Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù lá gan có lớn hơn nữa, đưa mắt nhìn biển cả mênh mông, trong lòng đều sinh ra cảm giác vô lực.

Hiện tại địa phương Trang Duệ đang ở, chính là biển nhiệt đới Ấn Độ Dương, cho nên không có cám giác lạnh, sau khi gió biển thổi trôi dạt một lúc, tâm tình Trang Duệ có chút bối rối, từ từ bình phục lại.

Từ độ cao một ngàn mét nhảy xuống, dưới tình huống bình thường không tới bao nhiêu phút sẽ đáp xuống mặt đất, nếu như gió lớn, thời gian sẽ kéo dài, hiện tại có khả năng là Bành Phi, cũng chưa xuống tới mặt biển.

Sau khi trôi nổi chừng năm phút trên không, phía chân trời xa xa, đột nhiên xuất hiện tiếng nổ như sấm rền, theo đó là một tia sáng xoẹt qua, chiếu sáng cả một khoảng trời.

Không riêng gì Trang Duệ, mấy người nhảy dù lúc trước, cũng phát hiện biến cố này, trừ Bành Phi sớm có dự cảm ra, mấy người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm, miệng há hốc, mặc cho gió biển chui vào bụng.

Trong tâm bọn họ không còn oán hận nữa, đối với trực giác của Trang Duệ và Bành Phi, không còn ai tiếp túc hoài nghi, nếu như vẫn kiêng trì đứng lại trong máy bay, hiện tại chỉ sợ đã biến mất theo hỏa cầu kia rồi, chôn thân dưới đáy biển.

Mà lúc này bên ngoài địa cầu, một phần của vệ tinh quân sự, cũng phát hiện tình hình này, vô số đầu số liệu tập hợp lại, đưa ra phương vị cực kỳ chuẩn xác, sau đó cho đội cứu hộ lục soát vùng biển máy bay gặp rủi ro tìm kiếm người sống sót.

- Cái gì? Xuất hiện ánh lửa, nghi là máy bay bị nổ tung?

Âu Dương Lỗi một mực chờ ở bên cạnh điện thoại, cũng biết tin tức này, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể cầu nguyện Ngọc Hoàng Đại Đế, Tam Thanh Giáo Chủ, Như Lai Phật Tổ phù hộ cho Trang Duệ, cho dù không chế trăm vạn tinh binh, giờ phút này Âu Dương Lỗi cũng bất lực.

- Lệnh cho tất cả đội ngũ cứu viện, bằng vào tốc độ nhanh nhất tiến tới vùng biển chỉ định.

Sau khi đưa ra mệnh lệnh này, Âu Dương Lỗi đặt mông ngồi xuống ghế, con mắt đỏ bừng, nhìn hình ảnh quay được của vệ tinh quân sự, nhíu mày.

Nhưng hiện giờ chỉ có thể tận lực nghe theo thiên mệnh, ai cũng không biết hiện trường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

...

Rất hiển nhiên, sau khi xác máy bay nổ tung, bọn người Trang Duệ ở cách rất xa, cơ hồ là lúc máy bay nổ tung, một hỏa cầu khổng lồ, từ trên không trung rơi xuống đáy biển.

- Mẹ kiếp, tại sao ta lại ở cách xa bọn họ như vậy chứ?

Mượn ánh lửa khi xác máy bay nổ tung, trước mắt Trang Duệ hiện ra cái dù gần nhất, cách mình chừng một trăm km, nếu không phải mắt của Trang Duệ rất tốt, bằng không không cách nào phát hiện ra được.

Nhưng mình vẫn đang ở trên bầu trời, tuy kỹ năng chuyên nghiệp không thể vượt qua thử thách lớn, Trang Duệ vẫn tự tin có thể khống chế phương hướng, đáp xuống một địa phương cách bọn họ không xa lắm.

Ở phần trên của dù còn có một sợi dây thừng, sợi dây thừng này dùng để bung một cái dù nhỏ ở phía trên của dù, khi kéo dây thừng cái dù nhỏ sẽ mở ra, mà sợi dây thừng này cũng chính là thứ thao túng cái dù nhỏ, khi theo túng dù nhỏ thì có thể khống chế phương hướng.

Trang Duệ trước kia cũng có học qua thứ này, hắn biết rõ, lúc người nhảy dù cần chuyển biến phương hướng, chỉ cần sợi dây thừng xuống, chỉ cần kéo dây thừng về hướng nào thì dù sẽ chuyển về hướng đó, do đó có thể điều chỉnh phương hướng.

- Ai? Tại sao lại bay lên trên? Tê liệt, là huấn luyện viên dạy ta sai sao?

Trang Duệ kéo dây thừng và thao túng, nhưng dù lại bay lên cao, mang theo thân thể của mình, bay lên cao, cho nên trong lòng nóng như lửa đốt, cho nên chửi ầm lên.

Bên trái và bên phải không được, Trang Duệ thiếu chút nữa đã giật đứt sợi dây thừng, nhưng cho dù làm thế nào cũng không điều chỉnh được phương hướng muốn đi.

- Không phải chứ?

Trang Duệ lại loay hoay một hồi, mới cảm giác được, gió chung quanh thân thể của mình, giống như biến thành lớn hơn, mà đây chính là nguyên nhân vì sao không điều chỉnh được phương hướng của dù, đó là vì gió mạnh đang thổi ở chung quanh mình.

- Đã xuống nước rồi sao? Tại sao lại nhạt thế?

Bỗng nhiên Trang Duệ cảm thấy mặt ướt đẫm, lè lưỡi ra liếm một cái, chỉ thấy bảy tám trăm mét phía dưới chính là biển cả, sau khi sững sờ một chút, mới phát hiện, đây là mưa trên trời.

- Khốn kiếp, bão tố?

Trang Duệ dùng sức lay động đầu một cái, hiện tại hắn xác định, bản thân mình không biết chuyện gì, sau khi từ trên máy bay nhảy xuống, không ngờ đã đi vào vùng biên giới của bão tố.

Hơn nữa gió biển không ngừng cuốn hắn vào trong vùng tâm bão, khoảng cách với bọn Bành Phi không ngừng giãn ra, trở nên càng ngày càng xa.

Trang Duệ cảm giác được gió thổi vào người, mà gió càng ngày càng lớn, tiếng sấm ầm ầm trong tầng mây, giống như vang vọng ngay bên tai, mà hắn giống như đang diễn hài tạp kỹ, dao động qua trái lại qua phải, lảo đảo huống về tâm bão.

Một giọt, hai giọt mưa đánh vào mặt của Trang Duệ, từ từ biến thành dòng để hình dung, đánh vào mặt Trang Duệ rất đau đớn, tiếp theo đó là nước thấm vào toàn thân của Trang Duệ.

Quần áo ẩm ướt Trang Duệ không sợ, dù sao khi xuống biển cũng giống như thế, nhưng gió thổi không có giới hạn dừng lại, làm cho tâm thần của Trang Duệ biến thành vô lực.

Đang ở trên không, nhìn phía vài tia chớp đánh lên mặt biển xa xa, trái tim của Trang Duệ giống như muốn ngừng đập, tiếng sấm tia chớp, cuồng phong gào thét, thiên địa chi uy hắn được nhìn thấy toàn bộ.

Giờ phút này tâm tư của Trang Duệ âm thầm cầu bồ tát phù hộ cũng đã có, cuồng phong giống như một bàn tay lớn, cầm lấy Trang Duệ ném tới ném lui, dưới đầu óc choáng váng, tư duy của Trang Duệ giống như bột nhão, không cách nào làm cho mình phán đoán bình thường được.

Không biết trôi qua bao lâu, Trang Duệ mới khôi phục trực giác, hiện tại bản thân mình không còn ở trên không trung nữa, nhưng mưa to bên người, hình như nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa khoảng cách mặt biển hình như không phải rất xa, nhưng gió vẫn rất lớn, Trang Duệ cũng không biết mình bị thổi tới nơi nào.

- Tê liệt, hai giờ? Có hết hay không a, ông trời chết tiệt, cho thống khoái đi!

Trang Duệ rất cố gắng nâng tay trái lên, liếc mắt nhìn về phía đồng hộ dạ quang không thấm nước, hiện khoảng cách thời gian mà hắn nhảy dù, đã trôi qua được hai tiếng.

Trong cảm giác của Trang Duệ, hai giờ vừa qua, dài dằng dặc giống như đã một thế kỷ, giống như việc một con hạc giấy bay trên không trung, nhưng không cách nào rơi xuống.

Trang Duệ không biết lần nhảy dù này của mình, có thể xin được kỷ lục nhảy dù lâu rơi xuống nhất thế giới để được kỷ lục Guinness công nhận hay không nữa?

Trang Duệ cũng không biết được, lần này hắn bị gió bão thổi, thổi tới một vị trí cách bọn người Bành Phi ngoài trăm km.

Kỳ thật muốn nói, vận khí của Trang Duệ cũng coi như là tốt, bởi vì hắn gặp chuyện không may ở cũng không phải ở trên Đại Tây Dương, mà vừa nghênh đón Trang Duệ cũng không phải là gió bão trên Ấn Độ Dương với tốc độ hai mươi mét một giây, mà chính là vòi rồng tốc độ ba mươi mét một giây.

Phải biết rằng, lực lượng của vòi rồng rất mạnh, cho dù một cái ô tô nhỏ bị cuốn vào bên trong vòi rồng, lúc bị cuốn vào và rơi xuống, tuyệt đối là bộ dáng tan nát, nếu như Trang Duệ bị cuốn vào vòi rống, chỉ sợ hắn không còn một khối xương cốt nào còn nguyên vẹn cả.

...

- Hạ ca, đi lên!

Bành Phi dùng gần như toàn bộ thời gian của mình, mới có thể bổ sung toàn bộ không khí cho tượng bì phiệt (thuyền cứu hộ cao su, các chương sau sẽ gọi là thuyền cao su).

Sau khi hắn gian nan dùng toàn bộ thời gian của mình bổ sung không khí cho tượng bì phiệt, lúc này mới đi lên tượng bì phiệt, tìm kiếm những người cùng nhảy dù, lúc này khoảng cách từ chỗ nhảy từ máy bay xuống, đã trôi qua hơn hai giờ.

Hạ Song bắt lấy tay của Bành Phi, sau khi bò lên tượng bì phiệt, chỉ về một phương hướng, nói ra:

- Lưu Ly và Điềm Á, hình như rơi xuống hướng đằng kia.

Chèo thuyền trên biển động động nhấp nhô, là một chuyện khiến cho người ta cực kỳ phiền muộn, thường xuyên có chuyện ngươi chèo được vài mét, bị một con sóng vỗ tới, có thể bị đẩy lui về phía sau vài chục mét.

Hơn nữa cách đó không xa là vùng biển bão tố, ở đó sóng gió cực lớn, thường thường là một con sóng cồn đánh tới, bên trong tượng bì phiệt bị ngập nước, Bành Phi phụ trách chèo thuyền, mà Hạ Song thì phải dùng mái chèo bằng nhựa plastic múc nước ra ngoài.

Cho dù đã nhìn thấy thỏi phát sáng của Lưu Ly và Điềm Á, Bành Phi và Hạ Song hai người, vẫn phải mất tới nửa tiếng mới tới được chỗ của họ, mới đem hai người đưa lên tượng bì phiệt.

- Cứu mạng... Cứu mạng a...

Mà ngoài tiếng sóng biển, ở một phương hướng khác truyền ra tiếng kêu cứu của người khác, Bành Phi bất chấp Lưu Ly và Điềm Á muốn điện thoại, vội vàng chèo thuyền, lao về phía tiếng kêu phát ra.

- Là Đinh Hạo!

Trong lòng Bành Phi thất vọng, đem Đinh Hạo kéo lên tượng bì phiệt, không thể chờ đợi được hỏi: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Mấy người các ngươi có nhìn thấy địa điểm Trang ca rớt xuống không?

- Không thấy, gió quá mạnh, thổi mạnh tới mức ta không mở mắt ra được.

- Không có, ta không thấy!

- Ta cũng không có thấy Trang tổng, trời quá tối, cái gì cũng không nhìn thấy.

Mọi người trả lời, làm cho tâm tình của Bành Phi, từ từ chìm xuống.

- Ta... Hình như ta thấy phương hướng mà Trang tổng đáp xuống...

Đinh Hạo vừa được Bành Phi kéo lên, nhổ ra một câu mang theo giọng nói run run vì lạnh, có chút không xác định nói ra.

- Ngươi nhìn thấy? Ở bên kia?

Bành Phi nghe thấy lời này của Đinh Hạo, một tay bắt lấy cổ áo của Đinh Hạo, lớn tiếng hỏi.

- Ta không dám xác định, nhưng thời điểm đáp xuống, ta liếc nhìn lên bầu trời, hình như bị gió thổi qua hướng bên kia.

Phương hướng mà Đinh Hạo chỉ, chính là vùng biển vừa có giông tố vừa rồi, mà giông tố này đến nhanh đi cũng nhanh, hiện tại trên cơ bản đã tiêu tán không còn, mà trên bầu trời cũng không còn mây đen tích tụ, ánh sao từ trên trời chiếu sáng xuống mặt biển, giống như hoa lửa lóm đóm.

- Hạ ca, ngươi tới trước chèo thuyền, ta gọi điện thoại ra ngoài...

Bành Phi đã chèo một hai giờ, cơ hồ là solo với sóng biển, một khắc cũng không ngừng lại, mà lúc này hắn cũng sức cùng lực kiệt.

Với tư cách là bộ đội đặc chủng có kinh nghiệm sinh tồn nơi dã ngoại, Bành Phi biết rõ thể lực rất quan trọng, sau khi đưa mái chèo cho Hạ Song, Bành Phi cũng nhả khối kẹo chocolate trong miệng ra, rồi mới tiếp nhận túi nhựa đựng điện thoại vệ tinh từ trong tay của Điềm Á.

- Tiểu... Tiểu Bành, có thể cho ta uống chút nước hay không?

Sau khi Điềm Á đưa điện thoại cho Bành Phi, có chút ngượng ngùng nói ra, nàng cũng không biết mình bị giày vò thế nào, bốn bình nước khoáng trên người, một lọ cũng không trông thấy.

- Uống đi, nhưng uống nhỏ tiếng một chút a.

Bành Phi ném một lọ nước qua, nhưng lời nói của hắn làm cho Điềm Á vốn miệng khô lưỡi đắng chuẩn bị uống một ngụm lớn, trong nháy mắt trở nên cực kỳ thục nữ, rõ ràng vẻn vẹn chỉ để nước thắm ướt bờ môi, sau đó nhanh chóng đậy nắp bình lại.

...

Lúc này ở Bắc Kinh, đã là ba bốn giờ sáng, Âu Dương Lỗi hất áo khoác ra, trong thư phòng đi tới đi lui, một mực không có tin tức của Trang Duệ, làm cho hắn thức trắng đêm, đứng ngồi không yên.

- Trang Duệ, ngươi không sao chớ?

Chợt nghe một tiếng chuông vang lên, Âu Dương Lỗi như một mũi tên bắn lao tới bên cạnh, cầm điện thoại lên, nhưng ở đầu dây bên kia truyền tới âm thanh bề bộn, điều này mới làm Âu Dương Lỗi kịp phản ứng, cầm lấy điện thoại tiếp tai nghe.

- Ta là Bành Phi, trừ Trang ca ra, tất cả mọi người đã tìm được, hiện tại đang tìm Trang ca.

Bành Phi biết rõ đối diện chính là người nọ quyền cao chức trọng, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tôn kính, đi thẳng vào vấn đề nói rõ tình hình một chút.

- Thời điểm nhảy dù không có gì xảy ra à?

Sau khi nghe thấy lời nói của Bành Phi, Âu Dương Lỗi đang thấp thỏm lo âu, rốt cuộc cũng bớt lo.

Chỉ cần trước khi máy bay nổ không ở trên máy bay, có lẽ vấn đề không lớn, nhưng hai giờ qua, mà các chiến hạm quân sự đang quần đảo trên Ấn Độ Dương đang dò tìm, có thể đến được vùng biển chỉ định.

- Báo cáo, dù của Trang ca đã mở ra, nhưng địa điểm rơi xuống có chênh lệch, bây giờ chúng tôi đang truy tìm.

Bành Phi nhiều lần truy vấn Đinh Hạo về phương hướng nhảy dù, có thể để xác định đó chính là Trang Duệ, cho nên mới trả lời như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK