Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở thị trường đồ cổ, từ trước đến nay đều là ngư long hỗn tạp, thời điểm ở Bành Thành, có mấy tên tiểu côn đồ vì mấy vạn đã ra tay giết người, Hạ bá muốn một mình cầm ba mươi vạn trở về, nói không chừng vừa đi ra khỏi thành đồ cổ, đã bị người ta nhìn chằm chằm vào, cho nên Trang Duệ sợ bản thân mình dẫn họa cho lão nhân này.

- Đúng, đúng vậy, vẫn là Trang lão sư chu đáo, tiểu Lưu, tiểu Vương, hai người các ngươi đưa Hạ bá đi ra ngân hàng gửi tiền đi.

Trương Lực gật đầu, lập tức an bài hai bảo an, đi cùng Hạ bá ra ngân hàng gửi tiền, để tiền trong nhà cũng không được an toàn a.

Thời gian kế tiếp, Trang Duệ lại xem xét hơn năm mươi món đồ cổ, tốc độ xem của hắn rất nhanh, thật giả chỉ nói một lời, nói có sách, mách có chứng, cho nên làm mọi người tâm phục khẩu phục.

Trong đó có bảy tám món là đồ tốt, nhưng những người này không bán, Trang Duệ cũng không có miễn cưỡng, cho đến cuối cùng hắn tuyên bố chấm dứt hoạt động giám bảo, sau khi tốn bốn mươi lăm vạn, thu được một tác phẩm Hoa Điểu của Hoàng Tân Hồng.

Nếu là người hiểu về lịch sử hội họa cận đại, thì Hoàng Tân Hồng là đại sư của quốc họa không thể thiếu thời cận đại. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Mà trong lịch sử hội họa cận đại, chỉ có "Nam Hoàng Bắc Tề", mà "Bắc Tề" chính là Tề Bạch Thạch, một cự phách về vẽ Hoa Điểu, mà "Nam Hoàng" chính là nói Hoàng Tân Hồng, là đại sư tranh sơn thủy ở An Huy.

Hoàng Tân Hồng thành danh muộn hơn so với Tề Bạch Thạch, thuộc về típ người tài nhưng thành danh muộn, mà giá cả tác phẩm của hắn, ban đầu cũng không cao, nhưng theo thời gian trôi qua, đến mấy năm gần đây, giá cả của hắn đã ngang bằng với Tề Bạch Thạch.

Mà so với bức họa Trang Duệ mua được đầu tiên, còn cao hơn nhiều, giá chênh lệch khá nhiều, bởi vì tác phẩm của Hoàng Tân Hồng, rất được hoan nghênh, điểm này có chút giống như phim điện ảnh và phim truyền hình, giữa siêu sao và một người mới bước vào nghề, không cùng cấp bậc, mà trong lòng Trang Duệ cũng thầm kêu oan giúp cho Tiêu Tuấn Hiền.

Nhưng có chút đáng tiếc, Trang Duệ thu được bức họa của Hoàng Tân Hồng, chỉ là một bức Hoa Điểu, kích thước không lớn, đương nhiên, nếu là tranh sơn thủy, đừng nói là bốn mươi lăm vạn, chỉ sợ trăm vạn, Trang Duệ cũng không nhất định thu được vào tay.

Nhưng hôm nay Trang Duệ tới thành đồ cổ này, còn phi thường thỏa mãn, vừa vào đã đào được hai khối ngọc thời Ân Thương, thu được hai bức thi họa thời cận đại, còn có một mộc bản thời đầu nhà Thanh, những thứ này đều nằm trong dân gian, cho nên cũng bổ sung được những thứ còn thiếu trong bảo tàng của hắn.

- Trương quản lý, các vị tiền bối, thời điểm nhà bảo tàng của tôi khai trương, nếu mọi người có thời gian, nhất định phải đại giá quang lâm a.

Mọi người đến giám bảo ở bên ngoài cũng rời đi, Trang Duệ kẹp hai bức tranh dưới nách, Bành Phi ôm khối Niên Họa Mộc Bản, liền chuẩn bị cáo từ mọi người rời khỏi thành đồ cổ.

Trước khi đi, Trang Duệ còn trao đổi danh thiếp với lão Tề và Trương quản lý, hắn nhân cơ hội bảo tàng còn chưa khai trương mà quảng cáo một chút.

Mặc dù bản thân hắn không có nhân mạch như Mã tiên sinh, nhưng Trang Duệ tin tưởng, dựa vào năng lực giám bảo của mình, hắn sẽ có cơ hội tụ tập một ít người sưu tập đồ cổ, thường xuyên đi tới nhà bảo tàng trao đổi đồ sưu tập và tri thức có được.

- Trang lão sư, ngài yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới, ngày hôm nay vất vả cho ngài, vốn phải mời cơm tối, nhưng ngài lại không có thời gian, cho nên xin ngài nhận lấy.

Bọn người Trương quản lý đưa tiến Trang Duệ ra tới cửa thành đồ cổ, thời điểm chuẩn bị rời đi, Trương Lực đã nhét một túi nhựa vào trong tay Trang Duệ.

Trang Duệ dùng tay niết một cái, đã biết rõ, bên trong có ít nhất ba bốn vạn nhân dân tệ, nói ra:

- Trương quản lý, những thứ này không được, tất cả mọi người là bạn bè, không cần phải làm thế đâu.

Cũng không phải Trang Duệ nói lời khách sáo, hôm nay thu hoạch không tệ, lại kết bạn được với những nhà sưu tập cổ vật Trịnh Châu, cho nên hắn không cầm tiền này, mà nếu hắn cầm lấy số tiền này, thì hắn cũng không cần xuất hiện ở đây nữa.

- Trang lão sư, cái này ngài nhất định phải thu, bằng không chuyện này truyền ra, người khác sẽ nói chúng tôi không hiểu quy củ.

Có thể quen biết Trang Duệ, đối với Trương Lực mà nói, tuyệt đối là một chuyện đáng ăn mừng, tốn một món tiền nhỏ để gắn bó cảm tình, ngày sau lại có chuyện, cũng có thể mở miệng nhờ Trang Duệ, cái này gọi là đi chùa cúng phật phải mang theo hương a.

Phải biết rằng, thành đồ cổ vì muốn tăng địa vị và danh tiếng trong giới sưu tập, thường xuyên mời một ít chuyên gia tới giám bảo miễn phí, đương nhiên, phí tổn trà nước của chuyên gia do chủ sự chi trả, hơn nữa chuyên gia cũng đưa ra yêu sách cho bản thân, muốn tiền rơi vào túi của mình.

Nhưng hiện tại không riêng gì thị trường đồ cổ có ngư long hỗn tạp thích dối trá, mà trong giới chuyên gia đồ cổ, cũng có tốt xấu lẫn lộn.

Có một ít người không biết từ đâu tìm được giấy chứng nhận, đi kiếm tiền, bảo là chuyên gia tên tuổi, giả danh lừa bịp khắp nơi, Trương Lực cũng đã từng nếm khổ, cho nên có thể kết bạn với một chuyên gia giám bảo nổi tiếng như Trang Duệ, tốn năm ba vạn hắn không coi vào đâu.

- Ai, tôi nói, ngài không nên đưa cho tôi, nhường tới nhường lui làm gì, cứ thế này làm sao tôi dám đi tham gia buổi khai trương của ngài chứ?

Trang Duệ và Trương quản lý ở đằng kia nhường tới nhường lui, đã sớm không kiên nhẫn, đây không phải chậm trễ ca kiếm tiền của bọn họ hay sao?

- Được rồi, Trương quản lý, tôi từ chối thì bất kính, tháng sau, tôi ở Bắc Kinh đợi đại giá của ngài.

Trang Duệ thấy đứng ở đường cái nhường tới nhường lui cũng không phải biện pháp, sau khi cảm tạ Trương Lực một tiếng, cùng Bành Phi tiến vào trong taxi.

- Nhị vị vừa mua đồ trong đó sao?

Sau khi tài xế hỏi Trang Duệ về nơi muốn đi, tài xế nhìn thấy trong tay của hai người đều cầm vật phẩm, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói ra:

- Trong cái thành đồ cổ này có gì tốt chứ? Đều là giả, hai vị xài bao nhiêu tiền thế? Hiện tại chơi sưu tập đồ cổ, nên đi nhà đấu giá mới kiếm được đồ tốt.

- Ách, không tốn bao nhiêu tiền, năm ba trăm mà thôi, thiệt thòi rất ít...

Hắc, trong đó toàn là dân sưu tập, Trang Duệ không khỏi bị lời này của tài xế làm buồn cười, nhưng hắn không dám nói ra mình đã tốn bao nhiêu tiền để mua đống này, bằng không thì bạn thân sẽ tạo ra một vụ tai nạn xe cộ mất.

- Bành Phi, đi thôi, đi ăn ít đồ, hôm nay nên nghỉ ngơi sớm một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK