Mục lục
Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự việc ngoài ý muốn này thật sự sinh ra hiệu quả không thể lường được. Hoa Lân mặc dù đã ngủ say, nhưng trong cơ thể hắn "Phần Tinh Luân" vẫn đang vận động.

Do chân nguyên hao tổn quá độ, bất tri bất giác, năng lượng nóng cháy chung quanh nhanh chóng dũng mãnh tiến vào thân thể hắn.

Hôi y lão giả (lão giả áo xám) ở bên cạnh thấy tình hình này, nhấp nháy mắt liên hồi một trận kinh hoàng, nghĩ thầm rằng trong cơ thể thiếu niên này nhất định có một “trúc cơ pháp bảo” lợi hại phi thường, rất giống với "Lam vũ chi hỏa" của mình. Mà hiện tại trên đời ngoại trừ "Phần Tinh Tông" thì chỉ sư môn mình mới có khả năng luyện ra loại chí bảo này! Chẳng lẽ hắn cũng là đệ tử "Liệt Hỏa Cung"?

Hôi y lão giả nghĩ có thể là như vậy! Bởi vì mình rời khỏi "Liệt Hỏa Cung" đã rất lâu rồi, nói không chừng bổn phái đã nghiên cứu được pháp bảo mới?

Hôi y lão giả này đúng là "Lam diễm" Lệ Ngạo. Ông ta cực kỳ cuồng nhiệt đối với hỏa hệ chân nguyên cho nên mới định cư ở “Tinh nguyên tinh” này. Lúc này thấy trong người Hoa Lân mang dị bảo nên muốn hỏi cho rõ.

Lại không nghĩ rằng Hoa Lân ngủ như một con lợn chết, ông ta đành phải sốt ruột chờ đợi. Vì vậy đi tới đi lui bên ngoài trận, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, phát hiện Hoa Lân đang luyện công đến lúc quan trọng, cho nên không dám đánh thức hắn dậy.

Không ngờ trong lúc, Lệ Ngạo trong lòng đầy nghi vấn thì rất nhanh có người tới giải đáp giúp …

Nhưng đối với Hoa Lân mà nói thì đây chính một nguy cơ chuẩn bị giáng xuống ……

Lệ Ngạo đi tới đi lui hơn mười lượt, đột nhiên cười nói: "Con bà nó, cứ tưởng rằng mình đã luyện được tính tình tốt lắm rồi, không thể tưởng được lại có dáng vẻ già lão thế này!"

Vì vậy, ông ta rốt cục định thần lại, ngồi bên cạnh bảo vệ Hoa Lân suốt một ngày. Nhưng tính cách ông ta như thế, một ngày đối với ông ta mà nói thì đã tới cực hạn, lúc này bắt đầu sốt ruột không nhịn được, đang chuẩn bị đứng lên thì thấy xa xa ở phía chấn trời đột nhiên một đạo hàn quang chói mắt xẹt qua.

"Sưu!" một tiếng dừng lại ở cách đó không xa.

Một cỗ sát khí cường đại cũng theo đến, ngay cả nham tương khô nóng chung quanh cũng không thể tiêu trừ, có thể thấy được công lực của [người mới đến đã đạt tới mức chỉ nghe tiếng bước chân cũng đủ làm cho người ta phải sợ hãi!

Lệ Ngạo chấn động, lập tức đứng lên.

Ông ta không nghĩ có thể xuất hiện loại tuyệt đỉnh cao thủ này, còn cái gì đó mà đối phương giá ngự rõ ràng là "Tốc tinh luân", một loại tiên bảo.

Nhưng Lệ Ngạo chưa bao giờ sợ ai cả, vì vậy nhanh chóng rút bảo kiếm ra, "Sưu" một tiếng bay lên trời, vững vàng đứng chắn trước mặt người mới đến, lớn tiếng hỏi: "Sát khí cường đại như vậy có phải là tới vì ta chăng?”

Người đi tới là một gã nam tử tuấn lãnh, hắn thân vận bạch y, lưng đeo trường kiếm, trên mặt mang theo một cỗ sát ý mãnh liệt. Hiếm có nhất chính là nơi đây là một nơi cực kỳ sí nhiệt, nhưng nam tử này không hề bị ảnh hưởng chút nào, toàn thân lạnh như băng, sát khí bao phủ ……

Chỉ nghe hắn lạnh giọng nói: "Không thể tưởng được Lam diễm Lệ Ngạo lại trốn ở đây? Việc này thật sự khiến ta phải ngạc nhiên đó!"

Lệ Ngạo sửng sốt, cẩn thận quan sát đối phương, mắt nhấp nháy liên tục, ha ha cười nói: "Ta tưởng ai dám can đảm chạy đến đây diễu võ giương oai, nguyên lai chính là Tuyệt Sinh Kiếm Nhâm Vi - Nhâm đại hiệp! hừ hừ…… chỉ sợ ngươi đến nhầm chỗ rồi!"

Lệ Ngạo nhìn thấy đối thủ cũ, trong lòng không khỏi phảng phất đau đớn. Tâm pháp "Thánh Thanh Viện" quả nhiên lợi hại, đã quá nhiều năm như vậy, Nhâm Vi và mình tuổi cũng xấp xỉ nhau, nhưng người ta càng luyện trông càng trẻ, còn mình thì càng luyện lại càng già.

Sự chênh lệch này, bất cứ ai nhìn thấy đều cảm thấy không tương xứng, thảo nào khẩu khí không khỏi cuồng ngạo…

Mà gã "Nhâm Vi" này cũng không hề đơn giản, hắn đã tung hoành Tu Chân Giới hơn hai trăm năm nhưng chưa bao giờ thất bại lấy một lần. Lần này nhìn thấy tịch nhật kình địch, trong lòng vốn đang mừng như điên, với trình độ của hắn, khả năng thắng Lệ Ngạo ít nhất cũng nắm chắc chín thành (9/10).

Nhưng câu cuối cùng của Lệ Ngạo đã hung hăng dội cho hắn một chậu nước lạnh.

Không sai, chính hắn đã đến nhầm chỗ rồi!

Cho dù Lệ Ngạo tu hành chậm đến như thế nào, nhưng nơi đây "Dung nham chi địa", uy lực hỏa hệ của hắn khẳng định sẽ tăng lên bội phần, còn mình là thủy hệ chân nguyên, một khi so chiêu ở chỗ này, chắc chắn sẽ giảm mất một nửa công lực.

Nhưng việc một tăng một giảm này, mặc dù mình có hai kiện tiên khí nhưng căn bản không thể thắng nổi hắn.

Hắn lập tức nhận ra tình thế, nhưng ngoài miệng vẫn trào phúng nói: "Lệ Ngạo lão nhân, ngươi tốt nhất nên nghĩ cho rõ ràng một chút! …… Ta bây giờ chính là đang truy đuổi dự nghiệt của Phần Âm Tông, nếu ta nhớ không lầm thì ngươi đã từng thề sẽ không bao giờ nhúng tay vào việc của chúng ta. Nếu không, cẩn thận Liệt Hỏa Cung các ngươi sẽ bị diệt môn đó! Ngươi hãy cân nhắc cho kỹ đi…”

Lệ Ngạo đang chuẩn bị tự mình đá hắn ra "Dung nham bình nguyên" để tiết hận, lúc này nghe hắn nói Hoa Lân là ma đầu Phần Âm Tông, sắc mặt không khỏi biến đổi, cười lạnh nói: "Hừ! …… Ta cứ tưởng rằng Tuyệt Sinh Kiếm đã là thiên hạ vô địch rồi! Ai ngờ cũng chỉ là một tiểu quỷ hèn nhát, chỉ biết nói dối để tự bảo mệnh!"

Nhâm Vi biến đổi sắc mặt, con ngươi hiện lên sát ý nồng đậm. Nhưng hắn vẫn cố đè nén xuống, lạnh lùng nói: "Có phải là nói dối hay không, chính biết rất rõ! Tiểu quỷ ở phía sau ngươi kia, trong người mang ma đạo chí bảo 'Phần Tinh Luân', ngươi nếu có ý, chỉ cần tùy tiện tra xét một chút sẽ thấy ngay ……"

Nhậm Vi hôm nay đang quá đỗi buồn bực, thấy có thể không đánh lại nổi Lệ Ngao, thế là gán ngay cho hắn cái tội danh đó

Quả nhiên, Lệ Ngạo trợn trừng mắt, hoảng sợ hỏi: "Cái gì? Phần Tinh Luân?…… Phần Tinh Luân thật sự xuất hiện rồi sao?"

Nhâm Vi hừ lạnh nói: "Ngươi không cần phải giả bộ, với khả năng của ngươi bây giờ lại có thể không nhận ra sao?"

Tâm tình Lệ Ngạo rất lâu vẫn không thể bình thường lại được, "Phần Tinh Luân" này vào khoảng sáu ngàn năm trước đã gây chấn động cả Tu Chân Giới. Nhưng bởi vì thủy chung mãi không thấy Phần Tinh Luân xuất hiện nên mọi người cũng dần dần quên lãng.

Bất tri bất giác đã qua mấy ngàn năm, tất cả mọi người đều cho rằng chuyện này chỉ là một truyền thuyết mà thôi.

Nhưng ở đây, hắn đột nhiên phát hiện "Phần Tinh Luân" xuất thế, làm sao hắn có thể không bị giật mình?

Nhâm Vi thấy sắc mặt hắn có điểm biến đổi, vì vậy cười nhạo nói: "Đúng rồi, ngươi cũng là người tu chân hỏa hệ! Vừa may có thể nắm lấy bảo bối này, lập tức có thể quang phục thanh danh của Liệt Hỏa Cung rồi!

Nhâm Vi thấy sắc mặt hắn có vẻ không ổn, liền châm biếm: "Đúng thế, ngươi cũng là Hỏa hệ Tu luyện giả! Bảo bối này mà cướp lại được, nói không chừng có thể ngay lập tức khôi phục thanh danh Liệt Hỏa Cung cũng nên!" Tính Nhiệm Vi vốn lạnh lùng vô tình, mấy lời dài dòng, châm chọc như vừa rồi đúng là lần đầu tiên từ trước đến giờ hắn nói ra.

Lệ Ngạo tự thì thào nói với mình: "…… Nguyên lai trong cơ thể hắn chính là Phần Tinh Luân, bảo sao không lợi hại như vậy!" Lúc này nghe thấy Nhâm Vi châm chọc mình, đột nhiên quát lớn: "Nhâm Vi! Bất kể thế nào, lão tử phải đánh nhau với ngươi một trận. Còn nếu không có đủ cam đảm thì lập tức cút khỏi Dung nham bình nguyên ngay đi!"

Nhâm Vi trong mắt lập tức hiện lên sát khí, hữu thủ chậm rãi rút bảo kiếm ở sau lưng ra, một trận sát khí mãnh liệt chợt tuôn ra.

Lệ Ngạo cũng nắm chặt chuôi kiếm, trong mắt càng lộ ra một nét cười hưng phấn, song phương sẵn sàng giao chiến.

Ai ngờ Nhâm Vi chợt lạnh lùng nói: "Tốt, rất tốt!... Ngươi đã muốn bảo vệ ma đầu Phần Âm Tông, sau này Liệt Hỏa Cung bị diệt thì chớ có trách ta hôm nay đã không nhắc nhở ngươi!"

Lệ Ngạo nghe vậy cả kinh, nghĩ thầm rằng sự việc hôm nay phải xử lý cho thật tốt, nếu không hậu quả sẽ vô cùng. Bản thân hắn tịnh không hề ngu ngốc, có khi chỉ là vì quá xúc động mà thôi, lúc này chợt chuyển ánh mắt, lập tức có chủ ý, đột nhiên nghiêm mặt nói:

"Ngươi nói đúng! Mỗi người đều phải tuân thủ lời hứa của chính mình. Ta đại diện cho 'Liệt Hỏa Cung' đã nói rằng vĩnh viễn không nhúng tay thì hôm nhất định cũng sẽ không nhúng tay. Nhưng ….thiếu niên đang hôn mê ở trước mặt ta đây, ta đã từng đáp ứng sẽ bảo vệ hắn, hơn nữa vẫn còn đang chờ hắn tỉnh lại. Đến bây giờ, ta cũng đã chờ cả một ngày rồi. Nếu ngươi đồng ý thì cùng chờ với ta. Nếu không, trước tiên chúng ta hãy đánh nhau một trận cho giãn gân giãn cốt, nói không chừng có thể một chưởng đánh cho hắn thức dậy!”

Nói xong, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, chậm rãi nâng bảo kiếm trong tay lên.

Nhâm Vi không thể tưởng được Lệ Ngạo tu hành mấy năm nay, tính tình hung bạo, nóng nảy không ngờ đã thay đổi, nghĩ thầm rằng bây giờ có nên đánh với hắn một trận hay không?

Do dự một lát, đột nhiên tỉnh ngộ nhận ra mình không hề chắc chắn sẽ thắng, nếu để Hoa Lân đào tẩu, đó mới thật sự là thất sách. Vì vậy cười lạnh nói: "Ngươi kiếm cớ cũng rất có đạo lý, lần này xem như vận khí của ngươi tốt! Chờ khi tiểu bằng hữu của ngươi tỉnh lại, ta sẽ lập tức đến bắt hắn. Đến lúc đó nếu ngươi vẫn ngăn trở, ta sẽ không khách khí mà giết chết ngươi! …… Cáo từ!"

Lệ Ngạo cảm thấy thất vọng, hắn thật sự cảm thấy thất vọng. Vốn định hạ thấp nhuệ khí của Nhâm Vi, không ngờ hắn lại chủ động né tránh. Thấy Nhâm Vi bay lên trời, lúc này mới quay đầu nhìn Hoa Lân ở dưới đất, lẩm bẩm: "Khá lắm tiểu hỏa tử, nguyên lai ngươi thật không đơn giản! Hôm nay vận khí của ngươi tốt đấy, may mà có ta che chở cho ngươi…”

Thời gian chậm rãi trôi qua, Hoa Lân không ngờ lại ngủ suốt hai ngày liền. Đây không phải là do hắn quá mệt mỏi mà là trong hai ngày này, "Phần Tinh Luân” của hắn một mực hấp thu năng lượng, phảng phất như phải bồi bổ đầy đủ những tổn thất trước kia

Hoa Lân cảm giác ngủ vô cùng thoải mái, tự nhiên gối đầu mà ngủ.

Có ai ngờ giấc ngủ này đâu chỉ đơn giản như vậy ……

Khi hắn tỉnh lại, lập tức mở to mắt tìm thân ảnh của hôi y lão giả. Nhưng hắn nhìn khắp một vòng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của ông ta.

Vì vậy thân thể chấn động, lập tức bay lên khỏi mặt đất. Đang muốn lớn tiếng gọi thì thấy ở chân núi có một bóng người phiêu dật quay lưng lại phía mình. Lão giả kia chắp hai tay sau lưng, đứng bên bờ nham tương, mái tóc bạc phất phơ phiêu động, thân thể vững chãi, khí độ phi phàm…

Hoa Lân ngự kiếm bay xuống, đứng xa ngoài hai trượng nói: "Cám ơn tiền bối ……"

Lão giả kia đương nhiên là Lệ Ngạo, nhưng ông ta không quay đầu lại, chỉ bình thản nói:

“ai!…… thiên đạo vãng phục, vạn vật tuần hồi, chích hữu ngũ hành bất tằng canh cải. Nhiên hỏa hệ tối nan chưởng khống, vô mộc tắc bất trường, ngộ thân dậu nhi tất tử. Cố hỏa đa bất thật, thái liệt tắc thương vật, sử kim mộc thủy tam vật, kiến chi hồi tị. Nhược luận bá giả, đương chúc kì tối!” (“Hây!........Thiên đạo luân chuyển, vạn vật tuần hoàn, chỉ có ngũ hành là không thể nào thay đổi. Song Hoả vẫn là cái khó nắm bắt nhất, không có cây cối thì sẽ không sản sinh, gặp Thân Dậu thì sẽ bị triệt tiêu, do đó hoả nhiều mà không thực, quá mạnh thì sẽ làm tổn hại đến vật, khiến cho cả kim, mộc, thuỷ gặp sẽ phải tránh né. Nếu nói về sức mạnh bá chủ, tất nhiên nó đứng hàng đầu!”)

Ách …… Hoa Lân nhất thời sợ hãi, cơ hồ không rõ cho nên tiếp tục nín lặng. Lệ Ngạo thật sự là rất khổ tâm, nghĩ thầm rằng chính mình không thể ra tay được, tính ra thì nên dạy dỗ tiểu oa nhi này một ít tuyệt chiêu khống hỏa. Vì vậy tiếp tục thì thầm:

“…… cố nhi thế lực tịnh hành, bất nghi quá vượng, phủ tắc thương cập phế phủ. Canh kị thủy hỏa đồng luyện, miễn chiêu yêu chiết chi hoạn!…… nhiên hỏa hệ phiêu miểu, tịnh vô thật thể, chiêu chi quá dịch, khống chi gian nan. Tất dĩ toàn thần chú chi, ngưng vọng thành hình, hỏa diễm thành nhận, thế tất nhất vãng trực tiền……” (“....Do đó thế lực song hành, không nên quá vượng, bằng không sẽ tổn thương tới phế phủ. Càng kị hơn việc cùng luyện thủy hoả, tránh rước hoạ thiệt thân!.......Nhưng Hoả là thứ phiêu diệu, không hề có thực thể, có được thì dễ, khống chế thì khó. Tất phải toàn thần tập trung, ý nghĩ thành hình, hoả diệm thành đao, thế tất phải thẳng tiến về trước..")

Hoa Lân lắng tai nghe, nhất thời trong đầu khó hiểu, toàn thân đột nhiên chấn động, run giọng nói: "Tiền …… tiền bối!"

Lệ Ngạo lúc này mới chậm rãi xoay người, ra vẻ giật mình nói: "A?…vừa rồi ta chợt nhớ lại một vài chuyện cũ, ngươi chớ để tâm. À, ngươi tìm ta có việc gì không?”

Hoa Lân cung kính hỏi: "Vãn bối là Hoa Lân! Xin hỏi ngài có phải là Lam Diễm tiền bối không vậy?"

Lệ Ngạo gật đầu nói: "Không sai…… ngươi có việc gì cứ nói thẳng ra đi!"

Hoa Lân vội vàng kể lại đại khái sự tình "Truyện tống trận" ở Tinh Nguyên Tinh cho ông ta, lúc này mới thấp giọng nói: "Việc này hoàn toàn do ta mà ra, rất mong tiền ra tay trợ giúp!”

Lệ Ngạo gật đầu nói: "Việc này vốn không khó, ta có thể giúp được ngươi. Bất quá, chính ngươi có lẽ không quay lại được đâu."

Hoa Lân sửng sốt, không hiểu, hỏi: "Vì sao ta không quay lại được?"

Lệ Ngạo ngẩng đầu nhìn lên trời, trầm giọng nói: "Vừa rồi có người đến tìm ngươi đó! Ta nói ngươi đang hôn mê, đã bảo hắn chờ ngươi tỉnh lại rồi nói sau. Hơn nữa, ta đã đáp ứng tuyệt sẽ không nhúng tay vào! Ngươi chỉ có thể ở tại Dung nham bình nguyên này, dùng 'Khống Hỏa Đại Pháp' để kháng địch, ta tin rằng hắn cũng không thể đối phó được với ngươi đâu!"

Hoa Lân sửng sốt, quả thực không dám tin vào tai mình, nghi hoặc hỏi: "Ai đến tìm ta vậy?"

Lệ Ngạo hỏi lại: "Ngươi thật sự không biết sao?"

Hoa Lân thân thể chấn động, lúc này mới hiểu được sự tình thật sự nghiêm trọng, lẩm bẩm nói: "Không có khả năng nhanh như vậy được!" Vì vậy vội vã hỏi: "Lam tiền bối, hắn mặc y phục màu gì vậy?”

Lệ Ngạo đột nhiên nóng nảy, kiêu ngạo nói: "Ngươi làm sao vậy? Ngủ suốt cả hai ngày chẳng lẻ toàn là mơ mơ màng màng sao?…… Ngươi hãy nhớ, ta nguyên bản tên là Lệ Ngạo, đừng có bảo ta làm cái gì, ta không có nghe đâu… Còn nữa, sau này nếu ngươi có gặp Hiên Dĩ Thừa thì hỏi thăm sức khỏe hắn giúp ta!”

Ách? Hoa Lân nhất thời trợn tròn mắt, căn bản không thể hiểu nổi: "Lam …… Lệ tiền bối, Hiên Dĩ Thừa?" Hoa Lân đang muốn hỏi Hiên Dĩ Thừa là ai?

nhưng đột nhiên nhớ ra hình như đã nghe cái tên này rồi, cho nên không hỏi tiếp, thấy tính tình Lệ Ngạo quả thật có điểm cổ quái, lập tức sửa lời nói: "Cám ơn tiền bối chỉ điểm ……"

Lệ Ngạo kỳ thật lo lắng cho cái mạng của hắn, bởi vậy trong lòng không thể an tâm, thở dài một hơi nói: "Ngươi cũng không cần quá lo lắng, thất vọng, ở chỗ ngươi ngủ vừa rồi, ta đã bố trí một món đồ có chỉ rõ cách bố trí truyền tống trận, còn có cả một địa điểm bí mật để truyền tống đến nữa… Ở đó có rất ít người tu chân đi qua, tin tưởng rằng ngươi sẽ an toàn phi thường …đương nhiên, ngươi phải lĩnh ngộ tốt một ít tác dụng của Phần Tinh Luân, tin tưởng rằng một ngày nào đó ngươi có thể tung hoành tinh không …Ai! Phần Tinh Luân, hy vọng ngươi thật sự sẽ không bị mai một!"

Hoa Lân cơ hồ không hiểu hắn đang nói gì, cho dù hắn có thông minh thì sự biến hóa sau khi thức dậy này cũng thật sự quá lớn.

Trong khi Hoa Lân còn đang suy đoán, Lệ Ngạo đột nhiên lớn tiếng nói: "…… Bây giờ ta thấy vẻ mặt của ngươi, thật sự muốn cho ngươi một chưởng! Ngươi không thể xuất ra một chút khí khái của đàn ông sao? Dù đúng là Nhâm Vi thì đã sao? Cho dù Tuyệt Sinh Kiếm của hắn rất lợi hại, cho dù tu vi của hắn hơn ngươi tới cả ngàn năm, nhưng nơi đây là địa bàn của ngươi, tất cả hỏa diễm xung quanh đều là bộ hạ của ngươi. Ngươi còn có cả Phần Tinh Luân, ngươi còn sợ cái gì chứ?... Ngươi mà còn do dự sao? cẩn thận ta…”

Lệ Ngạo thở dài một hơi nói: "Ai …… tính ra ngươi cũng đã lĩnh ngộ được một chút khống hỏa tâm pháp!"

Ách! Hoa Lân cảm giác như trông thấy hai người, gãi gãi ót, lắp bắp: "Tiền bối ……"

Lệ Ngạo trong lòng mâu thuẫn phi thường, vì vậy lớn tiếng nói: "Ta không thể nhúng tay vào sự tình của các ngươi, ta đi trước đây, ngươi hãy bảo trọng!"

Hoa Lân thấy ông ta bay lên trời, vội vàng kêu lên: "Tiền bối! Sự tình ở bên kia truyền tống trận, nhờ người giúp cho! ……"

Chỉ nghe thanh âm Lệ Ngạo xa xa vọng lại: "Ngươi trước hết hãy cố giữ cái mạng nhỏ của mình, sự tình bên kia, ta có thể quyết định ……"

Hoa Lân đang do dự không biết có nên đuổi theo hay không, trên bầu trời đột nhiên một trận sát khí cường đại áp xuống.

Hoa Lân liền rút Hà Chiếu Kiếm ra, chậm rãi ngẩng đầu trong mắt lập tức hiện lên một tia hàn quang, toàn thân đột nhiên sát khí dũng hiện, đứng dưới đối mặt lên, chậm rãi nói: "Ngươi đúng là Nhâm Vi? Bọn ta chờ ngươi lâu quá rồi…”

Trên bầu trời, Nhâm Vi cảm thấy rất ngạc nhiên…… Trước Sau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK