Thời gian một ngày thoắt cái đã trôi qua. “Thục Sơn kiếm điển” người người trông đợi cuối cùng đã đến.
Trời còn chưa sáng, rất nhiều người đã thức giấc, đua nhau kéo lên Lăng Vân đỉnh, chỉ sợ không giành được vị trí tốt để quan chiến. Kể ra cũng phải, cơ hội hiếm có này sao có thể bỏ lỡ? Do đó, ngày càng có nhiều người ra khỏi phòng, cả Thục Sơn kiếm tông từ sáng tinh mơ đã bị họ làm cho ồn ào rối loạn, khiến vô số nguời bừng tỉnh dậy từ trong giấc mộng…Hoa Lân chính là một trong số này!
Trong phương viên trăm thước quanh “Quan Tinh các” không có lấy một người cư trú, xưa nay thập phần u tĩnh, khi tiếng huyên náo từ xa vọng lại, Hoa Lân còn cho rằng Thục Sơn đã phát sinh biến cố trọng đại nào đó! Lờ đờ ngồi dậy, dụi dụi mắt, nghe tiếng người nói rầm rĩ văng vẳng, Hoa Lân ngáp một cái rõ to: “Làm gì thế? Trời còn chưa sáng đã ồn ào rồi sao? Làm ta tưởng trời sụp xuống rồi chứ!”
Diệp Thanh nằm cạnh cũng bị đánh thức, duỗi ngọc thủ trắng nõn vớ lấy y phục trắng tinh trên đầu giường, e thẹn đắp lên thân mình nói: “Muội thì tưởng là sắp đón năm mới. Hì hì…”
Hoa Lân nhảy phóc xuống giường mặc quần áo, âm thầm vận hành chân khí trong cơ thể một chu thiên, phát hiện thấy sau một ngày nghỉ ngơi, vết thương nhẹ dính phải hôm kia đã hoàn toàn hồi phục, tinh thần cũng vì thế mà trở nên phấn chấn. Ngoảnh lại nhìn Diệp Thanh, thấy nàng vẫn uể oải tựa lưng vào thành giường, tay cầm quần sa mỏng tang che thân, Hoa Lân động lòng, cười hề hề nói: “Muội mà còn không dậy, ta lại leo lên giường bây giờ.”
Diệp Thanh gắt: “Huynh quay người lại đi!”
Hoa Lân vẫn giữ nụ cười trên môi, đi ra mở cửa sổ, nhận thấy phương đông bắt đầu tỏa sáng, những áng mây cuối chân trời dần dần hiện rõ trước mắt.
Sau khi Diệp Thanh mặc xong y phục, hai người cùng xuống lầu, đến bên giếng nước rửa mặt mũi. Hoa Lân kiên nhẫn chờ Diệp Thanh chỉnh chu lại dung nhan, ngắm thân hình ưu mỹ, động tác ôn nhu dịu dàng của nàng quả là một đại khoái sự của đời người. Bất tri bất giác trời đã sáng bảnh, hai người vội vội vàng vàng ăn vài món ngọt rồi chạy lên Lăng Vân đỉnh.
Lên đến Lăng Vân đỉnh, Hoa Lân và Diệp Thanh đều kinh ngạc trước cảnh tượng hàng nghìn người đang vây quanh một trung tâm điểm ở đằng xa.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, ở chính giữa Lăng Vân đỉnh đã dựng nên một tòa lôi đài to lớn. Trông hình thế của lôi đài thì đủ cho mười mấy người cùng thượng trường đả đấu, ước tính sơ bộ đuờng kính phải trên mười lăm, mười sáu trượng. Độ cao của lôi đài cũng đạt đến năm thước có dư, xấp xỉ cao hơn nửa thân người, rất thích hợp cho những nguời đứng dưới quan chiến.
Hai mặt đông tây của lôi đài còn bày hai dãy ghế ngồi dành cho khán giả, có thể chứa được hàng trăm người. Nhưng lúc này hàng loạt đệ tử Thục Sơn tư thế oai hùng đang đứng ngay ngắn ở hàng trên cùng trước khu vực khán đài, trông dáng vẻ của họ thân mang trường kiếm, hiển nhiên là chịu trách nhiệm giữ gìn trật tự. Chính bởi sự có mặt của họ mà phía trước lôi đài đã đứng đầy người nhưng chẳng mấy ai có gan dám tiến vào khán đài ở hai cánh, chắc hẳn mọi người đều tự vấn thấy mình không đủ tư cách.
Chẳng còn cách nào khác! Những người đến sớm đều là hạng võ công bình bình, tự nhận thức rõ về thân phận của mình, chỉ biết ngoan ngoãn đứng phía trước lôi đài mà theo dõi. Còn những cao thủ chân chính làm gì có chuyện không được sắp xếp cho chỗ ngồi nào?
Hoa Lân và Diệp Thanh còn ngại là tới hơi sớm, cũng may Hoa Lân là một trong những cao thủ tham gia thi đấu, sau khi báo đại danh liền được an bài ngồi ở dãy thứ hai của khán đài mé tây. Lát sau, các cao thủ võ lâm đổ xô đến mỗi lúc một đông, chỉ thấy dòng người nườm nượp, vài vạn người làm tắc nghẽn những con đường xung quanh, đúng là rừng người biển người đếm không xuể, mắt nhìn không hết được cảnh tượng hoành tráng.
Cuối cùng, các đệ tử đứng hai cánh của Thục Sơn phải đứng ra mở một thông đạo trong đám đông.
Chưa đầy một khắc sau, các nhân vật danh chấn võ lâm lục tục tiến vào: Hách Văn Chân của Toàn Chân giáo dẫn theo bảy vị cao thủ bước đi thong dong, ngồi xuống khán đài mé đông. Tiếp đó, Thượng Quan Linh của Thiên Sơn kiếm phái cùng mười đệ tử đồng môn nhập trường, lập tức làm dấy lên những tiếng huýt sáo của mọi người bao quanh. Hoa Lân thầm lặng dõi nhìn nàng ngồi xuống khán đài phía đối diện, không ngờ Thượng Quan Linh cũng cảm nhận được mục quang của hắn, hai người bất giác đối mắt nhìn nhau từ xa. Chỉ thấy Thượng Quan Linh khoé thu ba lưu chuyển, cười gượng gạo đáp trả.
Chỉ trong vài khắc, các môn phái vang danh thiên hạ như Võ Đương, Côn Luân, Nga Mi, Thánh Thuỷ cung, Vô Cực môn, Mộ Dung thế gia, Thanh Phong các, Thiên Tinh môn…đều tề tựu đông đủ, khán đài hai mạn đông tây tức thì chật cứng. Trong tiếng huyên náo, đột nhiên một thanh âm hồn hậu vang dội chấn động màng tai: “Mọi người yên lặng…”
Tất cả nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy trên lôi đài đã xuất hiện bảy cao thủ võ lâm khí độ phi phàm, ai nấy đều khí định thần nhàn đứng ở mép lôi đài, hiển nhiên họ toàn là những tiền bối võ lâm.
Người vừa lên tiếng chính là hạ nhiệm chưởng môn Cốc Phi Hồng của Thục Sơn. Y tiếp tục nói: “Kiếm điển lần này là một thịnh hội trăm nghìn năm trở lại đây của võ lâm thiên hạ. Thục Sơn nhờ được các vị yêu mến có may mắn tổ chức kỳ đại kiếm điển này, khiến cho Thục Sơn từ trên xuống dưới đều cảm thấy vạn phần vinh hạnh. Tôi xin đại biểu cho Thục Sơn, vô cùng cảm tạ mọi người đã đến tham dự…Đầu tiên, tôi muốn tuyên bố ba chuyện lớn! Thứ nhất, lần kiếm điển này do ba vị danh chấn thiên hạ là ‘Tinh Quang Kiếm - Mạnh Lôi’, ‘ Lưu Vân Kiếm Hiệp - Thượng Quan Truy Vân’ cùng ‘Bôn Lôi Kiếm - Cốc Thanh Phong’ làm công chứng và trọng tài, tuyệt đối sẽ phán định thắng thua một cách công bằng chính trực, mong mọi người hãy an tâm tỷ thí!...” Nói đến đây, chúng nhân dưới đài đều xôn xao kinh hô, như muốn át đi lời diễn giảng của Cốc Phi Hồng.
Cốc Phi Hồng lại dùng thanh âm hồn hậu của mình, từng lời rành mạch lọt vào tai mọi người: “…Thứ hai, trong thời gian kiếm điển, mỗi ngày sau khi đối chiến trên lôi đài kết thúc, lúc gần tối ba vị tiền bối tôi vừa nhắc đến sẽ giảng giải cho mọi người về tâm pháp tu chân, chỗ nào không hiểu có thể tự nhiên thỉnh giáo!...” Câu này vừa nói ra, dưới đài lại được một phen ầm ĩ, tiếng ồn như những đợt sóng lên xuống nối đuôi nhau, triền miên không dứt. Vậy mà giọng nói trầm thấp của Cốc Phi Hồng vẫn vang lên rõ rệt bên tai: “Thứ ba, Thục Sơn kết hợp với Thiên Sơn kiếm phái, Toàn Chân giáo cùng Võ Đương, Hoa Sơn, Nga Mi, Thánh Thuỷ cung tại đây trịnh trọng tuyên bố, từ hôm nay trở đi, thiên hạ chính đạo…chính thức tuyên chiến với Huyết Ma!”
“Hả…”, đám đông dưới đài như nổ tung, có người cao giọng hỏi: “Có Huyết Ma thật sao?”
“Các vị có thể khẳng định sự tồn tại của Huyết Ma?...”
“Huyết Ma ở đâu?...”
Lại có người hùng hổ nói: “Thiên Tinh môn chúng tôi kiên quyết ủng hộ tuyên chiến với Huyết Ma…”
“…”
Lễ khai mạc Thục Sơn kiếm điển tức khắc biến thành cục diện hỗn loạn. Cốc Phi Hồng không hề nôn nóng, khí trầm đan điền, cất tiếng: “Thục Sơn kiếm điển, bây giờ bắt đầu…”
Thanh âm của y tuy trầm thấp nhưng lại như sấm rền bên tai, tiếng nghị luận dưới trường quả nhiên vì vậy mà tan biến, thay vào đó là những tiếng khen hay liên hồi…
Cốc Phi Hồng lùi về bên mép lôi đài, một trung niên nhân trông có vẻ lỗ mãng tiến lên, cổ họng của lão ta còn lớn hơn, nói mà như hét: “Các vị võ lâm đồng đạo, chào mọi người! Tại hạ là Mạnh Lôi của Toàn Chân giáo!...Bây giờ tôi tuyên bố quy tắc kiếm điển! Để đảm bảo công bằng chính trực, chúng tôi đã thương nghị và quyết định dùng phương thức rút thăm để xác định cặp đấu…Ví dụ thế này, cao thủ báo danh tham gia kiếm điển tổng cộng có một trăm ba mươi hai vị. Chúng tôi sẽ gọi họ lên đài rút số thăm. Đạo lý rất đơn giản, nếu tuyển thủ nào rút được số một thì sẽ đấu với số cuối cùng là một trăm ba hai. Cứ vậy mà loại suy, số hai với số một trăm ba mốt, số ba với số một trăm ba mươi, số bốn với số một trăm hai chín…Sau một vòng quyết thắng phụ, người thắng trong trận số một gặp số một trăm ba hai sẽ giao đấu với người thắng trong trận số hai gặp số một trăm ba mốt, theo đó mà suy tiếp…”
Hoa Lân cười thầm trong bụng, Mạnh đại ca chỉ biết đọc theo bài diễn thuyết viết sẵn trên tay mà không giải thích tường tận quy tắc tỷ thí, hiển nhiên là đến lúc cần kíp bị người ta túm lên diễn thuyết, đúng là đã làm khó lão rồi. May mà hắn đã minh bạch quy tắc tỷ thí, chỉ hy vọng đừng có đụng phải Thượng Quan Linh ngay trận đầu tiên, bằng không thì thảm rồi.
Mạnh Lôi cuối cùng cũng đọc xong quy tắc, lớn tiếng: “Bây giờ…Hách Văn Chân của Toàn Chân giáo lên đài rút thăm!”
Hách Văn Chân nghe xướng lập tức từ “ghế khán giả” ở mặt đông đằng không phi lên, nhẹ nhàng đến bên Mạnh Lôi, vòng tay nói: “Đệ tử Văn Chân, tham kiến sư phụ!”
Tất cả mọi người dưới trường đều thất kinh, không ngờ Hách Văn Chân lại là đồ đệ của Mạnh Lôi. Trong đó người ngạc nhiên nhất phải nói đến Hoa Lân, hắn tự hỏi lão Mạnh đang làm trò quỷ gì vậy? Đồ đệ của lão tham gia đoạt kiếm rành rành ra đó, thế mà lão còn ra sức dạy hắn luyện kiếm, đây rốt cuộc là chuyện gì?...
Mạnh Lôi gọi người đầu tiên đã trúng đồ đệ của mình, lúc này lão mới hiểu tại sao Cốc Thanh Phong nhất định cứ bắt lão lên đọc quy tắc. Mạnh Lôi làm như không có chuyện gì, lấy từ trên đài ra một chiếc hộp sắt to được phong kín, hời hợt nói: “Đồ đệ ngoan! Lại đây lại đây, rút thăm rút thăm…”
Hách Văn Chân hơi ngớ người, thấy trên hộp sắt có một lỗ to bằng cái bát, bèn thò tay vào móc ra một tấm số hiệu rực rỡ ánh vàng, giao cho sư phụ của mình. Mạnh Lôi tiếp lấy ngó qua, cao giọng đọc: “Hách Văn Chân của Toàn Chân giáo, rút được số chín mươi bảy!... Ừm, có lẽ đối thủ của hắn là số ba mươi sáu!”
Hoa Lân ngồi dưới đài cười ha hả: “Mạnh đại ca cũng thật là, còn có lẽ gì nữa! Khẳng định là đấu với số ba mươi sáu rồi!”
Diệp Thanh cũng cười hì hì: “Lần này ai rút phải số ba mươi sáu thì chết chắc rồi!”
Hoa Lân gật đầu đồng ý, nhìn lên thấy Mạnh Lôi trên đài bỗng lùi về sau khiến mọi người chẳng hiểu ra làm sao. Lại thấy Mạnh Lôi quăng chiếc hộp sắt và danh sách cho Thượng Quan Truy Vân: “Đến lượt ngươi lên đài rồi…” Thượng Quan Truy Vân nhận lấy liếc qua danh sách, bật cười ha ha: “Lão già này…Được thôi! Lên thì lên, huynh tưởng ta sợ chắc?” Nói xong ôm hộp sắt bước lên lôi đài, sang sảng nói: “Thượng Quan Linh của Thiên Sơn lên rút thăm!”
Thượng Quan Truy Vân ngang nhiên gọi lớn, lại còn dùng khẩu khí mệnh lệnh, những người dưới đài thấy ông niên kỉ còn trẻ, vốn không nghĩ rằng ông chính là ‘Lưu Vân Kiếm Hiệp - Thượng Quan Truy Vân’ đỉnh đỉnh đại danh, thấy ông nêu tên Thượng Quan Linh không chút khách khí thì đều tức giận bất bình…
Bóng trắng loáng qua, Thượng Quan Linh đã đứng trên đài, rất nhiều người tuyệt nhiên không nhìn rõ nàng đã phi lên đài như thế nào, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Thượng Quan Linh cũng thật kỳ lạ, gặp phụ thân của mình mà không hành lễ, chỉ nghiêng đầu, thò tay rút từ trong hộp sắc ra một tấm kim bài. Nàng cũng không đưa cho Thượng Quan Truy Vân mà tự mình cất giọng yêu kiều đọc: “Thiên Sơn kiếm phái Thượng Quan Linh, rút được số mười bốn!” Nàng đứng đối diện với Thượng Quan Truy Vân, biểu tình đượm nét tinh nghịch lẫn chút buớng bỉnh chống đối, hiển nhiên vẫn oán trách ông không đủ tư cách làm phụ thân.
Nhưng cũng may là Thượng Quan Linh đeo khăn che mặt nên không ai thấy rõ ngoại trừ vài vị tiền bối trên đài.
Thượng Quan Truy Vân nhún vai không nói lời nào, cầm hộp sắt quay về bên mép lôi đài. Mạnh Lôi cười rộ: “Thú vị, thú vị! Ha ha ha…”
Thượng Quan Truy Vân vứt hộp sắt cho Cốc Thanh Phong nói: “Đến lượt ngươi lên đài!”
Cốc Thanh Phong lắc đầu phì cười: “Coi như ta phục hai người bọn huynh rồi đó…”
Cốc Thanh Phong đón lấy chiếc hộp sắt, không kéo dài thêm, hô liền một mạch hàng chuỗi danh tự. Đương nhiên, khi Cốc Phong Chi lên đài cũng phải cung kính hết mực gọi ông một tiếng thúc thúc rồi mới lĩnh số hiệu đi xuống.
Sau cùng, Cốc Thanh Phong cao giọng nói: “Hoa chưởng môn, Hoa Lân của Tiên Kiếm phái! Mời lên đài rút thăm!”
Rất nhiều người dưới trường đều thoáng sững sờ, chỉ thấy Hoa Lân tay chân lóng ngóng đi xuống khán đài, rồi lại vụng về trèo lên lôi đài cao bằng thân người, nhảy mấy lượt mà vẫn không leo lên nổi…
Môn hạ Thiên Sơn phái rào rào bật thốt, có người kinh hô: “Không phải chứ? Hắn mà cũng dám báo danh đoạt kiếm à?”
Hôm qua, Trương Thiên Hoa còn nói đùa với các huynh đệ đồng môn, bảo rằng có một vị chưởng môn của “Tiên Kiếm phái” cũng tên Hoa Lân, mọi người đều không tin. Trương Thiên Hoa đành phải lôi họ đến Nghị Sự đường xem tận mắt “bảng đối chiến”, lúc đó mọi người mới tâm phục khẩu phục. Sau khi đi về, đệ tử Thiên Sơn được một trận cười no bụng, họ cảm thấy cái chuyện trùng tên trùng họ trong thiên hạ quả là tức cười, thật khiến người ta chẳng thể nào kìm nổi. Nhưng họ ngàn vạn lần không tưởng được rằng, Hoa Lân đó lại chính là Hoa Lân mà họ quen biết…
Lúc này, Hoa Lân vẫn dùng cả tay lẫn chân, khó khăn lắm mới leo được lên lôi đài, nhưng lại kêu “ai da” một tiếng ngã chỏng gọng, khiến mọi người cười phá lên. Có kẻ lớn tiếng chửi: “Con mẹ nó! Thứ ngươi mà cũng thượng đài, mau lăn xuống đi…”
Hoa Lân gãi đầu gãi tai cười ngô nghê với mọi người rồi mới đi đến chỗ Cốc Thanh Phong định rút thăm.
Bỗng Cốc Thanh Phong nhấc chân đạp về phía hắn, phừng phừng mắng: “Ngươi có nhầm không đấy?”
Hoa Lân lách người tránh, dưới đài lại ồ lên rầm rĩ! Sư thúc tổ của Thục Sơn lại đi tung cước đá một người xa lạ, đúng là thiên hạ kỳ văn…
… Trước Sau