Mục lục
Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Châu thành.

Ngay khi luồng hồng quang vừa vụt qua, trên đường phố lập tức vang lên những tiếng hô rầm rĩ, có người hét lớn: “Bảo vật xuất thế! Bảo vật xuất thế kìa!...”

Các cao thủ võ lâm chen chúc nhau trên đường lớn vươn cổ ngước nhìn, nhưng hồng quang lóe lên quá nhanh, không ai kịp nhìn rõ nó phát ra từ hướng nào. Khắp nơi đều chìm trong cảnh hỗn loạn huyên náo.

Hoa Lân đương nhiên biết rằng mình đã gây ra tai họa nên cuống cuồng nhét Hỏa Vân thạch và ngọc bội vào trong bao, gãi đầu nói: “Có nhầm không đó?”

Đột nhiên một thanh âm hòa ái truyền đến tai hắn: “A a…tiểu bằng hữu, ta đã bảo cậu đừng có nghịch Hỏa Vân thạch rồi mà, lần sau mà còn tái phạm thì thực sự rất nguy hiểm đó!”

Hoa Lân nhận ra tiếng nói đó là của Nhược Uyên, nhưng khi mở cửa sổ ra lại không nhìn thấy ai. Cũng chẳng thèm quan tâm đến tình cảnh ầm ĩ ngoài đường, ngáp dài một cái, hắn nằm lăn ra ngủ say sưa.

Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa sổ, những chú chim sẻ đậu trên cây hót chinh chích không ngừng, nhưng Hoa Lân thì vẫn hồn nhiên không hề hay biết.

Cổ Duyên gõ cửa gọi: “Lân thiếu mau dậy đi! Đêm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lúc này Hoa Lân mới mơ mơ màng màng chồm dậy, đi ra mở cửa nói: “Chuyện gì cơ?...À! Xảy ra rất nhiều chuyện nhưng hiện tại ta vẫn chưa tỉnh hẳn!”

Cổ Duyên khẩn trương hỏi: “Hả? Là chuyện gì?”

Hoa Lân vừa ngáp vừa nói: “Ta còn tưởng là ông biết cơ đấy. Được rồi, để ta đi rửa mặt cái đã…”

Cổ Duyên chỉ biết cười một cách ngượng nghịu.

Hoa Lân đi ra ngoài vườn, đến bên cái xô nước đặt cạnh giếng, đang chuẩn bị múc nước thì phát hiện thấy ở phía đông sương phòng đằng kia, nhóm người mặc áo xám đang đứng thành hai hàng rất ngay ngắn chỉnh tề. Chỉ thấy bọn họ người nào người nấy tinh thần phấn chấn, tay nắm chuôi đao, ngay cả độ xéo của vỏ đao cũng giống y hệt nhau.

Hoa Lân tự nói một mình: “Ô! Còn uy phong hơn cả thị vệ nhà mình nữa, khi nào về đến nhà bản thiếu gia cũng phải huấn luyện cho họ mới được!”

Hoa Lân còn đang ngẩn người ra nhìn thì từ phía sương môn đối diện bỗng vang lên “A” một tiếng, Dương Hinh Nhi dáng vẻ thanh mảnh đi ra, trông thấy Hoa Lân đang nhìn về phía mình liền nở một nụ cười rạng rỡ nói: “Còn sớm thế này mà Hoa công tử đã dậy rồi ư?”

Hoa Lân ngẩng đầu nhìn trời, bực bội nói: “Còn sớm? Cô cố tình trêu tôi đấy à?”

“Ai dà!...Huynh vẫn chưa nói cho người ta biết tin tức của xá muội mà!”

Hoa Lân ngoảnh đầu nhìn thấy nụ cười mỹ lệ của nàng, nhất thời quên cả việc kéo thùng nước trong tay lên.

Dương Hinh Nhi vẫn cầm theo Song Linh kiếm, y phục đã đổi sang một bộ cung trang cao cổ, áo quần đồng bộ một màu xanh nhạt càng làm tôn thêm những đường cong mềm mại của nàng. Mái tóc dài để xóa, phía sau được cột lại bằng một cái kẹp ngọc, đúng là rất có phong thái của một mỹ nữ tuyệt thế. Hoa Lân ngây ngốc ngắm nhìn nàng mà lại nhớ đến Thanh Thanh, ngực bỗng nhói đau, hắn cảm thấy trong lòng như trống rỗng…

“Ùm!” một tiếng, thùng nước trong tay Hoa Lân đã rơi xuống giếng.

“Ái chà!” Ngay cả đôi mắt xinh đẹp của Dương Hinh Nhi cũng lấp lánh nét cười.

Đông Phương Suất vừa đi ra từ phòng kế bên lập tức lớn tiếng mắng: “Ngươi chưa nhìn thấy mỹ nữ bao giờ à? Chẳng lẽ cha ngươi không dạy ngươi là chớ có nhìn chằm chằm như vậy?”

Dương Hinh Nhi không để ý đến phản ứng của Đông Phương Suất, nhìn Hoa Lân quát khẽ: “Người ta đang hỏi chuyện huynh đấy!”

Hoa Lân nghi hoặc nói: “Ai hỏi chuyện ta cơ? Là y hay tên lỗ mãng kia?

Dương Hinh Nhi chỉ biết tức tối dậm chân liên hồi.

Đông Phương Suất từ từ đến gần, một luồng sát khí lăng lệ trùm lên người Hoa Lân, đanh mặt nói: "Hinh Nhi tỷ hỏi ngươi, rốt cuộc Dương Phong Linh đã gặp chuyện gì ở Thiên Sơn ? Còn không mau trả lời?" Gã thấy tối qua Hoa Lân hèn nhát nhượng bộ nên lần này thay đổi khẩu khí phảng phất như sắp ăn tươi nuốt sống Hoa Lân.

Tây Môn Vô Ngân và Cổ Duyên vừa ra khỏi phòng nhìn thấy tình hình bên này không ổn đều tiến lại sát bên Hoa Lân. Cổ Duyên hờ hững nói: "Thanh Phong các quả là năng nổ, ngay đến tư thế đào tẩu cũng khác người nhỉ?"

Đông Phương Suất: "Ngươi có ý gì?"

Cổ Duyên: “Ta chẳng có ý gì cả!”

Hoa Lân lắc lắc đầu, lại múc một xô nước khác. Hắn vừa rửa mặt súc miệng vừa trơ mặt ra nói với Dương Hinh Nhi: “Muội muội của cô kém cô một chút nhưng được cái rất ngọt ngào!...Nói ra cũng thật kì quái, Thanh Phong các các người sao phải đưa cô ấy lên Thiên Sơn chịu khổ làm gì?”

Dương Hinh Nhi hỏi gấp: “Rốt cuộc nó sao rồi?”

Hoa Lân đột nhiên ngửa mặt lên nói: “Ai da…Bụi bay vào mắt rồi, mau đến thổi giúp ta đi!”

Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân đều quay sang nhìn nhau, “Lân thiếu thật đúng là…”

Đông Phương Suất đạp tới một cước, Hoa Lân nhẫn nhịn né sang một bên. Dương Hinh Nhi vội dùng bao kiếm cản hai người bọn họ lại, cao ngạo nói: “Ta chưa từng gặp ai xấu xa như ngươi, không nói thì thôi! Hừ…” Nói rồi nàng chuyển mình đi lướt qua người Hoa Lân, từ xa còn vọng lại tiếng nói: “Ta sẽ tự lên Thiên Sơn thăm nó. Suất sư đệ! Chúng ta đi…”

Dương Hinh Nhi dẫn theo đội thủ hạ rời khỏi đó, lúc ra đi Đông Phương Suất còn cố mắng: “Cái thứ giá áo túi cơm như ngươi có mà mệnh phụ cũng chẳng thèm lấy!”

Bọn họ đi xa dần rồi mất hút, hồi lâu sau, Tây Môn Vô Ngân mới trêu Hoa Lân: “Cô nàng Dương Hinh Nhi đó cậu không ăn chắc được đâu! Về nhà rồi mua một nha hoàn cũng được! Ha ha…”

Hoa Lân lườm y một cái nói: “Ta bảo đuổi theo Hinh Nhi lúc nào?” Tây Môn Vô Ngân: “Lại còn Hinh Nhi cơ à…Thằng ngốc cũng nhìn ra được đó!”

Hoa Lân: “Các người đi chết đi!”

Cổ Duyên: “Ha ha ha…Cổ huynh đệ không trêu ngươi nữa! Chúng ta đi dạo đi, hơn một năm chưa được nhìn lại phong thổ nhân tình ở Trung Nguyên rồi!”

Hoa Lân và Tây Môn Vô Ngân đồng thanh hưởng ứng: “Đi…đi!”

Ba người bỏ lại các đệ tử Hoa Sơn vẫn còn ở trong vườn, đi thẳng ra khỏi khách sạn…

Tần Châu thành vào ban ngày tương đối náo nhiệt, đủ loại nhân vật giang hồ đi qua đi lại, từng đội quân nhà Tống duy trì trật tự một cách vất vả. Các sạp hàng, quầy quán hai bên đường buôn bán rất tấp nập khiến cho các ông chưởng quỹ cười hớn hở đến mức không đóng được miệng.

Ba người thích thú dạo bước trên phố, lặng lẽ cảm thụ hương tình cố thổ.

Không giống những người khác, Hoa Lân vác Hàn Tinh kiếm trên vai, nghênh ngang đi trên đường cứ như thể cả Tần Châu thành chỉ là cái hậu hoa viên nhà hắn…Đó là chưa kể Hoa Lân vận bộ kinh trang tuyền một màu trắng, diện mạo lại tuấn tú, tư thế vác kiếm giống như một lãng tử phong trần khiến cho rất nhiều cô nương trên phố phải len lén nhìn trộm.

Cổ Duyên từ lâu đã quen với tính cách thích khoa trương của hắn, chỉ lắc lắc đầu như nhìn thấy hình bóng của mình thời trai trẻ. Điều lý thú nhất là tên tiểu tử Tây Môn Vô Ngân cũng bắt chước từng chút một, chỉ có tư thế vác kiếm là hơi giống một kẻ phụ họa cho Hoa Lân.

Các nhân vật võ lâm trên đường đều chửi thầm: “Thứ giang hồ bại hoại!”

Đang đi bỗng Hoa Lân phát hiện thấy có rất nhiều khất cái trên con phố trước mặt, trong đó có một tiểu khất cái năm tuổi khiến chàng phải chú ý.

Đứa bé đó chỉ bưng theo một chiếc bát mẻ, nhìn những chiếc bánh bao nhân thịt đang tỏa hơi nghi ngút trên các sạp hàng, ánh mắt nó lộ rõ vẻ thèm thuồng. Ngực Hoa Lân lại nhói đau, hắn cảm thấy đã nhìn thấy ánh mắt này ở đâu đó. Hoa Lân bất giác dừng chân đứng sững ra nhìn tiểu khất cái.

Cuối cùng Hoa Lân quay lại mua năm chiếc bánh bao rồi tiến về phía tiểu khất cái. Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân đều vô cùng ngạc nhiên.

Đứa bé đó ngẩng đầu nhìn Hoa Lân, đôi mắt đen lay láy lại không hề lộ ra thần thái hưng phấn mà chỉ không ngừng dò xét tìm kiếm điểm gì đó trên khuôn mặt Hoa Lân. Hình như nó đang tìm nhận người thân của mình!

Hoa Lân từ tốn ngồi xổm xuống, giơ túi bánh bao trong tay lên. Hắn lấy áo lau chiếc bát mẻ của tiểu khất cái, trong đó vốn chẳng có gì, lại rất sạch sẽ nên Hoa Lân để bánh bao vào trong bát, vỗ vỗ tay rồi đứng dậy bỏ đi. Hắn sợ rằng nếu cứ đứng ở đây sẽ tự làm mình đau lòng.

Không ngờ Hoa Lân vừa quay người đi tới bên Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân thì đột nhiên nghe thấy ở đằng sau vang lên những tiếng ầm ĩ. Ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy đứa bé đó vẫn nhìn chằm chằm vào Hoa Lân, bánh bao trong bát đều đã bị đồng bạn cướp mất không còn cái nào. Thế nhưng nó vẫn đứng nguyên tại chỗ không động đậy, đôi mắt đen láy vẫn nhìn Hoa Lân không chớp.

Hoa Lân thở dài, cúi đầu tự mắng: “Mình đúng là đa sự!”

Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị, ngay lúc đó họ phát hiện ra Lân thiếu thật sự rất lương thiện…

Trước Sau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK