Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo như ghi chép của chúng ta thì từ năm 2000 các ngươi khong có tiến hành gia hạn giấy phép kinh doanh. Theo quy định thời gian hạn giấy phép kinh doanh thì ngươi bị phạt hai trăm vạn nguyên.

Từ Quốc Thanh vội vã tìm giấy phép kinh doanh mang ra đưa đến phòng làm việc. Thấy đám người kia nói vậy thì hắn liền nói:

- Cái này...ta không biết! Ta muốn gọi điện hỏi một chút.

Từ Quốc Thanh chưa từng có để ý tới chuyện này bao giờ. Cho nên việc gia hạn giấy phép kinh doanh đúng kỳ hạn hắn cũng không biết. Việc này vậy mà cũng bị Ngô cục trưởng biết được.

Từ Quốc Thanh điện thoại về nhà mẹ vợ, Trang Duệ ở bên ngoài cũng đang đè thấp âm thanh nói chuyện. ở đầu dây bên kia Âu Dương Quân nhận được điện thoại, chủ yếu Trang Duệ ngoài Âu Dương Quân ra thì cũng không nghĩ được ai có khả năng giải quyết chuyện này.

- Ta nói tiểu tử ngươi vì sao lại có nhiều chuyện đến như vậy? Bắc Kinh lớn như vậy thiếu gì người lăn qua lăn lại? Còn chạy tới một tỉnh lẻ gây chuyện làm gì. Lão ca ta cũng không có năng lực lớn như vậy đâu..

Đầu dây bên kia, Âu Dương Quân bực tức nói.

- Tứ ca! Tiểu Quỷ Tử chính là muốn cướp đoạt tài sản văn hóa của quốc gia chúng ta..

Trang Duệ nói.

- Đi tìm papa đi. Tìm ta có ích lợi gì?

Âu Dương Quân đáp.

- Cũng được! Được rồi tứ ca, không phiền ngươi nữa.

Trang Duệ vừa nghĩ, việc này cự hồ chỉ có quốc cữu mới xử lý được. Hắn lập tức cắt đứt liên lạc với Âu Dương Quân, lại tìm tới một số điện thoại khác.

- Tiểu Duệ, như thế nào lại gọi điện cho tiểu cữu thế, có chuyện gì sao?

Âu Dương Chấn Võ nghe điện thoại vang lên giọng nói của Trang Duệ, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Trong trí nhớ của hắn, tên cháu ngoại trai này trước nay giống như có chuyện gì không giải quyết được đều tìm đến hắn vậy!

- Tiểu cữu, có chuyện cần nhờ người giải quyết dùm...

Trang Duệ nghe được trong phòng làm việc các đó không xa vang lên tiếng tranh chấp, hắn đi đến gần bức tường nghe ngóng.

- Ha ha! Thực sự hiếm khi tiểu Duệ gọi điện cho ta nha. Được rồi, có chuyện gì?

Âu Dương Chấn Võ nghe được Trang Duệ muốn nhờ mình trợ giúp thì không khỏi nở nụ cười. Chính cháu ngoại trai của hắn tuy tuổi tác không lớn thế nhưng làm việc rất có chừng mực. Cho dù lần trước hắn có khai trương viện bảo tàng, cùng không chủ động tìm mình hỗ trợ. Lần này lại trực tiếp mở miệng nhờ vả, thật sự là lần đầu tiên xảy ra nha.

Đang nói chuyện với Trang Duệ, Vương bí thư gõ cửa đi vào, nói rằng:

- Bộ trưởng, còn có vài phần....

- Để đó, cho bọn họ thảo luận tìm phương án giải quyết trước đi. Ta đến muộn một chút...

Âu Dương Chấn Võ khoát tay nói, khó có cơ hội cháu ngoại trai lần đầu tiên gọi điện cho mình nhờ vả. Chỉ cần không trái với nguyên tắc thì bản thân hắn là cậu của hắn cũng phải giúp hắn giải quyết được vấn đề khúc mắc. Hơn nữa trong khoảng thời gian này trong lòng Âu Dương Chấn Võ khá hiu quạnh, hắn cũng thường thường đến Tứ Hợp Viện của Trang Duệ ăn cơm.

Hơn nữa, Âu Dương Chấn Võ có chút hiếu kỳ, Trang Duệ đến tột cùng bất bình với chuyện gì mà muốn tìm đến lão giải quyết vấn đề?

Trước đây, Trang Duệ có tìm Âu Dương Quân nhờ vả làm chút việc, kỳ thực Âu Dương Chấn Võ cũng biết những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, hắn cũng không hỏi đến. Lần này Trang Duệ lại không có tìm Âu Dương Quân mà trực tiếp tìm đến lão, điều này thật khiến cho Âu Dương Chấn Võ giật mình.

- Vâng! Ta lập tức đi thông tri cho mọi người...

Vương bí thư nhìn lướt qua bộ dáng của bộ trưởng, hiện giờ bộ trưởng đang nghe điện thoại. Xoay người đóng cửa đi ra khỏi phòng lòng việc, chỉ là trong lòng không ngừng suy đoán. Đến tột cùng Âu Dương bộ trưởng đang nói chuyện với người nào. Hắn cũng biết điện thoại của Âu Dương Chân Võ thuộc loại chuyên dụng, người ngoài không thể nào biết được số điện thoại của hắn.

- Tiểu cữu, người hiện tại có việc bận?

Trang Duệ nghe qua điện thoại thấy có người nói chuyện với Âu Dương Chấn Võ.

Âu Dương Chấn Võ cười nói:

- Cũng không có việc gì gấp. Được rồi, ngươi nói đi, chỉ là cần nói ngắn gọn một chút.

-Tiểu cữu! Là thế này, ta quen biết được một đại sư đồ gốm tài nghệ cực cao, hắn là một chuyên gia phỏng chế. Hôm nay đến Ký tỉnh để tìm hắn, không nghĩ tới...

Trang Duệ nói từ đầu chí cuối về sự tình lần này một lần. Nhất là chuyện Sơn Mộc Đại Lang đến đầu tư, áp chế Từ Quốc Thanh đi Nhật Bản, bao gồm cả việc đội ngũ Liên Hợp Chấp Pháp đến cũng nói rõ.

- Tiểu cữu, người dù gì cũng là bộ trưởng bộ văn hóa. Từ Quốc Thanh kia có khả năng tu phục và phỏng chế đồ gốm sứ rất cao. Tại quốc nội tuyệt đối vượt qua các đại sư khác. Nếu như Sơn Mộc kia thực sự mời được hắn đến Nhật Bản, như vậy văn hóa gốm sứ nước ta sẽ phải chịu một tổn thất lớn.

Trang Duệ sợ Âu Dương Chấn Võ không biết được giá trị của Từ Quốc Thanh, cuối cùng cũng phải giải thích một phen về tài nghệ tu phục và phỏng chế đồ gốm của hắn. Như vậy Âu Dương Chấn Võ mới có thể biết được giá trị của Từ Quốc Thanh đối với quốc gia lớn như thế nào.

- Ngươi nói là tên huyện trưởng kia bày mưu tính kế muốn từ chỗ của Từ Quốc Thanh đoạt được phối phương điều chế, có đúng không?

Câu hỏi đầu tiên của Âu Dương Chấn Võ đã hỏi tới điểm mấu chốt của vấn đề. Có phối phương, người có đi hay không cũng không quan trọng nữa rồi. Chỉ cần thực nghiệm vài lần, tin tưởng đám người nhật bản kia có thể phảng chế thành công.

- Đúng vậy! Vừa rồi hình như có người nói. Nếu như đoạt được phối phương thì sẽ không truy cứu việc Từ Quốc Thanh không có giấy phép kinh doanh...

Trang Duệ gật đầu đáp, hắn cũng nghĩ tới những vấn đề nhỏ nhặt nhất.

- Được rồi, việc này ta đã biết, ngươi không cần nói gì thếm! Ta sẽ hỏi trước tình huống bên dưới...

- Ai! Tiểu cữu, ngươi phải lập tức đến đây đi! Người cũng không thể mặc kệ được, Từ Quốc Thanh kia cũng coi như là một nghệ nhân truyền thống, về mấy tên lãnh đạo kia...

Trang Duệ cũng không có hỗn tại quan trường, thế nhưng hắn cũng biết được một số loại tình huống ở trong đó, hầu như đều là nói qua loa cho xong. Cho nên khi hắn nghe Âu Dương Chấn Võ như vậy thì nhất thời cấp bách.

- Nhìn tiểu tử ngươi bình thường làm việc đều trầm ổn, vì sao lần này lại trở nên cấp bách như vậy. Sợ nước xa không cứu được lửa gần sao. Yên tâm! Dù có xa ta cũng có thể đuổi bọn họ về.

Âu Dương Chấn Võ nghe vậy nở nụ cười, hắn tự tin cường liệt nói với Trang Duệ. Để Trang Duệ biết được, tình huống bây giờ tiểu cữu đã biết. Năm đó hắn cũng là một nhân vật nhất hào của thái tử đáng, cũng là một người rất có nghĩa khí. Khẩu khí nói chuyện của hắn so với Âu Dương Quân còn vênh váo hơn.

- Tiểu cữu nói chí phải, việc kia tiểu cữu nhanh nhanh giải quyết một chút. Tiểu Duệ sợ không kịp.

Nghe được Âu Dương Chấn Võ nói như vậy, Trang Duệ mới an tâm cắt điện thoại.

...

- Đồng chí Tề Chính Quốc? Ta là Âu Dương Chấn Võ, có chút việc muốn hỏi một chút...

Âu Dương Chấn Võ lắc đầu cười, hắn cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài. Người hắn gọi điện đến chính là bí thư tỉnh ủy của Ký tỉnh.

Âu Dương Chấn Võ cũng không có đề cập tới chuyện của Trang Duệ, chỉ nói về chuyện phát hiện ra được một chuyên gia có thể tu phục và phỏng chế đồ cổ. Hiện tại ở Cao huyện có đãi ngộ không được tốt.

Âu Dương Chấn Võ cũng đồng dạng không có nói là có đãi ngộ gì không công bình, thế nhưng giọng điệu cũng nói đến tầm quan trọng của vị chuyên gia có thể trùng tu văn hóa nước nhà. Sau đó liền không nói gì nữa, cắt điện thoại.

Bọn họ có thể làm đến được cái cấp bậc này đều là những người thông minh. Bình thường không cần nói trực tiếp cũng có thể hiểu được ý tứa của đối phương. Âu Dương Chấn Võ đã biểu đạt ý tứ của mình, nếu như vị bí thư tỉnh ủy kia không muốn cùng với Âu Dương gia trở mặt thì khẳng định sẽ giải quyết việc này một cách thỏa đáng.

Tề Chính Quốc năm nay đã năm mươi tuổi, được cho là một bí thư tỉnh ủy trẻ trung. Tuy hắn không có quan hệ qua lại với Âu Dương gia tộc thế những cũng không có đối nghịch với bọn họ bao giờ. Đột nhiên lần này lại nhận được điện thoại của Âu Dương Chấn Võ, điều này khiến cho bí thư tỉnh ủy có chút kinh nghi.

Muốn nói, một vị chuyên gia đồ cổ có thể khiến cho Âu Dương Chấn Võ tự mình gọi điện thoại đến là điều không có khả năng. Tề Chính Quốc nói cái gì cũng không tin được điều này. Bất quá, Âu Dương Chấn Võ đã gọi điện thoại đến, bản thân hắn cũng phải giải quyết chuyện này cho thật tốt.

Tề Chính Quốc cùng với Âu Dương Chấn Võ đều là những người biết tính toán, hơn nữa với tư cách là đại tướng nơi biên cương mà nói, thực quyền so với Âu Dương Chấn Võ cũng không ít. Nhưng nếu như so về nội tình thì một bí thư vẫn còn rất kém cỏi. Âu Dương gia có thế lực rất lớn, bên trong thường ủy cũng có những vị trị hạch tâm.

- Lão Hạ! Ta là Tề Chính Quốc, ngươi thoáng tra qua Từ Quốc Thanh ở Cao huyện, Thạch thành phố. Còn có thương nhân Sơn Mộc ở Nhật Bản đến Thạch thành phố đầu tư. Để ý xem có chuyện gì xảy ra.

Lãnh đạo nói một câu, phía dưới phải chạy gãy cả nhân. Huống chi người lãnh đạo này lại trực tiếp tự mình gọi điện thoại đến giao phó, nhắn nhủ. Hạ chủ nhiệm không dám lãnh đạm, lập tức đến văn phòng, lúc này công việc của hắn rất bận rộn. Gọi điện thoại ra bên ngoài một hồi, tất cả các loại giấy tờ xuất hiện ở trên bàn làm việc của Hạ chủ nhiệm.

Muốn nói là chăm chỉ cũng đúng. Hiệu suất làm việc của chính phủ không phải là cao, thế nhưng qua nửa canh giờ, chân tướng sự tình đã quá rõ ràng. Mà ngay cả danh tự của Trang Duệ cũng được hỏi thăm đến, đặt ở trên bàn công tác của bí thư.

- Nguyên lai là có chuyện như vậy.

Nhìn thấy danh tự Trang Duệ, Tề bí thư cười cười. Phía dưới không ai biết được đoạn biến cố thời gian trước của Âu Dương Quân, nhưng với chức vụ của hắn cũng biết được một số tin tức, thập phần rõ ràng. Vị lão gia Âu Dương gia kia có một ngoại tôn duy nhất, không phải gọi là Trang Duệ sao?

- Tại Thạch thành phố đầu tư nhà máy gốm sứ?

Tề bí thư nhíu mày, đối với Hạ chủ nhiệm đang đứng cung kính ở bên cạnh nói:

- Lão Hạ, trung ương đã có tam lệnh ngũ thân. Nghiêm cấm những nhà đầu tư từ bên ngoài muốn đầu tư vào xí nghiệp. Hiện giờ xét duyệt lại có việc như vậy là như thế nào? Không thể vì những việc như vậy mà mười năm, trăm năm sau có người chỉ vào mặt chúng ta mắng một trận.

- Đúng! Đúng! Tề bí thư nói đúng. Ta lập tức sẽ truyền đạt chỉ thị xuống dưới...

Hạ chủ nhiệm liên tục gật đầu, kỳ thưc hắn cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

- Còn có, người có tên là Từ Quốc Thanh có thể phỏng chế được đồ gốm sứ, đây cũng là một điểm sang trong văn hóa của tỉnh ta. Đồng chỉ cũng nên biểu đạt sự tôn trọng đối với hắn một chút.

Tề bí thư tự nhiên không muốn xảy ra chuyện phía dưới không biế rõ chuyện gì mà đã đi làm, hắn lại nói tiếp:

- Ngươi tự mình đi một chuyến đến Cao huyện, đem chuyện này xử lý cho tốt. Bây giờ không phải là sáu mươi năm trước...

- Vâng! Ta sẽ đi ngay, Tề bí thư còn có điều gì dặn dò?

Hạ chủ nhiệm nghe được Tề bí thư nói như vậy thì cũng minh bạch được chuyện gì đang xảy ra. Hắn đang suy đoán xem, có phải hậu trường của Từ Quốc Thanh chẳng nhẽ là kinh khủng đến như vậy? Ngay cả Tề bí thư cũng bị đả động tới.

Nghe lão bản nói câu nói sau cùng, cũng đã hiểu rõ được biện pháp giải quyết, cũng hiểu được ẩn ý của câu nói kia. Bây giờ không phải là thời điểm của sáu mươi năm trước, tiểu quỷ tử không thể càn rỡ ở Trung Quốc như trước nữa.

- Đi đi! Đúng rồi, khi đến đó, có một người trẻ tuổi tên là Trang Duệ, ngươi thấy hắn thì nên lẽ phép một chút...

Tề bí thư khoát tay nói, để cho Hạ chủ nhiệm đi ra ngoài.

Với tư cách là một tỉnh trưởng, Tề Chính Quốc muốn cân nhắc thật kỹ vấn đề này trên mọi phương diện. Mặt mũi Âu Dương Chấn Võ cần phải cấp cho hắn nhưng cũng không thể phá hư xu thế phát triển kinh tế được.

Cho nên Tề bí thư vừa rồi cũng chỉ nói qua một chút về hoàn cảnh bên đó. Đối với việc có thể tạo thành nguy hại cho xí nghiệp, cho dù là có đầu tư nhiều hơn nữa thì tỉnh ủy cũng không chào đón. Có một câu người xưa thường nói: không nên nghe những lời nói xấu của hậy nhâ. Tề bí thư cũng giữ vững lập trường của bản thân, hắn cũng không ít đi một người đầu tư phát triển kinh tế.

Đương nhiên, hơn một tỷ đô đầu tư đối với Sầm thị trưởng là một khoản tiền lớn. Nếu việc này có thể thành công thì có thể được xem như là một chiến tích lớn đới với Sầm thị trưởng. Nhưng đối với Tề bí thư, việc mất đi hơn một tỷ đô đầu tư này sẽ có được mối giao hảo với Âu Dương gia, điều này tự nhiên là đáng giá hơn rất nhiều.

- Một người trẻ tuổi tên Trang Duệ? Người này là ai?

Hạ chủ nhiệm đi ra ngoài văn phòng, trong đầu không khỏi nghĩ đến những danh tự mà Tề bí thư nhắc nhở với hắn. Bản thân hắn cũng không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại cho Đại thị trưởng của Thạch thành phố, đồng thời cũng mang theo thư ký vội vàng rời khỏi tỉnh ủy.

...

- Ngô cục trưởng, ta! Cái này... Mấy năm nay đều không có khởi công, vừa rồi cũng không có buôn bán, không thể nói ta làm trái với quy định được.

Từ Quốc Thanh nghe Ngô cục trưởng nới vậy, không khỏi thoáng sững sờ một chút. Nhà máy của hắn từ năm 2000 đã ngừng việc sản xuất kinh doanh, đâu cần phải gia hạn giấy phép kinh doanh, sao lại bị phạt ền?

- Từ Quốc Thanh, giấy phép buôn bán của ngươi quá thời hạn. Nếu như không tiếp tục kinh doanh thì cũng cần phải gạch bỏ. Thế nhưng nhà máy của ngươi vẫn còn treo biển trước cửa, không hề hạ xuống. Cái này cũng nói lên nhà xương này trên thực tế vẫn còn làm ăn buôn bán, phạt tiền hai vạn xem như là ít rồi...

Những người làm lãnh đạo cũng không phải là ngồi không ăn bánh suốt cả ngày,vị Ngô cục trưởng cục Công Thương đối với chức nghiệp của bản thân, xem như là rất tinh thông.

- Bảng tên còn coi như vẫn còn buôn bán? Ta không có làm qua một vụ làm ăn buôn bán nào, cái này làm sao mà tính toán?

Từ Quốc Thanh không có nghĩ tới thuyết pháp này, hắn chưa bao giờ hỏi đến sự tình của nhà máy, càng không bao giờ để ý tới tấm biến treo trước cửa nhà máy để làm gì. Tấm biển này cũng đã treo hơn hai mươi năm, cũng chưa từng có người nào đến ý kiến gì cả?

- Ta đến đây không phải cùng ngươi nói những lời này. Từ Quốc Thanh, hôm nay liên hợp chấp pháp chẳng những muốn giải quyết việc giấy phép buôn bán đã quá hạn cửa ngươi. Hơn nữa Trương sở trưởng còn hoài nghi ngươi trốn thuế trong thời gian qua...

Thông qua cuộc đối thoại này, Ngô cục trưởng cũng nhìn ra được Từ Quốc Thanh không phải là người tinh thông thế sự. Nếu không phải lãnh đạo bên trên để ý đến nhà xưởng này thì Ngô cục trưởng cũng chẳng muốn gây khó dễ cho Từ Quốc Thanh là gì. Không bằng thời điểm này hắn đi mát xa, đánh mạt chược còn hơn.

- Các ngươi đùng có vu oan giá họa cho người khác! Ta ngay cả sinh ý cũng không làm, vì sao phải giao nộp thuế?

Thanh âm từ Quốc Thanh đột nhiên lớn hơn, hắn vừa rồi còn gọi cho vợ một cuộc điện thoại, biết rõ cái nhà xưởng này từ năm 2000 đã không có bất kỳ thu nhập nào. Làm sao có thể nộp thuế được?

- Ta biết! Ta biết rõ trước đó Sầm thị trưởng có đến tìm ta. Nói cho các ngươi biết, đừng cho rằng mình làm quan mà thích làm gì thì làm. Ta không sợ các ngươi đâu. Sầm thị trưởng là quân bán nước...

Từ Quốc Thanh bỗng suy nghĩ một cách cẩn thận, đây hế thảy chẳng qua đều là lấy cớ, tựu ép hắn đến Nhật Bản, chế tạo đồ sứ cho Nhật Bản. Từ Quốc Thanh cũng là người có tâm huyết, lập tức chửi ầm lên.

- Ngươi...ngươi nói cái gì? Quả thật không thể nói lý lẽ cùng với ngươi.

Nghe Từ Quốc Thanh mắng Sầm thị trưởng như vậy, sắc mặt Ngô cục trưởng thoáng trở nên trắng bệch. Hắn quay đầu nhìn về phía Triệu sở trưởng nói:

- Lão Triệu! Mang về! Mang về giam ở trong sở của các ngươi! Hảo hảo bắt giữ hắn.....không, để cho hắn nhận ra sai lầm của chính mình.

Ngô cục trưởng vốn muốn nói là hảo hảo bắt giữa Từ Quốc Thanh vài ngày, bất quá ngẫm lại lãnh đạo đang chờ hắn mang phối phương về, cho nên sự việc không thể chậm trễ được.

- Ài! Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?

Triệu sở trưởng đang đứng ở ngoài cửa, cùng với Lý tổng nói chuyện hút thuốc. Đột nhiên hắn nghe được bên trong phòng làm việc nhao nhao cả lên, vội vàng xông vào trong phòng.

Ngô cục trưởng chỉ vào Từ Quốc Thanh nói:

- Lão Triệu! Bắt...bắt hắn lại.

Vừa rồi thanh âm của Từ Quốc Thanh rất lớn, đủ để mấy người ở bên ngoài của nghe thấy rõ ràng. Cái này nếu như để cho những vị lãnh đạo kia nghe được thì chính bản thân hắn trở thành không có năng lực làm việc. Tội này nhất định không thể nào thoát được.

- Các ngươi có cái quyền gì mà bắt người?

- Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta?

Hai bên xảy ra tranh châp, cãi vã ầm ỹ cả lên, Trang Duệ vừa gọi điện xong, vừa vặn nghe được sự tình.

- Ngươi làm gì vậy? Không được quấy nhiễu chúng ta chấp hành công vụ. Triệu sở trưởng, đuổi người này ra ngoài...

Ngô cục trưởng không nghĩ tới nửa đường lại gặp phải Trình Giảo Kim. Lập tức trừng mắt nhìn Diệp Trần, hắn còn muốn từ trên tay Từ Quốc Thanh có được phối phương, cho nến không dám quá bức bách đối phương. Hắn nói bắt người, chẳng qua cũng chỉ là để hù dọa Từ Quốc Thanh mà thôi. Sau đó sẽ tìm thời điểm thích hợp đề cập tới vấn đề phối phương.

Nhưng đối với Trang Duệ đột nhiên xuất hiện, Ngô cục trưởng cũng không hề cố kỵ.

- Lão đệ, cái này... Việc này không hề liên quan đến ngươi. Hay nhất vẫn nên đi ra ngoài trước..

Triệu sở trưởng nhìn về phía Trang Duệ, hắn biết người trẻ tuổi này là do Lý Đại Lực mang đến, cho nên không dám mãnh mẽ đuổi đối phương đi.

- Triệu sở trưởng, Trang tổng là bằng hữu của ta. Ta cũng muốn hỏi các ngươi dựa cái gì mà muốn bắt người...

Lý Đại Lực cũng đi vào cùng Trang Duệ, thấy sự tình đã đến nước này, cho nên mới phản bác! Truyện được copy tại Truyện FULL

- Cái này... cái này, Lý tổng, đừng có làm khó cho ta mà!

Triệu sở trưởng có chút mất mặt nói.

- Triệu sở trưởng! Ngươi là người không tệ, việc này ngươi đừng xen vào. Mặt khác đây là nhà xưởng tư nhân. Các ngươi cũng có thể rời đi. Muốn bắt người cũng có thể, cầm giấy bắt giam đến đây, muốn phạt tiền thì có thể viết giấy biên phạt. Đi! Đều đi ra ngoài đi..

Trang Duệ đột nhiên đứng ra, một phen lớn tiếng đoạt lời Triệu sở trưởng nói. Mọi người ở trong phòng nghe những lời này đều trợn mắt hà mồm. Người này cũng thật sự là mãnh liệt nha, rõ ràng dám đuổi nhân viên chấp pháp ra ngoài?

- Lão Triệu! Nhìn ngươi là người không tệ, việc này ngươi không giải quyết nổi đâu. Can thiệp vào chuyện này, cái chức sở trưởng cục cảnh sát của ngươi không chừng cũng bị lột mất, vị kia....là người rất có quyền thế ở Bắc Kinh...

Triệu sở trưởng hiện tại thật không muốn nhúng tay vào chuyện này, lập tức làm ra bộ dáng khó xử nói:

- Ngô cục trưởng, cái này...cái này....không có giấy bắt giam, thực sự không thể nào bắt người....

- Cái gì?

Ngô cục trưởng nghe vậy thì thoáng sững sờ một phát, thiếu chút nữa hắn hoài nghi bản thân mình có phải nghe nhầm hay không. Công an bắt người còn cần phải mang theo giấy bắt giam sao? Còn không phải bắt trước bổ sung sau sao? Lão Triệu muốn trốn tránh trách nhiệm?

- Ngươi...lão Triệu ngươi. Tiểu Lý, mấy người cá ngươi đem những người này ra ngoài...

Không sai khiến được Triệu sở trưởng, Ngô cục trưởng dứt khoát để cho người mình mang đến động tay động chân. Việc này huyện trưởng tự mình giao cho hắn, hơn nữa bên phía thành phố còn có Sầm thị trưởng cho nên trong mắt Ngô cục trưởng bọn hắn mới là người có lợi.

- Ai ôi!!!

- Ai ôi!!! Đau chết ta...

- Đừng nhúc nhích, Triệu sở trưởng, ta đây chính là tự vệ.

Đang lúc mấy nhân viên cục Công Thương đến chuẩn bị kéo Trang Duệ ra ngoài, Bành Phi không đáp ứng liền đánh cho bọn họ ngã lăn trên mặt đất.

Đánh xong mấy người kia, Bành Phi nhìn về phía Triệu sở trưởng cười hì hì nói, vẻ mặt chẳng hề hợp với bộ dáng chút nào.

- Các ngươi! Quả thực coi trời bằng vung. Triệu sở trưởng, ngươi nếu không quản, việc này ta sẽ trực tiếp nói với Lỗ huyện trưởng...

Ngô cục trưởng mang theo hai mươi lăm nhân viên, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng như vậy, quả thực là phá vỡ thế giới quan của hắn.

- Ngô cục! Chúng ta vẫn nên hướng tới lãnh đạo bá cáo trước thì hơn. Những người này không phải là người bình thường đâu...

Triệu sở trưởng tiến đến trước mặt Ngô cục trưởng, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói một câu.

- Đánh người còn nói lý ah? Đi! Mặc kệ, ta đi tìm Lỗ huyện trưởng nói chuyện.

Ngô cục trưởng giận quá mất khôn, những lời hữu ích hay xằng bậy cũng không thể nào phân biệt được. Triệu sở trưởng không chịu vận dụng cảnh lực, hắn ở chỗ này một điểm cũng không có tác dụng. Lập tức kêu người đỡ những nhân viêcn vừa rồi bị đánh đứng dậy rồi nhanh chóng rời khỏi nhà xưởng.

- Ta nói này Vu Chính Quân. Chúng ta là bằng hữu, ngươi cũng đừng có hại ta nha?

Nhìn thấy Ngô cục trưởng đi báo cáo trạng, trong nội tâm Triệu sở trưởng cũng cảm thấy bất ổn, vội vàng cùng đi ra ngoài, bất quá trước khi đi ra khỏi cửa, vẫn hỏi lại Vu Chính Quân một câu.

- Sợ cái gì! Lão Triệu, ề sau nếu như không mặc y phục này nữa...Sau này cùng với ta ở Thạch thành phố làm đại sự, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.

Vu Chính Quân còn chưa có nói, Lý tổng đứng ở phía sau đập ngực bồm bộp nói lớn.

Nghe thấy Lý Đại Lực nói những lời này, trong lòng Triệu sở trưởng cũng trấn định lại đôi chút. Lý Đại Lực làm sinh ý gì hắn biết rất rõ, bản thân cũng là một lão bản có danh tiếng. Nếu không có làm cảnh sát nữa, sau này đi theo hắn cũng không tệ.

...

- Cái gì? Ẩu đả nhân viên công vụ, công an của chúng ta dùng để làm cảnh sao? Vì sao không bắt bọn hắn lại?

Ngô cục trưởng đi ra ngoài, nhanh chóng đến chỗ Lỗ huyện trưởng báo cáo sự việc. Lỗ huyện trưởng nghe được thì nổi trận lôi đình, chỉnh mình tỉ mỉ an bài đội ngũ, khả năng thành công là tuyệt đối. Vậy mà không ngờ lại bị hai bà người đuổi đi. Chính bản thân hắn là một lãnh đạo cũng cảm thấy mất mặt.

- Lỗ ...Lỗ huyện trưởng! Bọn họ...là bọn họ phòng vệ chính đáng.

Triệu sở trưởng không tránh thoát, lắp bắp nói. Đừng tưởng hắn gan lớn làm liều, đứng trước mặt mấy vị quan phụ mẫu này, trong nội tâm hắn vẫn có phần e sợ.

- Thùng cơm! Trong đội ngũ cảnh sát, vì sao lại có một người như ngươi cơ chút?

Lỗ huyện trưởng giận giữ quát, Sầm thị trưởng đang ở đây, hắn cũng không thể làm quá với Triệu sở trưởng, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi la lớn:

- Vương Quốc Đào, cho ngươi mười phút đồng hồ, lập tức mang đội phòng ngừa bạo động tới nhà xưởng XXX cho ta.

Triệu sở trưởng nghe cuộc nói chuyện của huyện trưởng, ngay cả cổ cũng cõ rụt lại. Thấy không ai chút ý đến hắn thì chuồn ra ngoài gọi điện cho Vương cục. Chuyện này nếu như không báo cho Vương cục, về sau chuyện này võ lở, bản thân hắn cũng không dễ chịu gì.

- Ngươi nói cái gì?

Vương cục trưởng sau khi tập hợp đủ đội ngũ thì nhận được điện thoại của Triệu sở trưởng, da đầu liền dại ra. Chuyện huyện trưởng muốn bắt mười nếu như kinh động đến Bắc Kinh thì không phải bản thân mình cũng phải chịu trách nhiệm sao?

- Xem ra việc này huyện trưởng không biết? Không được. Việc này phải báo cho Lỗ huyện trưởng.

Vương cục trưởng suy nghĩ một chút, lập tức điện thoại cho Lỗ huyện trưởng. Triệu sở trưởng không thể nào vượt cấp báo cáo cho nên hắn mới phải báo cho Vương cục trưởng, để hắn báo lại cho Lỗ huyện trưởng. Sở trưởng báo cáo cho cục trưởng, cục trưởng mới có quyền báo cáo cho huyện trưởng.

- Cái gì?

Lỗ huyện trưởng nghe Vương cục trưởng nói xong thì giật mình hét lớn, mắt hắn nhìn về phía chiếc xe của Sầm thị trưởng, lập tức đập tay xuống bàn nói:

- Chết tiệt! Sự tình lần này, người có liên quan không thể trêu vào, lại để cho lão tử xuất đầu?

- Ân, Vương cục trưởng lại để cho đội phòng ngừa bạo động giải tán đi. Ngươi cũng không cần đến nữa. Cứ như vậy đi.

Lỗ huyện trưởng tuy là chức quan không lớn, những cũng có chút quyền lợi. Sau khi cắt liên lạc với Vương cục trưởng, lập tức gọi một cú điện thoại, hắn muốn chấm dứt việc này, nếu không cái chức huyện trưởng cũng không giữ được.

- Sầm thị trưởng, thật sự không có ý tứ! Trong huyện có chút chuyện khẩn cấp, ta cần phải đi xử lý một chút! Tiếu đội trưởng đội phòng ngừa bạo động, chắc là ngài biết! Ngài có thể trực tiếp hạ lệnh cho hắn thực hiện là được...

Lỗ huyện trưởng cắt điện thoại, đám người phòng ngừa bạo động cũng đến.

- Cái gì... chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sầm thị trưởng nhìn thấy đoàn người liên hợp chấp pháp đều bỏ chạy, chỉ lưu lại cho mình hơn hai mươi cảnh sát đầy đủ võ trang, kinh ngạc không hiểu gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK