Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đầu gỗ, trước tiên cậu đừng kích động, nghe tôi nói hết đã.

Lưu xuyên nhìn thấy tư thế của Trang Duệ. Dường như là muốn chạy ngay tới Tây Tạng, liền nói:

- Tôi đã sớm gọi cho đại ca Nhân Thanh Thố đi tìm người dân du mục kia, nhưng mà thời gian phát sinh chuyện này đã là hơn hai tháng, hiện tại con chó ngao Tây Tạng kia cũng đã không biết chạy tới nơi nào rồi.

Những người dân du mục ở đây cũng vẫn còn duy trì truyền thống trên thảo nguyên. Một lần đến thời gian thích hợp thì sẽ dựng trại nghỉ đông, rất nhiều người dân du mục đều dựng lều tập trung lại một chỗ, hình thành một nơi tụ hội. Mà người dân nhìn thấy con tuyết ngao kia cũng là trong lúc nghỉ đông, nhìn thấy ở gần chỗ tập trung.

Nhưng mà thiên tính của chó ngao Tây Tạng là thích rét lạnh, thời gian mùa đông có thể sẽ lang thang ở trên đại thảo nguyên kiếm ăn, nhưng mà nếu trời nóng nực, rất có thể chúng nó sẽ chui vào sâu bên trong tuyết sơn, tìm những chỗ hiếm có người qua lại.

- Đại Xuyên. Ý của cậu là, đợi cho đến mùa đông thì chúng ta lại đi?

Kiên nhẫn nghe hết lời nói của Lưu Xuyên xong, Trang Duệ liền mở miệng hỏi. Cao nguyên Thanh Tàng về mua đông Trang Duệ tuyệt đối là không muốn đi. Cái địa phương giá rét kia, cho dù là đi tiểu thì cũng bị đóng thành băng. Mặc dù là ở tháng này, thì chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng làm cho người ta không thích ứng.

- Đầu gỗ, chuyện này ta khuyên cậu đừng vội, cao nguyên Thanh Tàng lớn như vậy, ai biết con tuyết ngao nhìn thấy nửa năm trước bây giờ đã chui đến nơi nào?

Lưu Xuyên nói tới đây bỗng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp.

- Ta đã bàn bạc với đại ca Nhân Thanh Thố, năm nay hắn chưa đi đến khu chăn nuôi vì còn có chút không thích ứng. Sang năm sau sẽ lại đến, thuận tiên vơ vét một ít chó ngao Tây Tạng tốt, nhân tiện cũng xem xem có thể gặp được con tuyết ngao kia hay không. Nếu qua thật có thể gặp được, thì sẽ gọi cậu mang bạch sư tới, như vậy sẽ có thể chủ động hơn một chút.

Kỳ thật lưu xuyên nói như vậy, nhưng bản thân hắn cũng không tin Nhân Thanh Thố có thể gặp được con tuyết ngao kia. Chó ngao Tây Tạng tuy rằng cũng có quan niệm địa vực, nhưng mà đó là nhằm vào chó đàn, không nhằm vào những con chó đi lẻ. Những con này thông thường mỗi lần đi săn mồi thì cũng sẽ không dừng lại ở một chỗ quá lâu.

- Để ta suy nghĩ một chút đã ông bạn già, đừng thất vọng, nhất định ta sẽ tìm cho mi một cô dâu mới.

Trang Duệ cũng biết lời nói của Lưu Xuyên có lý. Bây giờ mình chạy tới Tây Tạng khẳng định là như con ruồi không đầu, cũng chẳng được cái tác dụng gì.

Trang Duệ nói xong chợt có điểm tức giận, vỗ vỗ cái đầu bạch sư nói:

- Tiểu tử ngươi cũng quá là kén chọn đi, trong nhà có bao nhiêu chó như vậy, ngươi không thể tùy tiện chọn một con hay sao?

Dường như bạch sư đã hiểu được lời nói của Trang Duệ, không biết có phải là cố ý hay không, mà thân thể lại một lần nữa nằm xuống, nhưng lại xô Trang Duệ nằm xuống đất, thân thể không lồ lập tức đè Trang Duệ xuống dưới.

Bạch sư biểu hiện ra linh tính như thế, khiến cho những người ở bên ngoài, ngoại trừ Âu Dương Uyển và Tần Huyên Băng ra thì tất cả những người khác cũng đều trợn mắt há mồm. Con vật còn biết cả một số tính tình đùa giỡn của con người.

- Kháo! Tiểu tử ngươi còn mất hứng.

Trang Duệ có chút hết nói nổi, dsau khi đẩy bạch sư ra thì nói với đám người đang vui sướng khi người khác gặp họa này.

- Đều trở về ngủ đi, mệt mỏi cả một ngày còn bị bắt nạt, thật không có thiên lý mà.

Thời gian cũng không còn sớm, tất cả mọi người đều trở về phòng của mình. Chỉ là bạch sư vẫn còn đi theo phía sau Trang Duệ và Tần Huyên Băng. Tên đại gia hỏa này sợ nóng, Trang Duệ phải thiết kế lại một căn phòng ngủ ở hậu viện có đặt điều hòa để làm chỗ ngủ cho nó.

- Hôm nay đúng là mệt mỏi, nhưng mà vợ à, em có biết hôm nay mở cửa viện bảo tàng của mình đã kiếm được bao nhiêu tiền không ?

Sau khi trở về phòng, Trang Duệ ôm chầm lấy Tần Huyên Băng, tham lam ngửi mùi thơm cơ thể của nàng. Trong khoảng thời gian này hắn đều bận bịu ở viện bảo tàng, đã hơn một tuần không thân mật với vợ rồi.

- Anh vẫn còn thiếu tiền sao?

Tần Huyên Băng liếc Trang Duệ một cái, cầm bàn tay của Trang Duệ đặt lên bụng của mình, nói:

- Trang Duệ, đừng nhúc nhích, em có việc muốn nói với anh.

- Có chuyện gì thì để ngày mai nói đi, hắc hắc.

Trang Duệ thuận tay tắt cái đèn bàn ở đầu giường, xoay người đè Tần Huyên Băng ở dưới người mình.

Tần Huyên Băng vội vàng lấy tay đẩy Trang Duệ ra, miệng vội là lên.

- Đừng, không được đè, Trang Duệ, em đã có bầu rồi.

- Cái gì?

Thanh âm của Trang Duệ cực lớn khiến cho bạch sư ở phòng bên cạnh vội vàng chạy ra, đứng ở chỗ cửa phòng Trang Duệ thấp giọng rống lên.

- Bạch sư, không có việc gì, đi về đi.

Sau khi Trang Duệ nghe được lời nói của Tần Huyên Băng thì cả người có chút choáng váng, hai tay chống xuống giường, thân thể không dám đè lên người Tần Huyên Băng nữa.

Vội vàng bật đèn lên.

- Em, em nói thật sao?

Trang Duệ vẫn còn duy trì cái tư thế buồn cười kia, ánh mắt nhìn về phía bụng của Tần Huyên Băng đến không chớp mắt. Trên mặt có chút kích động, thanh âm của câu hỏi cũng hơi mang theo vẻ run rẩy.

Năm nay Trang Duệ đã 27 tuổi, trong đám bạn học của hắn, thì anh vĩ cũng đã có gia đình, Tống Hộ Sĩ hiện tại cũng có người quản lý bản thân, con gái của lão tam cũng đã được vài tháng tuổi. Nếu nói Trang Duệ không hâm mộ, đây nhất định là lời nói không thật.

Tần Huyên Băng bị Trang Duệ nhìn như vậy thì có chút đỏ mặt, đẩy hắn ra rồi nói:

- Em còn chưa biết, nhưng mấy hôm nay em cảm thấy khó chịu, buồn nôn, trước kia không thích ăn nhật, bây giờ thì lại thích. Mấy ngày hôm nay anh không ở nhà thì luôn cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ.

Tuy rằng Trang Duệ không hiểu cái này lắm. Nhưng mà những kiến thức cơ bản thì cũng biết, lập tức mở miệng hỏi:

- Cái kia, cái kia có không?

- Cái gì cơ?

Tần Huyên Băng có chút ngượng ngùng quay mặt sang một bên, nói: xem tại TruyenFull.vn

- Cái kia thì một tuần nay vẫn còn chưa thấy, em nghĩ hai ngày nữa sẽ đi kiểm tra cho chắc chắn.

- Huyên Băng, thực xin lỗi, mấy ngày nay anh bận quá, ngay cả nhà cũng không trở về.

Trang Duệ nghe thấy như vậy liền có chút xấu hổ. Có lẽ Tần Huyên Băng còn chưa nói chuyện này với mẹ, chính là vì muốn chờ mình trở về, sẽ đưa nàng đi kiểm ta, khi xác định được mới tiếp tục nói cho mọi người.

- Chồng, không sao mà, mấy hôm nay em đều đi hỏi thăm chị Tình những điều cần chú ý khi mang thai, có thể tự chăm sóc cho chính mình thì mới có thể chăm sóc tốt cho cục cưng của chúng ta được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK