Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phát hiện này làm cho tinh thần của Trang Duệ chợt tỉnh táo, hắn cũng không tiếp tục tìm kiếm từng mảnh trong đống sứ vở, mà bắt đầu bùng linh khí ra ngoài, tìm bao phủ cả đống sứ vỡ.

Khi Trang Duệ dùng linh khí để xem xét thì phát hiện có tổng cộng hơn ba mươi mảnh vỡ, hắn phát hiện trong đó có mười bốn mảnh vỡ ẩn giấu linh khí, hơn nữa màu sắc của linh khí giống hệt như mảnh sứ có linh khí vừa rồi.

- Có phải là cùng một kiện vật phẩm không?

Trang Duệ thầm có ý nghĩ như vậy, điều này cũng không phải không thể, một vật phẩm sứ bị đánh vỡ, những mảnh vỡ được dọn vào cùng một chỗ là bình thường.

Trang Duệ lựa chọn những mảnh sứ vỡ ra, tuy vậy hắn cũng lấy vào không ít những mảnh sứ không có giá trị sưu tầm, vì hắn sợ ông chủ phát hiện ra vấn đề, chút nữa sẽ hét giá trên trời.

Thứ sứ vỡ này cũng khó nói giá tiền, có thể anh bán với giá một trăm đồng, cũng có thể là mười ngàn, dù thế nào cũng không ai quan tâm.

Thật ra Trang Duệ quá lo lắng mà thôi, ông chủ quầy sau khi thấy hắn loay hoay với những mảnh sứ vỡ thì căn bản không quan tâm, vì nó không phải là của hắn, chính là của một quầy hàng bên cạnh, ông chủ là "tẩu quỷ" Hà Nam.

Ngày hôm qua vị chủ sạp quê Hà Nam kia giống như trong nhà có xảy ra chuyện gấp, muốn quay về Hà Nam, lúc đó quyết định chuyển nhượng lại tất cả cho ông chủ bên này với giá tiền rất thấp, những mảnh sứ vỡ kia thì xem như không tính tiền, coi như cho không. Vì vậy ông chủ bên này thật sự không quan tâm.

Trang Duệ thu những mảnh sứ vỡ vào trong bàn tay, nhữn thứ này cũng không quá lớn, hỏ nhất chính là một cái như móng tay, lớn nhất cũng chỉ là vài phân, có hình dạng rất khác biệt. Trang Duệ nhìn thoáng qua, sau đó đặt chúng xuống vỉa hè.

- Ông chủ, cho giá tay...

Trang Duệ gom mười sáu mảnh sứ vỡ có linh khí và chín miếng sứ không giá trị thành một đống, sau đó đứng lên chỉ vào đống sứ vỡ nói.

Ông chủ nghe thấy vậy thì đứng lên đi đến nhìn, lại ngồi xuống sờ một chút, sau đó nói:

- Những thứ này cũng có giá...

- Tôi hiểu quy củ, anh cho giá đi...

Trang Duệ khẽ gật đầu và đưa tay phải đến.

Ông chủ cũng mở tay phải ra, năm ngón mở rộng, sau đó hắn nắm chặt lại, vài giây sau lại buông lỏng nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Trang Duệ.

Lúc đầu mở năm ngón tay tất nhiên tỏ ý là số năm, sau đó nắm chặt lại, ý nghĩa của nó là giá năm mươi đồng một mảnh.

Trang Duệ lắc đầu, hắn dùng xòe tay phải ra, sau khó khép từng ngón lại, cuối cùng chỉ để lại một ngón.

Có câu "Rao giá trên trời trả tiền tại chỗ", hành động của Trang Duệ có nghĩa là chỉ muốn đưa ra giá mười đồng một mảnh vỡ mà thôi. Truyện được copy tại Truyện FULL

Bây giờ là năm 2004, triển lãm sứ vỡ ở Bắc Kinh chỉ mở ra vài năm mà thôi, hơn nữa lúc này cũng chưa tính là tuyên truyền quá mạnh, sự tích về Phiến Nhi Bạch cũng chỉ mới lưu truyền ở Kinh Tân, nếu nói trên phạm vi cả nước thì số người chơi mảnh sứ vỡ còn chưa nhiều, mà giá cả của nó cũng không đắt. Nếu là vài năm trước thì những mảnh sứ vỡ này chỉ được bán với giá năm đồng một mảnh, bây giờ Trang Duệ nâng giá mười đồng thì coi như không tính là thấp.

Còn sau này vài năm có thể là vài chục ngàn một mảnh sứ vỡ, nhưng muốn tìm được những mảnh sứ vỡ chính phẩm từ những quầy hàng vỉa hè thế này cũng không có nhiều khả năng, vì có những nơi ngay cả mảnh sứ vỡ cũng là hàng dựng.

- Dù sao thì những mảnh sứ vỡ kia cũng là thứ người ta cho không...

Ông chủ quầy hàng suy nghĩ một lát, sau đó đến số lượng mảnh sứ, cuối cùng khẽ gật đầu và bắt tay Trang Duệ rồi nói:

- Quyết định giá của cậu, giao hàng.

Trang Duệ cũng không tỏ ra quá vui vẻ, hắn móc tiền đưa cho chủ quầy hàng, sau khi đối phương nhận tiền thì hắn ngồi xuống, cũng không quản mảnh sứ dính bùn đất mà nhặt nhạnh những mảnh có linh khí bỏ vào trong tay, còn những mảnh sứ vỡ khác thì ném lại cho chủ quầy.

- Cảm tạ ông chủ, hẹn ngày gặp lại...

Trang Duệ áp chế kích động trong lòng, hắn nói một câu cảm tạ với ông chủ quầy đang cực kỳ khó hiểu, sau đó đưa Tiểu Bạch Sư bỏ đi. Lúc này vẫn còn tốt, nếu như ông chủ quầy kia biết được giá trị của những mảnh sứ vỡ này, sợ rằng sẽ có tâm tư nhảy sông tự vẫn.

- Chẳng lẽ những mảnh sứ vỡ kia thật sự là bảo bối?

Ông chủ quầy thầm nghĩ như vậy, nhưng lúc này đã chậm, tất cả đã được thanh toán xong.

Những người ở bên ngoài quan sát cũng không hiểu, mua những mảnh sứ kia thì có gì là vui sướng? Dù nón là của sứ cổ vật chính phẩm, như vậy giá cả cũng chỉ là vài ngàn, vài năm sau thì giỏi lắm là chục ngàn, như vậy cũng không phải kiếm được bộn tiền.

Nói vậy cũng không sai, ai cũng biết đồ sứ Ngũ Đại Danh* là đáng giá, nhưng những mảnh sứ Ngũ Đại Danh thật sự là không quá đáng giá. Năm 2004, dù anh đưa những mảnh vỡ của Ngũ Đại Danh đến bán cho Phiến Nhi Bạch, ông ta cũng chỉ có thể trả bốn năm trăm một mảnh mà thôi. Dù Trang Duệ có thu được nhiều mảnh vỡ, sau khi tổ hợp lại cũng không được bao tiền.

Khi Trang Duệ thấy mảnh sứ vỡ đầu tiên, hắn nghĩ rằng đây là mảnh vỡ của sứ Nhữ Diêu, thậm chí là Quan Diêu, vì sau khi hắn tìm được thêm vài mảnh vỡ thì góp lại, lúc đầu chỉ là một chữ "Sĩ", sau đó góp lại thành hai chữ "Phụng Hoa"

Có rất nhiều người biết đồ sứ vào thời Tống sẽ không có hình ảnh ghi niên hiệu ở bên dưới, chỉ có vài món ghi chữ mà thôi, những loại gốm được vẽ lên lại được chia làm ba loại, loại thứ nhất là đánh số thứ tự, nhưng cũng không phải đánh lên trước khi nung, mà vẻ lên sau nun.

Loại thứ hai chính là viết một chữ "thái", vừa nghe qua thì giống như dòng họ, không cần phải kiểm tra, vì đó là Thái Kinh, là kẻ dưới một người trên vạn người vào thời bấy giờ, địa vị của Thái Kinh lúc đó hoàn toàn có thể dùng sứ Nhữ Diêu như vậy.

Còn một loại đồ sứ khác chính là thứ trên tay Trang Duệ, bên dưới có ghi chữ, mà chữ đó lại có ý nghĩa đặc thù.

Những mảnh sứ trên tay Trang Duệ dưới đế có hai chữ Phụng Hoa, chính là điện thờ Nam Tống Đức Thọ Cung Phụng Hoa Đường, khi đó ở cung của vị Lưu quý phi được Tống Cao Tông Triệu Cấu sủng hạnh có rất nhiều đồ sứ được ghi dưới đáy hai chữ "Phụng Hoa".

Sử sách nói Lưu quý phí toàn thân tài hoa, giỏi vẽ tranh, bà có hai bức tranh một lớn một nhỏ rất nổi tiếng có khắc hai chữ Phụng Hoa, mà đồ sứ Phụng Hoa chỉ có thể là vật dụng của Lưu quý phi. Điều này đủ chứng minh những mảnh sứ vỡ trong tay Trang Duệ lúc này là thuộc về sứ Quan Diêu.

Điều làm cho Trang Duệ hưng phấn chính là hơn mười mảnh sứ kia đều là mặt trên của một món đồ sứ Nhữ Diêu, hơn nữa lại không thiếu mảnh nào, như vậy Trang Duệ có thể dùng những mảnh sứ này để chữa trị ra một món sứ Nhữ Diêu hoàn chỉnh.

Nhữ Diêu được chế tác cả ngàn năm, là một trong Ngũ Đại Danh(Nhữ, Quan, Ca, Quân Định), vì công nghệ tinh xảo, kỹ thuật siêu quần, tạo hình đa dạng, giàu trang sức nên không chỉ được nhân gian ưa thích mà còn được hoàng thất Bắc Tống sủng ái, từ thời Tống Triết Tông Nguyên Hữu Chí đến Tống Huy Tông Sùng Ninh đã có hơi hai mươi năm chuyên sản xuất đồ cỗ Quan Diêu cung cấp cho cung đình.

Vì yêu cầu của cung đình rất cao, không có đủ nguyên liệu tốt nên sản lượng có hạn, bảo tồn được rất ít, đến thời Nam Tống thì càng khó kiếm, được xưng là trân bảo hiếm có, cực kỳ được tôn sùng, có vị đại sư từng nói: "Bảo tàng thiên hạ không có một kiện sứ Nhữ Diêu, như vậy căn bản khó thể xưng là hoàn mỹ".

Chỉ có mười bảo tàng trên thế giới có sản phẩm từ thời Tống, những bảo tàng này cũng chỉ có bảy mươi vật phẩm sứ Nhữ Diêu. Từ thời Minh Thanh đã có câu "Dù gia sản bạc triệu cũng không thể chống loại một kiện sứ Nhữ Diêu", vì thế mà giá cả của sứ Nhữ Diêu lên như diều gặp gió.

Năm 1992 có một kiện sứ Nhữ Diêu được đấu giá ở New York, được bán đi với giá một triệu năm trăm ngàn đô, mà ở Hongkong cũng có một cuộc đấu giá sứ Nhữ Diêu, giá cả là năm chục triệu đô la Hongkong, đây là giá của mười năm trước, đến hôm nay có giá thế nào, căn bản khó định giá.

Một nhà sưu tầm cả đời có được một kiện sứ Nhữ Diêu, như vậy xem như cực kỳ tự hào, chỉ cần Trang Duệ ghép nó lại thành một kiện sứ đầy đủ, là là phải tu bổ thì giá cả cũng hơn những mảnh sứ vỡ cả trăm ngàn lần.

- Lão Yêu, mua được thứ gì mà mặt mày hớn hở vậy?

Trang Duệ đang chuẩn bị đi tìm Dương Vĩ và Lão Tứ, đúng lúc Dương Vĩ từ nơi nào chui ra hỏi, trên tay còn cầm theo vật gì đó.

- Anh Vĩ, hôm nay đến quỷ thị không uổng công, cho anh xem...

Trang Duệ rất hưng phấn mà không có ai thổ lộ, hắn giữ chặt Dương Vĩ, lại mở tay để lộ ra những mảnh sứ vỡ.

Dương Vĩ nhìn vào trong tay Trang Duệ, sau khi xem xét thì tỏ ra thất vọng, hắn nói với vẻ mặt khinh thường:

- Hừ, chỉ là vài mảnh sứ vỡ, tôi còn tưởng cậu nhặt được Kim Nguyên Bảo chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK