không thích hợp cho những cô gái như Âu Dương Uyển, vì vậy mà đưa Âu Dương Uyển vào ở trong thành phố. Nhưng lão không ngờ quyết định của mình lại làm cho Âu Dương Uyển và bố của Trang Duệ phát sinh tình cảm, bọn họ lén ở cùng nhau.

Ông nội của Trang Duệ không thể nào gắng gượng được lâu, đến năm thứ ba sau khi bị nhốt vào chuồng bò thì qua đời. Âu Dương Cương ở lại nông thôn thêm năm năm, sau đó được triệu hồi về Bắc Kinh, khi lão muốn đưa con gái đi, lão chợt phát hiện con gái yêu thương của mình đã lén kết hôn với bố của Trang Duệ.

Điều này làm cho Âu Dương Cương nổi giận, phải biết rằng trước kia lão đã hứa gả con gái mình cho con của một vị chiến hữu, nếu như vị chiến hữu kia còn sống thì mọi việc còn dễ xử lý, chỉ là bày ra một bữa tiệc rượu và tự mình nhận sai là xong.

Nhưng vị chiến hữu kia của Âu Dương Cương đã qua đời một năm trước, thế hệ sau của người kia cũng không phải sống quá tốt, bây giờ nếu từ hôn sẽ làm người ta cho rằng mình phụ tình bạc nghĩa, bỏ đá xuống giếng, chướng mắt với chuyện hôn nhân này. Đối với một người cả đời nhất ngôn cửu đỉnh như Âu Dương Cương thì tuyệt đối không thể chịu đựng được.

Lúc đó chị của Trang Duệ còn chưa được sinh ra, Âu Dương Cương thật sự lửa giận bùng lên mà ép con mình quay về Bắc Kinh, nhưng Âu Dương Uyển là người ngoài mềm trong cứng, sau khi quyết định thì dù là ai cũng không thể thay đổi được, hơn nữa còn kiên trì là mình làm đúng và không sai điểm nào. Sau khi nghe cha già nói nếu không về thủ đô sẽ không nhận đứa con gái không nghe lời thì Âu Dương Uyển quyết định ở lại Bành Thành.

Âu Dương Cương quay về thủ đô, ngay từ đầu cũng không được sắp xếp công tác, mãi đến những năm bảy mươi mới bắt đầu được sắp xếp công tác, mà ba người con trai của lão cũng lục tục quay về Bắc Kinh.

Sau khi biết chuyện thì đại ca của Âu Dương Chấn Vũ cũng chính là bác cả của Trang Duệ, là người có quan hệ tốt nhất với Âu Dương Uyển đã nhịn không được phải chạy đến Bành Thành để gặp em gái, lại phát hiện em đã có hai người con, nhỏ nhất là Trang Duệ còn đang bú sữa mẹ. Lúc đó lão để lại tất cả tiền bạc cho em gái, chuẩn bị quay về Bắc Kinh để lý luận với bố mình.

Nào ngờ vừa nhắc đến chuyện này thì Âu Dương Cương đã nổi trận lôi đình, cũng không nể mặt bạn già mà xông đến dùng trượng đánh con trai đến hôn mê, thiếu chút nữa thì cứu không được.

Âu Dương Cương sau khi thanh tỉnh lại thì nói rõ với mọi người, đường là do mình chọn, hậu quả tự mình gánh chịu, trong nhà không cho phép bất kỳ ai liên lạc với Âu Dương Uyển, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi gia môn. Dưới tình huống bị ép phải chọn bố hay em, các anh em trong nhà đành phải chịu khuất phục.

Nhưng sau khi bác cả biết tin tức bố của Trang Duệ qua đời thì đã lén chạy đến Bành Thành, tin tức này bị ông cụ biết được, vì vậy mà tức giận đến mức phải đưa vào bệnh viện. Hơn nữa sau khi bác lớn bị điều đi đến Thanh Hải công tác thì sau này người nhà vì vấn đề sức khỏe của ông cụ mà không dám liên lạc với Âu Dương Uyển.

Mẹ của Trang Duệ cũng là người có tính cách quật cường, tuy Âu Dương Chấn Vũ dùng mọi con đường để nghĩ cách giúp đỡ em gái, nhưng tất cả đều bị Âu Dương Uyển từ chối, một mình nuôi con khôn lớn, dù là chị em Trang Duệ cũng không được bà nhắc về chuyện gia thế của mình.

- Ôi, tính cách của em gái quá quật cường, nếu có thể cúi đầu một chút thì ông cụ có lẽ đã sớm đưa mọi người đến Bắc Kinh.

- Tiểu Duệ, vài năm qua ông ngoại bà ngoại của cậu cũng đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, bác đã từng vài lần liên hệ với em gái, để cô ấy đến Bắc Kinh, nhưng cô ấy luôn từ chối. Còn vài tháng nữa là đến lúc mừng đại thọ của ông ngoại cậu, bác muốn cậu thuyết phục mẹ đến tham gia, nếu không thì sau này sợ rằng cũng không còn cơ hội.

Âu Dương Chấn Vũ nói làm cho Trang Duệ rơi vào trầm tư, vào thời đó rất khó nói ai đúng ai sai, tính cách của ông và của mẹ đều quật cường, đều làm cho hai bên không ai chịu nhường ai. Trang Duệ bây giờ thật sự không biết mẹ có suy nghĩ gì, nhưng hắn hiểu rõ trong lòng mẹ vẫn luôn lo lắng cho cha mẹ. Truyện được copy tại Truyện FULL

Hơn nữa ở sự kiện này thì các bác cũng rất bất đắc dĩ, bọn họ cũng không phải là không muốn trợ giúp em gái mình, nhưng bị mẹ Trang Duệ quật cường không nhận, thực chất không phải là sai lầm của các bác.

Trang Duệ nghĩ đến đây thì mở miệng nói:

- Bác, ngài mai cháu sẽ về Bành Thành, sẽ tìm cách khuyên mẹ đến Bắc Kinh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK