Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt nữ nhân này có đeo một cái kính đen, tuy rằng đã che bớt đi dung nhan tuyệt đẹp, nhưng mà lại nhiều hơn một phần tri thức, nhìn kỹ vị mỹ nữ này, trong lòng Trang Duệ có một loại cảm giác thanh lương.

- Tôi là Trang Duệ, cô là ?

Nếu không phải giáo sư Mạnh đã nói ở trong điện thoại là học sinh của hắn tới đón, Trang Duệ nhất định sẽ cho rằng nữ nhân trước mặt này là một giáo viên trong trường, học sinh ai dám mặc váy ngắn như vậy chứ?

- Tôi tên là Hám Vũ Hàm, là do giáo sư Mạnh bảo tôi tới đón ngài, đi thôi.

Cô bé kia nói không nhiều lắm, sau khi tự giới thiệu liền xoay người dẫn đường, cái kiều đồn được vây bởi bộ váy công sở kia tản ra gợi cảm và lực hấp dẫn vô hạn.

- Ta kháo, không phải đã nói là trong hệ khảo cổ không có mỹ nữ sao?

Trang Duệ sửng sốt một chút rồi mới đi theo, nếu so về tướng mạo thì cô bé này kém Tần Huyên Băng rất nhiều, nhưng mà giợi cảm phát ra từ trên người thì so sánh với cả Từ đại minh tinh, cũng sẽ hơn một chút.

Trang Duệ đi theo phía sau mỹ nữ, sau khi đi được mười phút đồng hồ, đi đến trước một tòa lầu nhỏ, bên trên có một tấm biển đề mấy chữ " Sở nghiên cứu khảo cổ", ở cửa của sở nghiên cứu, có mấy cỗ xe đẩy đang đỗ ở đó.

Dọc theo đường đi, nữ nhân kia cũng chưa từng nói gì với Trang Duệ, một chút cũng không có ý tứ giới thiệu khuôn viên trong trường Kinh Đại, Trang Duệ cũng không hề để ý, vừa đi vừa nhớ kỹ đường, cũng không thể lần nào cũng để cho người khác tới đón.

Nhưng mà Trang Duệ cũng chuẩn bị làm một cái chứng minh để có thể lái xe ra vào, nghe nói là từ cửa chính đi vào chỗ này cần thời gian nửa giờ.

- Đây là sở nghiên cứu những cổ nhân, hay là sở nghiên cứu khảo cổ vậy?

Trang Duệ vừa mới đi vào cửa của sở nghiên cứu đã bị dọa một cái, bởi vì ở bên cạnh cửa lớn có bày hai cái xương đầu lâu, bề mặt của lớp xương hơi có màu ố vang, hai cái hốc mắt trống rỗng đang không nói gì mà đánh giá Trang Duệ.

- Ha ha, thầy giáo nói muốn học khảo cổ, người không có đủ cam đảm, căn bản là không thể tiến hành đi khai quật khảo cổ ở ngoài thiên nhiên được, hai cái đồ vật này là do thầy giáo cố ý đặt ở chỗ này.

Nhìn thấy Trang Duệ hoảng sợ, Hám Vũ Hàm đang đi ở phía trước vốn không hay nói chuyện cũng có chút sung sướng khi thấy người khác gặp họa. Lần đầu tiên nàng tới chỗ này, đồng dạng cũng bị hoảng sợ như vậy, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Trang Duệ, Hám Vũ Hàm không nín được mà nở nụ cười hiền hậu.

- Cũng không phải là công việc đào hầm khoét mộ lúc nửa đêm, chúng ta làm công tác khảo cổ đều là làm việc giữa ban ngày, về phần lòng can đảm thì cũng không bằng chuyện đi đến bãi tha ma lúc nữa đêm đâu.

Trang Duệ nói thầm trong miệng, trước kia hắn đã nghe Hầu Tử nói qua, hắn và Đại Hùng vì muốn luyện đảm lượng, thật đúng là đã đi gác đêm ở bãi tha ma, nhưng mà con chưa có qua canh ba, đã bị quỷ hỏa loạn phần cương dọa cho sợ tới mức tè ra quần, cuối cùng là chạy trối chết.

Kỳ thật cái gọi là quỷ hỏa, trên thực tế chính là ma trơi, bởi vì ở trong các khớp xương người có chứa phốt pho, phốt pho và nước dưới một số tình hình đặc biệt liền chuyển hóa thành thể khí có thể tự bốc cháy khi gặp ô xi, nó lại rất nhẹ, chỉ cần có gió thổi qua thì sẽ di động, vì vậy khi có người di động thì nó cũng sẽ di động ở phía sau.

Bởi vì dân gian không biết ngồn gốc của quỷ hỏa, chỉ biết loại ngọn lửa này thường xuất hiện ở những nơi có người chết, hơn nữa lại lập lòe, bởi vì vậy nên gọi ngọn lửa thần bí này là quỷ hoa, cho rằng nó là điềm không may, là hiện tượng quỷ hồn quấy phá.

- Sau này đi khai quật ở hiện trường đừng sợ là được.

Hám Vũ Hàm nhìn thoáng qua Trang Duệ, không nói thêm cái gì nữa.

Trang Duệ cười cười, cũng không nói gì, ánh mắt chuyển tới đại sảnh của sở nghiên cứu, chính mình cũng không phải là chưa từng thấy qua người chết, hơn nữa đồ cổ qua tay mình cũng nhiều như vậy, có thứ nào mà không phải là những thứ mà người chết đã từng dùng qua chứ, nếu bàn về tính can đảm vốn có trong lòng, Trang Duệ tự cảm thấy mình tuyệt đối không kém.

Sau khi dời lực chú ý đến đại sảnh của sở nghiên cứu, Trang Duệ phát hiện ở trên rất nhiều giá đỡ bày đầy các thẻ tre, những dụng cụ bằng đồng thau cũ kĩ và những mảnh nhỏ bằng gốm sứ, hơn nữa bên trên mỗi một thứ đồ vật đều có dãn nhãn, kể cả là những thứ đồ nhỏ như móng tay thì cũng đều được ghi chú rõ ràng, đánh số thứ tự để so sánh với đầu đề bài giảng của giáo sư Mạnh.

Đi theo Hám Vũ Hàm vào một văn phòng mở cửa, Hám Vũ Hàm cũng không có trực tiếp bước vào mà đứng đó gõ cửa hai cái.

Trang Duệ liếc mắt nhìn vào trong, ở trong phòng ngoại trừ giáo sư Mạnh ra thì còn có ba nam nhân đang ngồi, trong đó có hai người so với mình thì nhỏ tuổi hơn một chút, không sai biệt lắm so với Hám Vũ Hàm, mà một người còn lại thì lớn hơn mình mấy tuổi.

Sắc mặt của ba người đều cung kính ngồi ở trên ghế sa lông trong văn phòng, mà giáo sư Mạnh thì dường như là đang xem văn kiện, nghe thấy tiếng gõ cửa mới hướng tới bên này nhìn lại.

Nhìn thấy Trang Duệ tiến vào, giáo sư mạnh bỏ đống văn kiên trên bàn xuống, ngẩng đầu nhìn lên, khiến cho mấy người ở trong phòng đều giật mình, thầy giáo của bọn họ lại có thể rời bàn làm việc để tiếp đón Trang Duệ.

- Tiểu Trang, như thế nào đã lâu rồi không gặp? Nha đầu nhà ta vẫn thường xuyên nhắc tới cậu?

Câu nói kế tiếp của giáo sư Mạnh càng làm cho mấy người này kinh ngạc há to miệng, phải biết rằng giáo sư Mạnh chính là chủ trì cuộc thi vào ngành khảo cổ của trường Kinh Đại, đã từng có vô số phát hiện khảo cổ quan trọng, ở giới khảo cổ trong nước tuyệt đối chính là nhân vật số một.

Hơn nữa tính tình của giáo sư Mạnh cũng rất cổ quái, rất ít khi để ý đến cảm giác của người khác, mấy học sinh này đã theo hắn học được không ít tri thức, nhưng mà so với những cái khác thì giáo sư Mạnh cũng tạo cho bọn họ cảm giác một số hành động không phù hợp với đạo làm người.

Nhưng tiếng tăm của giáo sư Mạnh cũng rất cao, học sinh của hắn chỉ cần đi ra bên ngoài đi vào bên trong tỉnh, ít nhất cũng có thể làm một trợ thủ trong sở nghiên cứu, sau khi lịch lãm vài năm thì không có ai không trở thành những nhân vật quan trọng trong sở nghiên cứu khảo cổ của tỉnh.

Cho nên dù tính tình của giáo sư Manh có chút quái dị, bọn hắn cũng có thể nhận nhịn, phải biết rằng mặc dù ngành khảo cổ trong nước không tính là quan trọng, nhưng mà tài chính chi ra hàng năm cho ngành này thì không thiếu, việc tốt như vậy dù cho có phải chịu khổ một chút thì cũng không tính là cái gì.

Bây giờ nhìn thấy vị giáo sư chỉ nói đến chuyện học thuật không hề quan tâm gì đến tình cảm, lại có thể đứng lên nghênh đón một học sinh, đám học sinh trong phòng đều cho là mình bị hoa mắt, vội vàng dụi dụi con ngươi của mình.

- Giáo sư Mạnh, trong khoảng thời gian này thật sự là bận quá, không rảnh để nghe ngài dạy bảo, nhưng mà mọi việc đều đã giải quyết xong xuôi, sau này có thể yên tâm theo ngài học tập, đúng rồi chú Đức còn nhờ tôi thay mặt chú ấy hỏi thăm ngài.

Hoàn toàn cảm thấy tương phản so với những người trong phòng, Trang Duệ thật ra cảm giác lão nhân này thật đáng yêu, một thời gian trước còn chạy tới chỗ của mình để xin một cái con dấu, lại còn dặn đi dặn lại Triệu Hàn Hiên không được nói cho mình biết.

Đám người Hám Vũ Hàm nghe được lời nói của Trang Duệ thì trên mặt đều hiện ra vẻ mặt thì ra là thế. Còn tưởng rằng Trang Duệ có chuyện gì chứ? Thì ra là được người thân giới thiệu với thầy giáo.

- Không có việc gì, sự tình một thời gian trước của cậu ra cảm thấy không tệ, lợi quốc lợi dân, ta còn muốn bớt một chút thì giờ để đến đó xem cậu làm việc.

Lời nói của giáo sư Mạnh lại khiến cho những người trong phòng nảy sinh ý nghĩ hỗn loạn. Nghe ý tứ của những lời này thì cũng không giống như là đi cửa sau? Người trẻ tuổi kia rốt cục là đã làm cái gì mà có thể khiến cho thầy giáo phải tới thăm, không phải có chút quá mạnh mẽ sao?

Kỳ thật mấy người không biết, tuy rằng trên ngành khảo cổ mà nói thì giáo sư Mạnh có thể làm thầy của trang Duệ, nhưng mà nếu bàn về huyện giám định và thưởng thức đồ cổ thì ngược lạu, sợ rằng giáo sư Mạnh còn có thể làm học sinh của Trang Duệ.

Sau khi ở chung với Trang Duệ vài lần, giáo sư Mạnh cũng rất bội phục bản lĩnh giám định và thưởng thức đồ cổ của Trang Duệ, cũng thường xuyên thỉnh giáo Trang Duệ một vài vấn đề, cho nên mặc dù quan hệ của hai người tựa như là thầy trò, nhưng mà dưới đáy lòng giáo sư Mạnh cũng đã xem Trang Duệ như là một người bạn lâu năm.

Về phần giáo sư Mạnh nói là muốn đi tới chỗ của Trang Duệ, trên thực tế là muốn đi tới viện bảo tàng của Trang Duệ, cũng không phải là tới nhà hỏi thăm như là trong suy nghĩ của đám người Hám Vũ Hàm.

- Ha ha, chỉ là làm tốt công việc của mình một chút mà thôi, không đáng để thầy giáo khích lệ, học vấn của ngài mới chính là thứ lợi quốc lợi dân.

Trang Duệ khiêm tốn nói, hắn biết là giáo sư Mạnh đang nói tới việc mình dùng tác phẩm của Picasso trao đổi với viện bảo tàng của nước ngoài. Ở trong mắt của lớp người già, tác phẩm nghệ thuật của quỷ dương đương nhien là không thể bằng văn hóa đồ cổ của quốc gia chúng ta được.

Ha ha.

Giáo sư Mạnh nghe thấy vậy thì cao hứng nở nụ cười, lôi kéo cảnh tay của Trang Duệ, nói với mấy người học sinh của hắn:

- Đây là Trang Duệ, là thạc sĩ nghiên cứu sinh năm nay của ta, cũng là vị thạc sĩ cuối cùng của ta, mấy người các ngươi là người đi trước, cần phải chiếu cố hắn một chút.

- Dạ, thầy giáo, chúng ta đều sẽ chú ý Trang sư đệ.

Trang Duệ bị mấy người kia đồng thanh nói, cảm giác thật là khó tả.

Ở trong này, ngoại trừ một người nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi ra, thì so với độ tuổi của bản thân mình, những người khác hiển nhiên đều chưa từng trải qua cuộc sống xã hội, lại có thể xem mình là anh chị, còn muốn chiếu cố chính mình?

- Được rồi, trưa nay thầy giáo mời khách, coi như là vị khách từ phương xa là Trang Duệ mời cơm, các cậu cũng đều đi cùng đi.

Phải nói giáo sư Mạnh thật đúng là một người không biết giao tiếp, lời hắn vừa nói ra liền khiến cho tất cả mọi người đều giống như là có quan hệ với Trang Duệ.

Tuy rằng mấy vị sư huynh sư tỷ của Trang Duệ không nói ra, nhưng mà biểu tình trên mặt cũng không hề dễ nhìn, Trang Duệ biết là lão nhân này nói chuyện rất thẳng thắn, không nghĩ tới sẽ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế như vậy, trong lòng không khỏi nở nụ cười khổ.

Trường Kinh Đại đều có nhà ăn của công nhân viên chức, bên trong còn có cả ghế riêng, tay nghề của đầu bếp so với bên ngoài cũng không hề kém bao nhiêu, nhưng mà có cơm không có rượu, vì vậy cũng không thể nhiệt liệt được. Sau khi cơm nước xong, Trang Duệ lại đi cùng giáo sư Mạnh trở về sở nghiên cứu.

Vị thầy giáo này cũng hồ đồ không giới thiệu giúp Trang Duệ tên của mấy vị sư huynh này, nhưng mà lấy sự lõi đời của Trang Duệ thì nắm được mấy người này cũng không có vấn đề, một bữa ăn cơm, hắn cũng đã nghe được rõ ràng.

Người hơi lớn tuổi kia tên là Nhâm Xuân Cường, là sinh viên hệ tiến sĩ của giáo sư Mạnh, hai người khác thì một người tên là Khương Nghĩa, một người tên là Ngô triệu, cũng giống như Hám Vũ Hàm, bốn người đều là sinh viên theo học hệ tiến sĩ của giáo sư Mạnh.

Sau khi biết được tên và học vị của từng người, Trang Duệ mới biết giáo sư Mạnh nói là không nhận thêm thạc sĩ là có hàm ý gì.

Về phần Trang Duệ gặp hai cái sinh viên chưa tốt nghiệp năm trước kia, hiện tại cũng đã tốt nghiệp rồi, mặc dù bọn hắn có học vị thạc sĩ, nhưng mà giáo sư Mạnh không muốn tiếp tục chỉ dạy thêm thaci sĩ nữa, hai người chỉ có thể rời trường Kinh Đại tham gia công tác.

Sau khi trở lại sở nghiên cứu, giáo sư Mạnh bảo mấy học sinh đi vào trong văn phòng, nói:

- Tiểu Trang, kiến thức của cậu thì cũng được coi là vững chắc, chỉ tiếp xúc với giới đồ cổ trong một thời gian dài nên cũng không hiểu biết nhiều lắm đối với dã sử.

Nhưng mà khảo cổ chúng ta, cần phải chú ý thật chặt chẽ, phải nghiên cứu lịch sử thật cẩn thận, không thể đoán bừa được, cho nên sau này cậu nên tiếp xúc nhiều hơn với một ít trụ cột, cũng có thể tới dự thính một chút những buổi giảng dạy lịch sử cổ đại Trung Quốc, để củng cố một chút kiến thức trụ cột vững chắc lại.

- Tôi biết rồi, thầy giáo.

Trang Duệ gật đầu đồng ý, mục đích khi tới đây của hắn chính là muốn học tập nhiều hơn một chút tri thức lý luận, kỳ thật người hướng dẫn là ai đối với Trang Duệ mà nói cũng không hề quan trọng, hắn không cần người hướng dẫn lợi dụng lực ảnh hưởng của mình để trợ giúp cho để tử tìm kiến việc làm sau này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

-Ừ! Bây giờ ta muốn cho tiểu Mặc vào làm hạng mục với nhón ba người Khương Nghĩa, cậu có cấn đề gì không hiểu thì có thể hỏi tiểu Hám, không thì gọi điện cho ta cũng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK