Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương Chấn Vũ đầu tiên là khai báo một tiếng với thư ký Vương, sau đó mang theo chút đồ nói Trang Duệ xuống xe, sau đó chiếc xe nhanh chóng chạy đi.

- Chú, chú đã đến, đưa những thứ kia cho cháu...

Hai người Âu Dương Chấn Vũ và Trang Duệ vừa xuống xe thì từ trong nhà đi ra một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi mặc quân phục, người này có dáng vẻ khôi ngô, mày rậm mắt to, lưng thẳng tắp. Nhưng điều hâp dẫn Trang Duệ nhất chính là bờ vai của đối phương, quân hàm thiếu tướng.

Phải biết rằng trong nước có điều lệ tấn chức rất rõ ràng, mỗi cấp phải công tác vài năm, từ thượng úy đến thiếu tá là một cánh cửa cao, những người không thể đi lên chỉ có thể chuyển nghề mà thôi, sau đó từ đại tá đến thiếu tướng thì cánh cửa càng lớn, rất nhiều quan quân trong quân ngũ chỉ có thể về hưu ở vị trí đại tá.

Những người có thể thăng lên cấp tướng là thật sự nhỏ nhoi trong quân, hơn nữa bọn họ đều được điều phối lính cần vụ cả đời.

Trong chiến tranh thì những thiếu tướng mới hơn ba mươi là khá nhiều, nhưng vào thời bình thì đó là hiện tượng cực kỳ khó khăn, rất nhiều người mãi đến năm năm sáu mươi mới có thể tấn chức. Ví dụ như vị tướng quân trẻ tuổi trước mặt Trang Duệ, đây là điều khó thấy trong nước.

- Tiểu Lỗi, sau cháu lại ở đây? Hôm qua chú gọi điện thoại cho bố của cháu, nghe nói cháu còn chưa đến mà?

Âu Dương Chấn Vũ thấy vị tướng quân kia thì vẻ mặt có chút ngạc nhiên, rõ ràng bất ngờ vì sự xuất hiện của đối phương.

- Chú, hôm nay cháu về kinh tham gia hội nghị, vốn là sang mai sẽ đi, cũng không có nhiều thời gian, nhưng bố cháu nói con trai của cô cô sẽ đến, nói cháu đến gặp mặt một lần. Chú, đây là Trang Duệ sao?

Âu Dương Lỗi vừa nói vừa đem những thứ trong tay phải chuyển sang tay trái, sau đó vươn tay phải với Trang Duệ.

- Tiểu Duệ, bác giới thiệu cho cháu, đây là Âu Dương Lỗi, là con trai lớn của bác cả, là một vị tướng quân trẻ tuổi, được ông ngoại thích nhất...

Âu Dương Chấn Vũ vừa nói vừa nhìn về phía Âu Dương Lỗi bằng ánh mắt khó che giấu sự tán thưởng, Âu Dương Cương là tướng quân công thần khai quốc, là người từ chiến trường đi ra, gai tộc Âu Dương vì thế mà cũng có chỗ đứng trong quân ngũ.

Nhưng anh em Âu Dương Chấn Vũ đều không ai đi tòng quân, dù đã là quan to ở địa phương và trung ương nhưng lực khống chế quân đội yếu hơn so với thời của ông cụ rất nhiều. Mãi đến khi Âu Dương Lỗi trổ hết tài năng thì Âu Dương gia mới có quyền lên tiếng trong quân đội.

Nhưng như vậy cũng có vấn đề, đó là gia tộc Âu Dương quá cường thế, phải biết rằng quân chính chia lìa là một điều kiện cần, cũng chính là điều kiên căn bản để cân đối một gia tộc, trước nay đều rất kiêng kỵ những gia tộc có quyền có binh, nhưng bây giờ ông cụ còn sống, vì thế cũng không ai dám nói gì.

Nhưng nếu Âu Dương Cương qua đời, như vậy thế lực của Âu Dương gia sẽ giảm xuống trong phạm vi rộng, chưa nói đến những thứ khác, chắc chắc sẽ không còn tư cách ở lại trong Ngọc Tuyền Sơn này.

Anh em của Âu Dương Chấn Vũ cũng nhận thức được vấn đề này, vì vậy gânf đây giáo dục con cái rất nghiêm, mặc khác cũng thừa dịp ông cụ còn chưa mất để cố gắng cho bác cả tiến vào trung ương, như vậy mới đảm bảo Âu Dương Lỗi tiếp tục có tài nguyên để phát triển về sau này, đảm bảo có chút tiếng nói trong quân đội, như vậy gia tộc Âu Dương có thể cường thịnh không suy.

- Anh thường xuyên nghe bố nhắc về cô út, nhưng...Ôi, không nói nữa, mọi chuyện đều đã qua, mọi người vào nhà nói chuyện...

Âu Dương Lỗi bắt chặt tay Trang Duệ, sau đó xoay người đẩy cửa đi vào trong sân.

- Bà nội, sao bà lại ra đây rồi?

Trang Duệ đi sau lưng Âu Dương Lỗi, vừa tiến vào trong sân thì hắn nghe thấy Âu Dương Lỗi lên tiếng, đồng thời đứng khựng lại, vì thế hắn vội vàng dịch sang bên phải một bước, sau đó mới nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Một người mặc trang phục y tá đang đẩy một chiếc xe lăn, trên xe lăn là một bà lão tóc bạc trắng.

- Mẹ, em gái còn chưa đến, hải vài ngày nữa mới đến thăm mẹ được, nhưng lúc này có cháu ngoại đến... Text được lấy tại Truyện FULL

Âu Dương Chấn Vũ đi về phía trước vài bước, lão cầm lấy tay bà lão, vừa khẽ nói bên tai bà vừa khẽ liếc mắt cho Trang Duệ đi đến.

- Anh Lỗi, đây là bà ngoại à?

Trang Duệ cũng không lập tức tiến lên mà nhìn Âu Dương Lỗi hỏi.

- Bà nội từ năm ngoái đã không còn nhìn thấy gì cả, bị bệnh đục thủy tinh thể, tuy chỉ là bệnh nhỏ, bác sĩ cũng muốn giải phẩu nhưng không biết vì sao mà bà không đồng ý, nói là...Nói là...

Âu Dương Lỗi giống như có gì đó khó nói, thật sự không thể nào nói cho hết lời.

- Tôi không muốn nhìn thấy ông lão chết tiệt kia, con của Uyển Nhi sao? Cháu ngoại của bà, cho bà sờ một cái xem nào...

Bà lão tuy mắt không nhìn thấy nhưng hai tai lại rất thính, bà nghe thấy rõ những lời của Âu Dương Lỗi, vì vậy mà lớn tiếng nói. Bà buông tay con trai ra, sau đó muốn đứng lên.

Trang Duệ vội vàng tiến lên nghênh đón, hắn ngồi xổm xuống bên dưới xe lăn rồi gọi một tiếng:

- Bà ngoại.

Không biết vì sao mà Trang Duệ nói ra hai chữ này thì cảm thấy mũi chua xót, nước mắt không nhịn được phải chảy xuôi xuống.

- Cháu ngoan, đừng khóc, đừng khóc, đều là do ông lão chết tiệt kia...

Bà lão vuốt ve mặt Trang Duệ, trong cặp mắ đục ngàu cũng có nước mắt chảy tràn ra ngoài.

- Mẹ, bác sĩ nói mắt mẹ không nên chảy nước mắt, mau lau đi...

Khi thấy mẹ mình quá đau lòng, Âu Dương Chấn Vũ vội vàng tiến lên khuyên bảo, mà lúc này viên y tá phía sau đã cầm khăn lau khô nước mắt cho bà.

- Ừ, không khóc, không khóc, mẹ muốn giải phẫu, muốn nhìn xem cháu ngoại của mình trông như thế nào...

Bà lão đã ngừng khóc, bây giờ lại nói ra một câu như vậy làm cho Âu Dương Chấn Vũ thật sự không thể nào vui cho nổi. Phải biết rằng bệnh đục thủy tinh thể này giải phẫu càng sớm càng tốt, chỉ là bà lão không chịu nghe ai khuyên bảo, ai nói cũng không chịu nghe. Nhưng hôm nay bà vừa gặp cháu ngoại thì thay đổi ý kiến, điều này thật sự làm cho Âu Dương Chấn Vũ không thể nào vui nổi.

- Y tá Tiểu Kim, làm phiền cô báo vấn đề này lên cho tuyến trên, nói bà muốn giải phẫu mắt, để cho người ta mau chóng sắp xếp...

Thừa lúc bà cụ nói chuyện với Trang Duệ, Âu Dương Chấn Vũ đi đến bên cạnh cô y tá đang đẩy xe lăn, sau đó khẽ nói, cũng thuận tiện đứng phía sau xe lăn, tỏ ý để nàng trang thủ đi báo cáo, sợ bà cụ lại đổi ý.

- Cháu trai, những năm qua cháu và Uyển Nhi sống có tốt không? Nha đầu nhẫn tâm chết tiệt kia cũng không chịu đến gặp bà, chẳng lẽ không muốn gặp lại bà sao?

Bà cụ nói chuyện và nhanh chóng cảm thấy đau lòng, vì chuyện của con gái mà bà đã không ít lần náo loạn với ông nhà, nếu không phải sức khỏe của ông cụ không quá tốt, cũng không dám làm cho ông quá tức giận, sợ rằng bà đã sớm cho người đến đón Âu Dương Uyển đến Bắc Kinh. Trước đó bác cả củae Trang Duệ đến gặp Âu Dương Uyển, thật ra cũng là do bà bày mưu đặt kế.

- Bà ngoại, chúng cháu sống rất tốt, trước tiên cháu đến thăm bà và ông ngoại, vài ngày nữa mẹ sẽ đến thăm bà, bà phải bảo trọng sức khỏe đấy...

Trang Duệ lau khô mắt, khi cúi đầu thì trong mắt bùng linh khí truyền vào hai chân bà ngoại, số lượng linh khí cũng không nhiều, có lẽ vì cơ năng của bà cụ đã thái hóa quá mức, vì vậy cũng không còn cảm giác rõ ràng.

- Mẹ, bố đâu rồi?

Âu Dương Chấn Vũ đứng sau lưng bà cụ chợt cúi người ghé sát tai hỏi một câu.

- Ông ấy đang nằm trên giường, không có việc gì, bây giờ hai tai nghe không rõ. Cháu ngoại, mau đứng lên, cháu còn chưa ăn cơm phải không? Đói bụng lắm phải không? Chúng ta đi ăn cơm...

Bà cụ rất yêu thương con gái của mình, lúc này tất cả tưởng niệm hóa thành tình yêu thương với cháu ngoại trai, liên tục kéo chặt tay Trang Duệ không buông ra, điều này làm cho Âu Dương Chấn Vũ đang đẩy xe lăn cảm thấy bất đắc dĩ, mẹ kéo theo một người như vậy làm sao mình có thể đẩy xe?

- Mẹ, trước tiên bỏ tay Tiểu Duệ ra, chúng ta đi vào trong nhà nói chuyện.

- Không được, mẹ muốn cùng đi với cháu ngoại...

Bà lão rất cố chấp, vẫn giữ chặt lấy tay của Trang Duệ không chịu buông, đồng thời dưới chân khẽ dùng sức, cố gắng đứng lên.

- Mẹ, bà nội, ngài cẩn thận một chút.

Chân của bà cụ thời trẻ đã từng bị thương, dù nói bình thường có thể đứng lên đi lại một chút nhưng chỉ là vài bước đã cảm thấy đau đớn. Vì vậy lúc này thấy bà đứng lên thì Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Lỗi đều cảm thấy căng thẳng, Âu Dương Chấn Vũ thì nhanh chóng đẩy xe lăn tiến lên, chuẩn bị đỡ lấy mẹ bất cứ lúc nào.

- Không cần các người giữ, tôi còn có thể đi được...

Bà cụ đẩy tay của con cháu ra, cố gắng đi lên, từ trong sân đi vào trong phòng, nhưng bàn tay của bà nắm chặt tay của Trang Duệ, vì bà thật sự không nhìn thấy đường.

Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Lỗi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là cái nhìn khó tưởng. Phải biết rằng trước kia bà không thể nào đi được ba năm bước, nếu không thì đùi phải sẽ bị thương đau đớn khó chịu, nhưng vừa rồi....Âu Dương Chấn Vũ thật sự phải dụi mắt nhìn, chính mình hình như cũng không nhìn lầm thì phải.

- Bà ngoại, ngài ngồi xuống trước đi, cháu cũng không đi nữa, cháu đến ngồi bên cạnh bà.

Đợi Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Lỗi đi vào tròng phòng, Trang Duệ đỡ bà ngồi xuống bên cạnh bàn, lúc này vẻ mặt của bà vẫn rất bình thường, không hề giống như giả vờ, có lẽ vết thương ở chân thật sự không đau.

Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Lỗi không biết rằng khi bà cụ đứng lên, Trang Duệ sợ bà ngã sấp xuống nên đưa vào trong đầu gối của bà một luồng linh khí, số lượng của luồng linh khí này lớn hơn trước đó gấp bội. Dù nói không thể nào chữa lành vết thương ở chân cho bà nhưng giảm bớt đau đớn là không có vấn đề.

- Mẹ, chân của mẹ còn đau không? Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra không?

Âu Dương Chấn Vũ thật sự không yên lòng, hắn đi đến bên cạnh mẹ và hỏi một câu.

- Không đau, ủa, kỳ quái thật, hôm nay hình như đi lại cũng nhẹ nhàng hơn...

Nghe thấy con trai hỏi như vậy thì bà cụ cũng có chút kỳ quái, bà lấy tay vỗ vào bắp đùi của mình, lập tức cảm thấy đã khá hơn rất nhiều, vì trước kia chỉ cần đụng vào là có cảm giác đau rồi.

- Bà nội, thật sự không có gì sao?

Âu Dương Lỗi cũng nhanh chóng lên tiếng.

Bà lão lúc này đang ngồi ở chiếc ghế sa lông chính vị, chiếc ghế này hai người ngồi thì thật sự có hơi chật, Trang Duệ đứng lên đang định ngồi xuống bên cạnh, nào ngờ bà vung tay lên nói:

- Hai người ngồi xuống đây cũng không sao, bà muốn xem xét thật kỹ cháu ngoại của mình.

Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Lỗi cũng chỉ có thể cười khổ lui xuống, ánh mắt của bà thật sự không nhìn rõ, sao có thể xem xét thật kỹ cho được.

Bà lão cũng mặc kệ nhiều chuyện như vậy, bà ghé sát mặt Trang Duệ dùng sức xem xét. Bệnh thủy tinh thể cũng không phải hoàn toàn không thấy gì, chỉ là thủy tinh thể bị biến đổi, trở nên vẩn đục, làm cho cảnh vật mơ hồ không rõ. Bà cụ bị bệnh này một thời gian dài, vì vậy nên bệnh tình nghiêm trọng hơn, dù nhìn Trang Duệ dưới ánh đèn cũng chỉ thấy một hình bóng mơ hồ, căn bản không thể nào nhìn cho rõ.

Khi bà cụ nhìn về phía mình thì Trang Duệ chợt có một ý nghĩ lóe lên trong đầu, rõ ràng linh khí vừa rồi có trợ giúp rất lớn với chân của bà mình, không biết dùng trên mắt thì sẽ như thế nào?

Từ khi Trang Duệ có được linh khí đến nay, dù là dùng linh khí cho người hay động vật thì cũng đều có lợi mà vô hại, sau khi hắn có ý nghĩ trên thì ánh mắt nhìn bà, bên trong lặng lẽ phong ra một luồng linh khí, xông vào trong mắt bà.

- Cháu trai, bộ dạng cũng khá giống mẹ, khi mẹ cháu còn trẻ thì cũng có gương mặt này, người nào cũng nói con gái của bà là xinh đẹp duyên dáng, mà nha đầu chết tiệt kia lại không nhớ đến mẹ già này...

Bà cụ vừa nhìn Trang Duệ vừa lên tiếng, thổ lộ ra những tưởng niệm của mình với con gái trong những năm qua với Trang Duệ, điều này làm cho Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Lỗi ở bên cạnh phải bật cười, không thấy rõ bóng người thì sao biết giống hay không, cũng chưa từng nghe nói bà mình có thể dùng tay sờ để biết được gương mặt thế nào.

- Đứa bé này đúng là, sao trên trán lại có vết sẹo thế này? Có phải là hồi bé nghịch ngợm gây sự mà sinh ra không? Cũng không giống như mẹ cháu, Uyển Nhi có tích cách dịu dàng trầm tĩnh...

Bà cụ hầu như dùng giọng lầu bầu nói, nhưng hai chú cháu Âu Dương Chấn Vũ ở bên kia lại không để ý, chỉ cùng nhau nói về những chuyện khác.

- Bà ngoại, bà...Bà có thể thấy vết sẹo trên trán cháu sao?

Trang Duệ biết trên trán mình có một vết sẹo gần bằng ngón út, nhưng bình bị tóc phủ lên che kín, nếu không hoàn toàn vuốt tóc lên sẽ chẳng thể nào nhìn thấy được.

Âm thanh vui sướng của Trang Duệ vang lên làm cho hai chú cháu Âu Dương Chấn Vũ và Âu Dương Lỗi đang nói chuyện với nhau cũng bị kinh động, hai người vội vàng đến sau lưng của bà cụ và nhìn vào trán Trang Duệ. Đúng vậy, trên trán Trang Duệ thật sự có sẹo, nhưng vết sẹo kia không quá lớn và dễ nhìn thấy, đồng thời vết sẹo kia có lẽ đã quá lâu năm, vì vậy mà sờ tay lên cũng chẳng khác nào da đầu.

- Bà...Là bà thấy được, hôm nay làm sao vậy?

Người già thì phản ứng cũng có chút chậm chạp, mãi đến khi Trang Duệ hô lên thì bà mới thấy có vấn đề, mình đã hơn một năm rồi chư từng thấy rõ thứ gì, sao bây giờ lại đột nhiên biến thành tốt đẹp thế này?

- Bác sĩ, mau lại đây.

Âu Dương Lỗi phản ứng khá nhanh, hắn nhanh chóng bước ra cửa, bấm một cái nút đỏ, sau đó hô lên một câu với cái nút giống như chuông cửa kia.

- Bộ trưởng Âu Dương, có chuyện gì xảy ra sao? Có phải các cụ cảm thấy khó chịu?

Hai ba phút sau khi Âu Dương Lỗi nhấn nút gọi người, một chiếc xe cứu thương dừng lại trong sân, có vài vị bác sĩ trung niên mặc thường phục quân đội, bên ngoài phủ áo choàng trắng mang theo nhiều thùng đồ nghề chạy xuống nhanh chóng đi vào phòng, đằng sau còn có hai người thanh niên xách theo một cái cáng.

Những vị bác sĩ này đặc biệt thường trú ở đây để bảo vệ sức khỏe cho các vị thủ trưởng, đây là một phần biên chế của quân đội, vì vậy mà bọn họ làm việc rất nhanh gọn. Người cầm đầu sau khi lên tiếng hỏi, cũng không đợi Âu Dương Chấn Vũ trả lời mà nhanh chóng chạy vào, hắn nghĩ rằng khi nhấn nút khẩn cấp thì nhất định là ông cụ có việc gì đó, vì lúc này bà cụ vẫn bình yên ngồi trong phòng, không giống như có bệnh.

- Này, này, bác sĩ Đậu, không phải ông cụ có việc, mà là bà nội của tôi...Tôi cũng chưa nói rõ ràng được, anh xem sẽ biết, mắt của bà tôi hình như đã thấy lại được rồi thì phải...

Âu Dương Lỗi giữ chặt tay vị bác sĩ kia, sau đó nói rõ tình huống, nhưng bây giờ hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra, trong lòng cũng đàn độn, đầu óc u mê.

- Bà cụ sao? Không thể nào, chúng tôi vừa kiểm tra mấy ngày trước mà...

Bác sĩ Đậu bị lời nói của Âu Dương Lỗi làm cho ngây người, hôm trước hắn đã tự mình đến khám cho bà cụ, nhất định chỉ có thể mở mới xong, nếu không sau một thời gian nữa sẽ hoàn toàn mù, bây giờ sao lại đột nhiên thấy đường rồi?

Nhưng sự thật lúc nào cũng chiến thắng, cần phải kiểm tra mới biết được, vì thế mà bác sĩ Đậu lấy từ trong thùng đồ nghề ra một cái đèn pin nhỏ, lại đi đến bên cạnh bà cụ nói:

- Bác gái à, cho cháu cháu kiểm tra một chút, bác có thấy rõ ánh sáng này không?

- Không cần phải kiểm tra, lấy đèn pin ra, quá chói mắt, cậu là Tiểu Đậu, đã công tác ở đây bảy năm, tôi còn không biết cậu sao?

Lời của bà cụ làm cho bác sĩ Đậu thiếu chút nữa hóa đá, đúng là không cần phải kiểm tra, vì bàn tay của bà cụ cầm lấy chính xác cái đèn pin rồi đẩy ra một bên.

- Bộ trưởng Âu Dương, các vị ra ngoài một chút, tiểu tử, cậu cũng đi ra...

Bác sĩ Đậu cũng yêu cầu Trang Duệ ra ngoài, hắn phải biết rốt cuộc có những chuyện gì xảy ra trước khi bà cụ chợt khôi phục lại thị lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK