Mục lục
Hoàng Kim Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Trang Duệ tất nhiên sẽ không biết những gì tiếp tục phát sinh vào sau này, sau khi tiến vào trong thang máy thì Kim Mập dùng giọng khó chịu nói với Trang Duệ:

- Cậu Trang, món đồ sứ chắc chắn có vấn đề, sao cậu không nhắc nhở tôi một câu? Thiếu chút nữa đã làm tôi thu về bình sứ kia, bây giờ còn chưa nói ra vấn đề sao?

Trong nghề đồ cổ, nếu anh nói thông thuộc mọi thứ thì chẳng khác nào không sâu về mọi thứ, Kim Mập là chuyên gia về thi họa, cũng hiểu về đồ sứ nhưng tuyệt đối không bằng những chuyên gia khác có vài chục năm kinh nghiệm về đồ sứ, vì thế bây giờ hắn tuy nghi ngờ bình sứ kia là hàng dựng nhưng thật sự không biết giả ở chỗ nào.

Còn Trang Duệ khi đó cũng không nói lời nào, đó cũng là quy củ, điều này giống như đánh cờ vậy, không nên mở miệng chỉ điểm, giúp tên mập sẽ đắc tội với ông chủ chợ đen, vì vậy nếu không phải là bạn chí thân thì sẽ không lên tiếng trong những trường hợp như vậy.

- Thầy Kim, anh sao lại nói như vậy được? Tôi có thể để anh bị hại sao? Thật sự là còn chưa kịp nhắc nhở anh thì thứ kia đã bị người ta mua mất rồi...

Trang Duệ nói cũng là sự thật, hắn và Kim Mập vốn rất hợp duyên, hắn vốn muốn chỉ điểm cho đối phương vài câu, nhưng lúc đó hắn vừa đúng lúc đang nói vài lời với Âu Dương Quân và lúc đó bình sứ cũng bị Dương Ba đấu thắng với giá ba trăm ngàn, thật sự làm cho hắn không có cơ hội nói với Kim Mập. Lúc đó hắn không nói gì, mà rõ ràng trong rừng loại chim nào cũng có, còn có nhiều người thích đưa tiền cho kẻ khác.

- Hì, là tôi trách oan cậu rồi, nhưng vật kia dù nhìn là men sứ hay tạo hình và màu sắc đều là Thanh Hoa chính thống, cậu sao có thể nhìn ra thứ đó là giả?

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Kim Mập cũng bình thường trở lại, hắn cũng biết mình ra tay hơi gấp, trước sau chưa đến một phút đã nâng giá lên ba trăm ngàn. Việc này không thể trách Trang Duệ nhưng hắn vẫn rất hiếu kỳ, vẫn muốn chờ Trang Duệ giải tỏa nghi hoặc cho mình, ít nhất thì lần sau sẽ không dính vào trường hợp như vậy.

- Hì hì, lạc khoản dưới đáy tất nhiên là thật, nhưng nếu thầy Kim mua về nhà thì cũng chỉ có thể muối dưa mà thôi, vài ba năm sau thì sẽ bục đáy ra...

Trang Duệ nói làm cho Kim Mập chợt bừng tỉnh, vì thủ pháp xảo trá gán ghép như vậy không phải là không có, cũng có những bản thảo của đại danh gia thờ cổ gặp phải trường hợp như vậy, mà cũng thường xuyên có những người trong nghề bị lừa gạt.

Có một ví dụ điển hình về trường hợp như vậy, nghe nói có một vị chuyên gia tên là Vương Nhất bán giúp người ta giám định mọt bức họa thời Tống, hắn cũng nhìn bức tranh theo thói quen, sau đó xác định tranh là thật, mà người nhờ hắn kiểm tra đã ra giá cao mua lại, nhưng không bao lâu sau có tin tức truyền ra, tranh là giả.

Vương Nhất Bán tất nhiên sẽ cực kỳ tự tin, ngoài miệng thì liên tục nói không có khả năng, sau đó lại nói người kia đưa đến giám định một lần nữa. Lúc này Vương Nhất Bán chợt phát hiện một nửa thật một nửa giả, khi đó hắn thiếu chút nữa mà tức giận quá để rồi ngất xỉu.

Sau này sự việc truyền ra ngoài, có người biết chuyện nói bức tranh thật đã gặp tình huống nào đó mà một nửa bị thiêu hủy. Một nhà sưu tầm đồ cổ giữ bức tranh này, trước đó hắn bỏ ra nhiều tiền để mua nó về, bây giờ bị cháy hết một nửa thì cũng không nở, vì thế mà chợt sinh ra ý nghĩ mới.

Nhà sưu tầm này tìm một thợ thủ công tay nghề cao để dùng giấy thời Tống dán vào tạoi nên một bức tranh hoàn chỉnh, sau đó lại vẽ lên nửa bức tranh còn lại, sau đó bức tranh được đưa đến tay Vương Nhất Bán, được giám định là thật và bán ra với giá cao.

Việc này lưu truyền rất lâu trong giới đồ cổ, dù là bây giơ thì cũng có nhiều người trong nghề biết về nó, vì vậy Kim Mập vừa nghe Trang Duệ nói như thế thì tâm tình cũng bình tĩnh trở lại. Thủ pháp làm giả kia cực kỳ khéo léo, đừng nói là chính mình, dù là chuyên gia giám định đồ sứ cũng khó thể nhìn rõ vấn đề chỉ trong vài phút cho được.

- Trang Duệ, đồ sứ là giả, vậy bức tranh cậu mua có thể là giả không? Nếu không thì tôi thu nó với giá năm ngàn cho anh...

Miêu Phỉ Phỉ ở bên cạnh có chút lo lắng, Trang Duệ đến giúp mình phá án, lại dùng tiền thật mua một bức tranh giả. Tuy trước nay nàng rất ít khi nói lý nhưng vẫn rất tốt với bạn bè, nàng cũng không muốn Trang Duệ chịu thiệt.

- À, Ngũ Nhi, tranh này là cậu mua sao?

Âu Dương Quân còn không biết bức tranh trong tay Kim Mập là của Trang Duệ, vì vậy mới mở miệng nói.

- À, Miêu...Phỉ Phỉ...

Trang Duệ thiếu chút nữa nói lên ba chữ cảnh sát Miêu trước mặt Kim Mập, may mà hắn phản ứng nhanh, tiếp tục nói:

- Tranh này được làm ra vào thời Thanh, nhưng nó còn chưa xác định được là của ai làm ra, vì vậy em để cho thầy Kim đưa về xem xét, để xem là ai vẽ ra nó.

- Vậy không phải là anh vẫn mua được hàng thật sao? Với một người gian thương như ông chủ chợ đen, sẽ mang hàng thật ra bán sao?

Miêu Phỉ Phỉ thật sự khó hiểu, lần này dù không có bất kỳ thu hoạch gì nhưng ấn tượng của nàng với Đào Sơn vẫn rất ác liệt, nếu trong tay anh không có vật phẩm trộm từ mộ của vua Quắc Quốc thì rõ ràng là vụ án lại bế tắc.

- Ha ha, Miêu tiểu thư, đó là thứ mà người ta dùng làm mồi để câu cá, như vậy thì những người trong cuộc sẽ nghĩ những món tiếp theo có giá tốt, tất nhiên sẽ vì nó mà bỏ ra chút tiền vốn. Chỉ là thủ đoạn của chợ đen này cũng không quá cao, bị Trang Duệ ăn hết mồi câu mà không mắc câu, nhưng người mở chợ đen cũng không có hại, bán ra những món sau đó đã sớm thu lại tiền bán mồi câu.

Kim Mập coi như đã nghĩ thông, dù sao thì lần này hắn còn chưa có tổn thất gì, chuyến đi này còn được thấy một bình sứ dùng phương pháp ghép vào một mảnh vật phẩm là thật, coi như có thêm kinh nghiệm.

- Còn không phải thủ đoạn cao sao? Ngay cả ngài cũng thiếu chút nũa đã bị hại.

Miêu Phỉ Phỉ luôn là người sảng khoái, nàng nói lời làm cho Kim Mập dở khóc dở cười.

Kim Mập thật sự khá lơ đểnh với lời nói của Miêu Phỉ Phỉ, hắn cười ha hả nói:

- Tôi thì nào coi nó vào đâu, để tôi kể cho cô một câu chuyện, đó là người sưu tầm cổ vật thường thích xuống nông thôn đi dạo, vì nơi đó sẽ còn sót lại nhiều món cổ vật. Có một nhà sưu tầm đi xuống nông thôn mua hàng theo kiểu như vậy, đến đầu thôn người này gặp một ông lão đang bán mèo, chỉ sau giây lát thì nhà sưu tầm kia chợt phát hiện chiếc đĩa cho mèo ăn là một món đồ cổ có giá trị rất cao.

- Người kia chợt có ý nghĩ hay, vì không muốn cho ông lão phát hiện ra mà hắn mua toàn bộ năm con mèo của ông lão, trước khi đi còn ùng giọng lơ đãng nói: Tôi đã mua mèo của ông, mèo lại có thói quen ăn trên cái dĩa này, vì vậy ông nên tặng cho tôi cái dĩa này luôn.

- Nhà sưu tầm nói xong thì muốn đưa tay cầm lấy cái dĩa, đúng lúc này ông lão chợt trợn mắt, sau đó nói ra một câu làm cho ai ai cũng phải sợ hãi: Đừng động vào nó, nhờ vào cái dĩa này mà tôi đã bán được tổng cộng năm mươi con mèo rồi đấy.

- Hì hì, tiểu nha đầu, cô biết đấy, đến bây giờ đều là người mua không tinh ranh bằng kẻ bán, đừng nói là hôm nay không chịu thiệt, dù là chịu thiệt cũng có thêm kinh nghiệm.

Âu Dương Quân cũng nghe ngóng rất thú vị, vì những chuyện trong ngành cổ vật này thật sự rất hấp dẫn người khác.

- Được rồi, cậu Trang, tranh này chỉ khoảng vài ba ngày sau là sẽ giám định được, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu.

Mọi người vừa đi vừa nói thì đã đến cổng khách sạn, khi đến có xe đón, lúc này Kim Mập đi ra và trong lòng không thoải mái, vì thé không cần người của chợ đen đưa về, tự bắt taxi đi về.

- Cảnh sát Miêu, cô đi đâu đây?

Lúc không còn người nào thì Trang Duệ đưa mắt nhìn Miêu Phỉ Phỉ, Âu Dương Quân và Từ Tinh đều biết nghề nghiệp của Miêu Phỉ Phỉ, vì vậy cũng không có gì là kinh ngạc.

- Tôi đi làm, ai rảnh rỗi như anh, tạm biệt...

Cảnh sát Miêu coi như là người cẩn thận, sau khi lên tiếng với nhóm người Trang Duệ thì cũng không băng qua đường vào rong cục công an, nàng đi một vòng, lại vào trong cục công an từ một cửa hông. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Thế nào? Không nỡ để người ta đi à?

Âu Dương Quân biết rõ Trang Duệ lo lắng tiểu nha đầu Miêu Phỉ Phỉ kia trực tiếp đi vào trong cục công an, sợ bị người của Đào Sơn phát hiện ra, vì vậy mà cố ý trêu ghẹo.

- Được, anh đưa em đi với, em không đưa xe theo.

Khi thấy Từ Tinh chạy chiếc Audi của Âu Dương Quân từ bãi đậu xe đi ra, Trang Duệ mở cửa sau và ngồi lên không chút khách khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK