Chỉ thấy Hoa Lân cúi đầu suy nghĩ, miệng lẩm nhẩm: “Trước hết ta cứ thử chiêu này xem có thành công không đã!”, nói xong một tay bắt thủ quyết, tay kìa thò vào Phần Tinh Luân lấy ra ba khối Huyền Băng Tuỷ kích thước bằng nắm đấm. Không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh giá vô cùng.
Ba người Tằng Lộ Vi đều sửng sốt, căn bản chẳng hiểu hắn định làm gì nữa. Lại thấy Hoa Lân ném Huyền Băng Tuỷ vào Hắc Long Đàm, lớn tiếng nói: “Kết!”
Huyền Băng Tuỷ lạnh buốt đến cực độ kia vừa rơi xuống nước, lập tức truyền đến một tràng “Ca băng ca băng” vang rền, mặt nước trong vắt đột nhiên đông kết lại thành một lớp hàn băng màu bàng bạc, sự tình diễn ra chỉ trong chớp mắt, thực khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Tằng Lộ Vi dáng vẻ nghi hoặc nói: “Điều này? Khối băng vừa rồi chẳng lẽ chính là Huyền Băng Tuỷ trong truyền thuyết? Người là đệ tử của Thánh Thanh Viện?”
Hoa Lân đang quan sát tốc độ ngưng kết của đầm nước, nghe vậy ngẩng đầu lên cười nói: “Ha ha! Quả nhiên có thể đóng băng cả đầm nước, giờ ta mới yên tâm được…Ách, vừa rồi ngươi nói gì nhỉ?”
Tằng Lộ Vi cực kì cao hứng, bật cười ha hả nói: “A? Không có gì, không có gì. Tính ra chúng ta cũng đều là đồng môn cả, xin hỏi sư tôn của ngươi là ai vậy? Chưa biết chừng, chúng ta quen mặt cũng nên!”
“A? Là Nhược Uyên dạy ta đó!”, trong ánh mắt Hoa Lân loé lên tia xảo quyệt rồi lập tức nói lảng sang việc khác: “Thôi không tiếp chuyện với ngươi nữa, ta phải xuống vơ vét bảo vật đã. Hắc hắc…” đoạn chậm rãi hạ phi kiếm xuống, mặt băng màu bạc bỗng nứt toác ra.
Nguyễn Thu Bình lập tức kinh hãi hô lên: “Cẩn thận đó! Dưới đầm nước có kịch độc…”, vừa dứt lời đã thấy mặt nước dưới chân Hoa Lân chìm xuống, toàn thân Hoa Lân bỗng hình thành một màn chân không trong suốt, tựa như cả người hắn lọt vào một cái phao đầy khí vậy. Trong nháy mắt, nước đầm xanh thẫm đã ngập đến đỉnh đầu hắn, nhưng nhờ có tác động của ý niệm hắn, nước độc vẫn chỉ dừng ở bên ngoài hai thước, không chạm được vào thân thể Hoa Lân chút nào.
Ánh mắt Nguyễn Thu Bình ngập tràn sự ngạc nhiên, quay lại nói với Tằng Lộ Vi nói: “Tằng đại ca! Hắn mang theo Tị Thuỷ Châu bên người à? Bằng không sao chìm xuống nước mà chẳng hề hấn gì cả?”
Lương Thụy Câu từ nãy vốn kín tiếng, giờ mới cất lời: “Sư muội đoán sai rồi! Hắn có lẽ đúng là đệ tử của Thánh Thanh Viện, chiếc phao khí kia là do tác dụng của “Khống thuỷ đại pháp” mà thành”.
Tằng Lộ Vi gật gật đầu, tỏ ý đồng tình với quan điểm của sư đệ mình. Nhưng Nguyễn Thu Bình vẫn cảm thấy thắc mắc nói: “Không đúng ư? Hắn mới tu luyện đến Nguyên Anh trung kì thôi mà, sao có thể học được “Khống thuỷ đại pháp”. Do tác dụng của Tị Thuỷ Châu thì đúng hơn!”
Tằng Lộ Vi cùng Lương Thụy Câu đưa mắt nhìn nhau, chỉ còn biết lắc đầu.
Lại nói đến Hoa Lân, vừa chìm xuống dưới nước, thấy đầm nước này sâu thăm thẳm, mấy mảnh băng nhỏ đang dật dờ trên đỉnh đầu hắn, đây là kết quả của cuộc thí nghiệm Huyền Băng Tuỷ vừa rồi.
Cách đó không xa, trong “Long huyệt” hắc ám loé lên vài tia sáng yếu ớt, mang máng như là quang mang phát ra từ bảo vật nào đấy.
Bởi vì Hoa Lân còn phải duy trì “phao khí” nên cử động rất chậm chạp, phải mất quãng thời gian chừng uống xong một chén trà, mới vào được trong “Long huyệt”. Giờ đây ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cái động huyệt lớn, nửa dưới ngập trong nước, nửa trên bị kết giới chắn kín, cho nên hắn cười ha hả nói: “Thực Cốt Long ơi là Thực Cốt Long! Ngươi thực sự quá ngốc, chỉ che mỗi mặt trên thì có tác dụng gì?”, vừa nói, hắn vừa xuyên qua dưới kết giới, đạp phi kiếm nổi lên.
Hắn vừa mới rời khỏi mặt nước, chợt phái hiện kết giới màu đen sau lưng, rung động một hồi, hiển nhiên có người đang công phá mạnh mẽ. Hoa Lân nhất thời cả kinh, hiểu ngay có thể Minh Kiếm cùng sáu gã cao thủ đang vận công thi triển Ngũ hành trận, vì vậy hắn không chần chừ, đạp phi kiếm nhanh chóng bay đi, xâm nhập vào trong “Long huyệt”.
“Long huyệt” bề ngang rộng chừng bốn trượng, ăn sâu vào lòng núi. Hoa Lân bay sát ngay trên mặt nước, dựa vào lam quang yếu ớt mà xẹt nhanh qua đoạn đường khúc khuỷu. Vừa vượt qua một đoạn rẽ, chỉ thấy trước mắt trở nên sáng sủa, “dòng suối” dưới chân chầm chậm đổ vào một cái ao. Đối diện cái ao này là một bậc thềm rất rộng rãi, trên đó có một chiếc giường bằng phỉ thuý, phát ra quang mang xanh biếc. Hoa Lân sững người lại, chẳng cần quan tâm đến cảnh sắc xung quanh, lao thẳng đến bảo vật trên chiếc giường phỉ thuý, chuẩn bị vơ vét.
Chỉ thấy trên chiếc giường kia hiện diện vài “món đồ” cổ quái, nào là nhẫn ngọc màu lam, nào là kim ấn đang lấp lánh kim quang, lại còn có cả phi kiếm sắc bén dị thường…Tóm lại trong đám đồ kia, nhìn thoáng qua nghe vẻ không giá trị lắm.
Đương nhiên, đáng chú ý hơn cả là chiếc “Luyện Hồn Đỉnh” nằm ngay chính giữa. Hoa Lân hiểu vật này rất khó nhằn nên định thu thập hết những thứ khác vào Phần Tinh Luân đã rồi tính sau.
Nhưng lúc này, Hoa Lân bỗng ngạc nhiên vô cùng khi phát hiện trong đám này còn có một tấm “Phồn Nghi Tinh” cũ nát, bẩn thỉu. Niên đại của nó có lẽ ít nhất cũng mấy trăm năm, mà bên cạnh nó còn có thêm có mảnh “ký ức tinh phiến” rất tinh xảo.
Sắc mặt Hoa Lân lộ ra vẻ hưng phấn, bây giờ đúng lúc bản thân đang còn thiếu “tâm pháp Tu Chân Giới”, hy vọng ba mảnh “ký ức tinh phiến” này có thể giúp mình giải đáp một số nghi vấn. Ngoài ra, “Phồn Nghi Tinh” đối với mình quan trọng chẳng kém bí tịch tu chân. Từ đây về sau, có sự trợ giúp của “Phồn Nghi Tinh”, mình rốt cục chẳng lo chạy đôn chạy đáo nữa.
Thật ra Hoa Lân đối với việc “săn lùng bảo vật” cũng chẳng hứng thú lắm, bởi vì cho dù là bảo vật gì chăng nữa cũng chẳng sánh được với “Phần Tinh Luân”.
Nhưng nào ngờ, những loại bảo vật tầm thường này cũng có cái hữu dụng với mình nên Hoa Lân nhanh chân, nhanh tay, nhét tất cả bảo vật vào hết Phần Tinh Luân, dù cho cả miếng ngọc bội bình thường cũng chẳng bỏ sót. Ai ngờ, Phần Tinh Luân loé lên một bóng trắng, trong nháy mắt Tiểu Bạch từ bên trong lao ra.
Khi nhìn thấy bảo vật vương vãi đầy mặt đất, nó cũng hưng phấn rú lên “Hống hống…”, bốn bộ móng vuốt tham lam vung lên thu thập bảo vật. Cuối cùng, nó nằm lên đống bảo vật trước mặt rồi hướng về phía Hoa Lân kêu lên hai tiếng “Hống hống…”, tựa như muốn nói: “Tất cả chỗ này đều là của ta!”.
Hoa Lân chẳng thèm đếm xỉa tới nó, vơ vét hết, bao gồm luôn cả Tiểu bạch, quăng vào Phần Tinh Luân. Lúc này chỉ còn trơ lại mỗi “Luyện Hồn Đỉnh”, nhưng lại nhớ tới lời cảnh bảo của Tằng Lộ Vi nên nhất thời lưỡng lự, chưa quyết định lấy hay không.
Chỉ thấy chiếc đỉnh này cao chừng một thước, căn bản không nhận ra nó làm bằng chất liệu gì. Hoa Lân thầm nghĩ vừa hay bảo vật này rất thích hợp để chứa “Thực Cốt Huyết”, mình đỡ phải tốn công chế luyện một món đồ khác, đoạn đưa tay phải ra, định tóm lấy “Luyện Hồn Đỉnh”. Nhưng lúc này, Hoa Lân chợt nhớ đến một vấn đề cực kì quan trọng nên dừng tay lại, xoay người lôi Tiểu Bạch từ Phần Tinh Luân ra. Chỉ thấy bốn bộ móng vuốt nó ghì chặt lấy một miếng ngọc bội, cặp mắt to tròn hướng về phía Hoa Lân với cái nhìn đáng thương.
Hoa Lân ôn nhu nói: “Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch! Hôm nay ta muốn nhờ ngươi ra tay hỗ trợ. Bởi vì tất cả bảo vật mà chúng ta vừa thu thập đều là tài sản của Thực Cốt Long. Một khi chúng ta rời khỏi nơi này, Thực Cốt Long nhất định sẽ lập tức đuổi theo. Ngươi có thể giúp ta một chút được chăng? Sau khi thành sự, ta sẽ đưa cho ngươi hết số bảo bối này. Thế nào?”
Tiểu Bạch đáng thương kia vừa nghe Hoa Lân gạ gẫm, liền đưa mắt nhìn hắn, hưng phấn rống lên “Hống hống…”
“Tốt lắm, thống nhất như thế!” Hoa Lân cười hì hì, đặt Tiểu Bạch ngồi lên vai mình, thò tay vào Phần Tinh Luân, lấy ra một khối Huyền Băng Tuỷ, nói: “…Chốc nữa, khi Thực Cốt Long quay lại, ta sẽ cố ý dụ nó xuống nước, sau đó sẽ quăng ra một lượng lớn Huyền Băng Tuỷ. Cùng lúc đó, ngươi phải thi triển, phối hợp với hàn băng, nhất định sẽ làm Thực Cốt Long bị đông cứng dưới nước. Hiểu chưa?”
“Hống hống?”
Tiểu Bạch đáng thương căn bản chẳng hiểu được dụng ý của Hoa Lân là thế nào?
Thế nhưng Hoa Lân lại tưởng nó đã rõ, xoè tay nhấc “Luyện Hồn Đỉnh” lên. Trong phút chốc, chỉ cảm thấy một luồng rung động kín đáo lan toả ra bốn phía, trong lòng Hoa Lân cả kinh, thầm nghĩ bây giờ phải nhanh chóng đào tẩu, chưa biết chừng Thực Cốt Long đang trên đường về cũng nên.
Nhưng vào thời điểm này, phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Di? Ngươi làm cách nào mà vào được đây?”
Hoa Lân hướng về nơi phát ra âm thanh này nhìn lại, hoá ra gã nam tử lạnh lùng họ Khang kia đã vào tới trong này, nhưng lại không hề thấy năm người còn lại đâu cả. Hoa Lân không kịp nghĩ ngợi, nói gấp: “Chúng ta mau chạy thôi! Thực Cốt Long đang trở về…”, nói xong, đạp phi kiếm, đang định vượt qua người hắn, đã thấy trong mắt gã nam tử họ Khang đằng đằng sát khí, bất ngờ ra tay, thần tốc điểm tới bảy đại huyệt trên người Hoa Lân, với ý đồ lấy ngay mạng của đối phương.
Thân thể Hoa Lân rung lên, nhanh chóng nghiêng sang một bên, nhưng không ngờ như đã tính toán trước, tay phải của gã hoá thành đao, đánh mạnh vào ngực Hoa Lân.
Toàn thân Hoa Lân chợt bừng lên hồng quang, trên y phục hiện lên tầng tầng lớp lớp chú ngữ, mặc dù đã triệt tiêu được hơn nửa lực của kình khí nhưng ngực hắn vẫn lĩnh dư chấn, cảm thấy cực kì khó chịu, hắn ho khan nói: “Khặc khặc…mau tránh ra! Còn không mau chạy đi, Thực Cốt Long sắp về đến nơi rồi”.
Gã nam tử họ Khang rõ ràng lắp bắp kinh hãi, nhưng cặp mắt hắn sáng rực lên, lộ ra vẻ hưng phấn, kích động nói: “Tiểu bằng hữu, tốt nhất ngươi mau giao “Ảo Quang Kính” lại cho ta! Nếu không đừng hòng bước chân ra khỏi cửa!”
Hoa Lân sững người, hiểu ra đối phương tưởng nhầm “Sư Vương Thuẫn” của mình là “Ảo Quang Kính”, đến nước này thì phiền toái rồi đây… Trước Sau