Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mộc Đầu, cậu có chuyện gì vậy? Anh đây đang ngủ ngon, có việc gì thì nói mau, tôi còn phải quay về ngủ thêm một giấc. Đúng rồi, đến trưa nói mẹ nuôi làm cho một con gà hầm cách thủy, tôi đây muốn bồi bổ...

Trang Duệ vừa bước vào trong phòng gác cổng thì nghe được tiếng oán giận của Lưu Xuyên, huynh đệ này hôm qua cảm thấy mình giống như bị thương, vì vậy mà đưa ra những yêu cầu rất không hợp lý.

- Được rồi, chỉ bị một vết thương nhỏ, dán cho một miếng băng cá nhân cũng là lãng phí, nếu buồn ngủ thì cứ về mà ngủ, chúng tôi ở đây chia tiền...

Trang Duệ nhìn ra ngoài cửa, sau đó đóng chặt cửa phòng lại, trong phòng gác có một chiếc ghế sa lông, tiểu tử Lưu Xuyên ngồi xuống chiếm hơn phân nửa. Trang Duệ đẩy Lưu Xuyên sang bên cạnh, sau đó mới ngồi xuống.

- Chia tiền?

Ánh mắt Lưu Xuyên chợt sáng rực lên, nhưng nghĩ lại thì thấy vàng đều được để lại Myanmar, dù là phần đặt trên trực thăng cũng không mang về, vì thế không khỏi hỏi: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Chia tiền cái gì? Vàng đều bị cậu tặng người, may mà trong túi quần của tôi đây còn một khối.

Lưu Xuyên vừa nói vừa đắc ý lấy một khối vàng từ trong túi ra đặt ngay bên cạnh, điều này không khỏi làm cho Trang Duệ trợn mắt, huynh đệ này xem ra rất giỏi, đã biết thủ sẵn một khối vàng trong người.

- Được rồi, thế thì đi ngủ đi, cũng không còn việc gì của cậu...

Trang Duệ không khách sáo với Lưu Xuyên, vị huynh đệ này hôm qua chỉ làm loạn mà không giúp được gì, lại còn biển thủ một khối vàng, ngay cả hắn cũng không thể nhớ rõ. Bây giờ nghĩ lại thì cũng thấy tiếc, có lẽ nên đưa về vài khối vàng để chơi đùa, vì chúng cũng rất đẹp mắt.

- Cần số tiền kia của cậu sao? Huynh đệ đây sắp là đại vương chó Mastiff Tây Tạng, anh Chu, chiều nay chúng ta về lại Bành Thành...

Lưu Xuyên nhếch miệng nói, hắn thật sự lo lắng cho Ngao viên, tuy hai tháng qua Nhân Thanh Thố Mỗ luôn ở lại Ngao viên, nhưng những ngày tết âm lịch thế này là đúng thời gian Ngao mẹ sinh con, những tiểu tử kia chính là ngọn nguồn sinh mệnh của Lưu Xuyên, hắn ở đây thì khó thể nào yên tâm cho được.

Trang Duệ không có phản ứng với kẻ dở hơi như Lưu Xuyên, hắn nhìn về phía nhóm Chu Thụy và Hách Long rồi nói:

- Anh Chu, anh Hách và Bành Phi, lần này đến Myanmar làm phiền mọi người, số vàng kia tôi đã sử dụng, coi như thế này đi, tôi sẽ cho mỗi người một triệu, coi như là tiền phí thuê mọi người lần này...

Trang Duệ biết dù mình không ném tiền ra thì nhóm Bành Phi cũng không nói gì cả, dù sao thì mình nhờ bọn họ làm việc, hơn nữa kho tàng cũng là mình lấy được, cũng không có liên quan nhiều đến bọn họ.

Nhưng nếu không bỏ ra một phần tiền nào thì Trang Duệ cũng khó thể nào xác định trong lòng nhóm Bành Phi không sinh ra vướng mắc, dù sao đó cũng là một kho báu giá trị cả tỷ, vì thế hôm qua hắn đã suy tính, quyết định cho mỗi người một triệu.

Đối với người thường thì một triệu đã là một con số lớn bằng trời, dựa theo mức tiêu phí và tiền lương của người bình thường vào năm 2005, bình thường mỗi tháng chỉ có được một ngàn rưỡi tiền lương, một triệu là số tiền mà bọn họ phải làm trong thời gian bảy mươi năm và tiết kiệm không ăn không uống gì cả.

Trang Duệ cho mỗi người một triệu, vì thế là phải đưa ra ba triệu, đây là số tiền thuê người, thậm chí dù là mướn linh đánh thuê cũng không cần số tiền lớn như vậy, cho nên số tiền mà hắn đưa ra cũng không phải thấp.

Hiện tại trên tay Trang Duệ có mười sáu triệu, sau khi thu phục chuyện mỏ khoáng ở Myanmar thì hắn không cần phải ném tài chính ra, cho nên hiện tại không còn gì phải lo lắng, bỏ ra vài triệu cho mọi người không là vấn đề.

Trang Duệ nói ra lời này làm cho gian phòng chợt yên tĩnh, Lưu Xuyên và Chu Thụy thì có biểu hiện bình tĩnh, còn Bành Phi và Hách Long thì hít thở nặng nề hơn.

Bành Phi và Hách Long cũng không phải chưa từng được thấy tiền, năm xưa khi truy bắt đám buôn lậu và thuốc phiện thì thu được số tiền thường là vài triệu trở lên, còn có cả những phần thuốc phiện khó thể định giá. Nhưng đó là số tiền không phải của bọn họ, mà bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ thông qua những thủ đoạn trái luật để thu số tiền kia vào trong tay.

Nhưng một triệu theo lời của Trang Duệ cũng không phải hãm hại lừa gạt hay trộm được, đó là số tiền mà bọn họ có thể cầm, an tâm sử dụng.

Trên thế giới này không có thánh nhân, cũng không có ai không thích tiền, hai người Bành Phi và Hách Long đến bây giờ cũng không nghĩ mình sẽ có một số tiền lớn như vậy, vì thế mà thật sự không biết làm sao, trong phòng cũng yên tĩnh trở lại.

- Trang Duệ, tiền này tôi cũng không cần, cậu đã cho không tôi số cổ phần công ty, bây giờ cuộc sống của tôi vô cùng tốt, không cần số tiền kia...

Chu Thụy dùng giọng điệu nhàn nhạt phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng, hắn mở miệng từ chối tiền thuê của Trang Duệ, đối với hắn thì bây giờ đã có tất cả, mà tất cả đều do Lưu Xuyên và Trang Duệ mang đến, hắn không có lý do gì đi lấy số tiền kia, nếu không chính hắn cũng xem nhẹ mình.

- Anh Chu, điều này...

- Không cần nói nhiều, nếu không sẽ coi là xem thường anh Chu này, cứ như vậy đi, tôi và Đại Xuyên thu dọn, buổi chiều sẽ bắt xe lửa về Bành Thành...

Chu Thụy khoát tay cắt ngang lời Trang Duệ, sau đó hắn kéo Lưu Xuyên ra khỏi phòng. Hắn cũng không muốn làm cho Bành Phi và Hách Long rơi vào tình huống khó khăn, vì mình từ chối tiền vì hiện tại có nhiều tiền, nhưng hai vị Bành Phi và Hách Long thì không giống như vậy, tuy hắn có quan hệ rất tốt với Bành Phi, nhưng cũng không muốn ảnh hưởng đến quyết định của đối phương.

- Ông chủ, tiền này...Tôi cũng không thể nhận...

Hách Long khi nói những lờ này thì cuống họng nhúc nhích, giống như cố sức nuốt nước miếng, nhưng khi nói ra khỏi miệng thì cảm thấy toàn thân thoải mái hơn rất nhiều.

Không đợi Trang Duệ mở miệng, Hách Long nói tiếp:

- Ông chủ Trang đã trả tiền lương cho chúng tôi, nếu so với mặt bằng của Bắc Kinh thì thật sự là không ít, thậm chí còn nhiều hơn cả so với phần tử trí thức, mà ngài ra nhiệm vụ cũng thuộc phạm vi của chúng tôi, thế nên tiền kia chúng tôi cũng không thể cầm...

Hách Long cũng có lo nghĩ của mình, nếu mình cầm số tiền một triệu kia vào tay, tuy không phải là tiền phi nghĩa nhưng hắn không dám cam đoan mình sẽ có tâm tính tốt đẹp để tiếp tục công tác ở chỗ này của Trang Duệ.

Đối với xã hội bên ngoài thì Hách Long thật sự không biết mình có thể làm được gì, hắn thầm sinh ra cảm giác một triệu kia cũng không phải thứ gì tốt với mình.

Trang Duệ khẽ gật đầu, sau đó hắn quay sang hỏi Bành Phi:

- Bành Phi, cậu tính thế nào?

Bành Phi nghe được câu hỏi của Trang Duệ thì nhún vai nói:

- Anh Trang, tôi là người không có chí hướng lớn, điều lo lắng duy nhất chính là em gái, nếu cô bé có cuộc sống tốt thì tôi cũng không có tâm tư gì, tiền nhiều cũng không cần...

Bành Phi thật sự có tâm tư cẩn thận hơn cả Hách Long, hắn biết mình đi theo Trang Duệ thì có tiền hay không sẽ chẳng quan trọng, nếu mình cần dùng tiền thì Trang Duệ sẽ ngồi nhìn sao? Sau khi suy xét cẩn thận thì hắn quyết định không muốn nắm số tiền một triệu kia.

- Tiểu tử thối, không có tâm tư lấy vợ sao?

- Anh hách, anh tuổi còn lớn hơn cả tôi, cũng nên thành gia, không có tiền thì không thể được...

- Ông chủ, tôi ề nhà cũng không biết phải làm gì, tôi muốn công tác ở chỗ này của anh...

Sau khi nghe được lời nói tiếp theo của Trang Duệ thì Hách Long chợt nóng vội, hắn còn tưởng Trang Duệ không tiếp tục thuê mình nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK