Tiểu Bạch nhìn theo hướng tiếng động, chỉ thấy cột đá bên trái bỗng nhiên vang lên tiếng “Hoa lạp, hoa lạp”. Một quái thú toàn thân bao bọc vảy cứng đang xô đẩy, đập phá đống nham thạch rồi từ phía sau “Đông đông đông” xuất hiện...
Tiểu Bạch đột nhiên hiểu được trước mắt nó mình chỉ nhỏ bé một con kiến, không khéo sẽ bị nó một cước đánh chết.
Quái thú nhe răng rồi nhìn vào Tiểu Bạch nổi giận gầm lên một tiếng, chung quanh đá vụn lại bay tung tóe, một trận gió thổi qua đỉnh đầu Tiểu Bạch làm cho nó trợn mắt há hồm ngạc nhiên
Thật ra với thực lực của Tiểu Bạch, mặc dù không thể đánh lại quái thú này nhưng để tự bảo thì không phải là không được, nhưng do thân hình nó quá nhỏ, lại được Hoa Lân sủng ái nên ít có kinh nghiệm chiến đấu. Vì vậy rơi vào tình huống này nó không biết làm sao để đối phó.
Quái thú này quả thật rất to lớn, nếu trưởng thành sẽ là một Kim giáp thú. Nó thuộc về Kim hệ linh thú, xung quanh thân bao phủ toàn lân phiến làm cho nó cơ hồ là đao thương bất nhập. Vốn nó không có ý định tấn công Tiểu Bạch, nhưng do phát hiện trên mình Tiểu Bạch linh khí rất cường đại khiến cho nó có địch ý. Bởi vì nó biết Tiểu Bạch sau này lớn lên tuyệt đối ắt là kình địch của nó, cho nên nhân lúc đối phương còn nhỏ yếu phải tiêu diệt. Kim giáp thú rống lên một tiếng, há miệng rộng lộ ra hàm răng sắc bén rồi từng bước một áp đến.
Tiểu Bạch thấy vậy kinh hoảng liền cắn vào ống tay áo của Hoa Lân, gấp đến độ nó phát ra "Ô ô ô" kêu loạn. Lúc này Hoa Lân đang luyện công ở giai đoạn quan trọng nên không phát hiện được tình cảnh hiểm nghèo của Tiểu Bạch mà ra tay trợ giúp.
Từng bước nguy hiểm đến gần, song lúc đó đột nhiên bên trái truyền đến tiếng “phì phì” rồi một con mãng xà to lớn xuất hiện , nó ngẩng cao đầu há ra miệng rộng như huyết bồn rồi hướng đến kim giáp thú phát ra tín hiệu đe dọa. Tiểu Bạch bỗng cảm thấy con mãng xà có gì đó rất là thân thiết, nó cùng với Băng Long ở Huyền Băng Thiên cũng có nét tương tự.
Tại lúc một xà một thú đang còn giằng co, Tiểu Bạch vô hình trở thành người quan khán. Rốt cuộc hai con quái thú bắt đầu đánh nhau ác liệt làm cho đầy trời huyết vũ, cát và đá bay tung tóe tứ phía.
Tranh thủ lúc này, Tiểu Bạch liền kéo Hoa Lân đến một chỗ an toàn rồi nhìn hắn la hét một trận loạn xạ. Một lúc sau Hoa Lân đã từ trong cõi hư không choàng tỉnh dậy, trong nháy mắt hắn đã bị tình cảnh trước mắt làm cho khiếp sợ.
Vì vậy, hắn liền lộn người mấy cái đã ở xa mấy trượng, chỉ thấy trong ngực Tiểu Bạch đang kêu "Ô ô ô" đủ thấy vừa rồi nó rất sợ hãi.
Hoa Lân tự nghĩ thương thế chưa lành nên không dám ở lâu, nên rút ra Hà Chiếu Kiếm rồi ôm Tiểu Bạch ngự kiếm thoát đi. Ai ngờ vừa bay lên khỏi mặt đất thì có một loại vô hình áp lực bức bách đè xuống, càng lên cao áp lực càng cường đại. Đang ở trên không khoảng mười trượng, Hoa Lân đã cảm giác đã không thể ngự kiếm được nữa. Lúc này mới liên tưởng đến việc Phần Tinh Luân vô duyên vô cớ mất đi khống chế, như vậy phiến đại lực này cùng Phệ Hồn Cốc đều là giống nhau, đều bị trận pháp nào đó vây khốn. Cũng may trong cơ thể lúc này chân nguyên không bị thương tổn nên Hoa Lân cũng có chút yên tâm.
Bất đắc dĩ phải hạ xuống, Hoa Lân cố nén đau đớn triển khai thân pháp mang Tiểu Bạch trên vai chạy qua sa mạc. Nhưng phát hiện Tiểu Bạch vẫn quay lại lưu luyến nhìn làm cho Hoa Lan nhìn theo, chỉ thấy ở xa một xà một thú vẫn còn chiến đấu, ở đó bụi mù vẫn đang cuồn cuộn bốc lên.
Chạy một lúc lâu, rốt cuộc cũng thoát khỏi vùng nguy hiểm. Trong khi vẫn đang vội vả chạy bỗng thấy phía trước xuất hiện một hẻm núi, ở giữa là con đường rất bằng phẳng. Nhưng không hiểu sao trên đường dần dần không còn thấy bóng dáng dã thú nào cả.
Trong lúc còn đang kinh ngạc , đột nhiên phát hiện ở xa ven đường có một dãy tường thành hoang tàn, mặc dù đã sụp đổ, nhưng giống như do con người kiến tạo nên. Hoa Lân trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ nơi này chắc là con người từng đến? Bởi vậy hắn vội vàng nhằm phía trước chạy tới, tới gần mới phát hiện đây chính là một vùng di tích cổ xưa . Mặc dù loạn thạch nằm đầy trên mặt đất nhưng vẫn có dấu vết con người lưu lại. Trong khi Hoa Lân còn đang sững sờ, Tiểu Bạch đột nhiên nhảy từ trên vai hắn xuống, rồi rất hưng phấn nhảy tới đống đổ nát đồng thời “hống hống hống“ kêu loạn. Hoa Lân vội vàng bám, chỉ thấy trên một tường đất có cắm một thanh kiếm, điều này hoàn toàn chứng thực được suy nghĩ của hắn.
Hoa Lân đi tới, cúi xuống rút thanh kiếm ra. Vậy mà không cần dùng lực đã dễ dàng rút được thanh kiếm. Cúi xuống nhìn trong tay thanh trường kiếm đã gãy thành từng đoạn, một cơn gió nhẹ thổi qua cả thanh kiếm ngay cả chuôi cũng đều hóa thành bụi bay trong không khí.
Hoa Lân dụi mắt rồi quay đầu nhìn bốn phía. Nghĩ thầm phiến đổ nát này cũng đến mấy ngàn năm lịch sử, nếu không làm sao ngay cả kim loại cũng biến thành bụi đất?
Vì vậy cúi xuống Tiểu Bạch nói: "Chúng ta đi thôi, nơi này đã bị phá hủy từ lâu, chắc cũng không tìm thấy được gì. A... cũng không biết phía trước còn cái gì chờ đợi chúng ta “.
Tiểu Bạch mở to mắt, nghiêng đầu suy nghĩ, phảng phất như nó đã tự biết cách độc lập suy nghĩ. Hoa Lân thấy vậy cúi xuống bồng nó lên rồi cười nói: " Hình như ngươi càng ngày càng nặng thêm, mang ngươi trên vai là ta đã cố hết sức. Từ nay về sau ngươi tự mình bước đi". Nói xong lại ẵm nó lên xem xét, giống như là đang quan sát một vật quý hiếm.
Tiểu Bạch lập tức nhìn hắn là hét loạn xạ, mặc dù tỏ vẻ không đồng ý nhưng cũng kìm nén lại. Hoa Lân dò xét nó cả buổi, cuối cùng cũng minh bạch được vấn đề. Đó là Tiểu Bạch chính là một con rồng, nhìn các bộ phận cơ thể nó đang phát triển có thể thấy được, tuy nhiên do trên đầu nó không có sừng cho nên Hoa Lân cũng không dám khẳng định chắc chắn.
Mặc dù thế nào đi nữa Hoa Lân trong lòng đã quyết định bắt đầu từ hôm sẽ huấn luyện Tiểu Bạch, nếu không thì đến khi nó lớn hơn nữa, chính mình mang nó trên vai cũng khó di chuyển, lúc đó muốn huấn luyện có thể đã quá muộn.
Hoa Lân quay đầu lại nói: "Tiểu Bạch, đi thôi!" Nói xong liền hướng phía trước chạy đi.
Tiểu Bạch sửng sờ chạy theo nhưng vẫn kêu lên "Ô ô " bất mãn, lâu nay đậu trên vai của Hoa Lân quen rồi nên giờ bảo nó tự đi làm sao nó chấp nhận nên cứ uể oải đi theo. Vốn nó định đứng tại chỗ không chịu đi, nhưng sợ Hoa Lân bỏ lại mình nên miễn cưỡng bám theo sau.
Hoa Lân quay đầu nhìn lại, trong lòng cũng thấy áy náy, định mang nó đặt lại trên vai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng bỏ đi.
Tiểu Bạch cứ kêu "Ô ô ô" phía sau nhưng vẫn đi theo. Bọn họ băng qua một đoạn đường đầy đá vụn rồi lại đi tiếp về phía trước, bất tri bất giác đã qua hơn nửa canh giờ. Tựu tại đây thì Hoa Lân lại bước chậm từng bước một, cảnh sắc phía trước đột nhiên một trận xao động. Con đường đang đi giờ hoàn biến mất, chỉ thấy trước mặt là một thảo nguyên bao la bát ngát.
Hoa Lân cùng Tiểu Bạch đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau liền kinh ngạc hoảng sợ, chỉ thấy sau lưng vẫn vậy, bao la một mảnh thảo nguyên, dãy tường thành đổ nát lúc nãy giờ không cánh mà bay...
Hoa Lân suy nghĩ một chút, cẩn thận lùi lại từng bước một, chỉ thấy không gian lại xáo động, cảnh sắc trước mắt lại trở về như cũ với . Biến hóa xảy ra cực kỳ nhanh, sự thay đổi thật là thần kỳ, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu Bạch đứng dưới đất sửng sờ vì không thấy bóng dáng Hoa Lân. Nó sợ đến mức kêu hống loạn xạ nhưng rồi cũng quay bước về phía sau và gặp ngay Hoa Lân. Lần này rút kinh nghiệm nó nhày ngay vào trong ngực Hoa Lân nhưng miệng vẫn không ngừng phát ra một tràng dài “ Ô ô ô”.
Hoa Lân thở dài, định nghỉ ngơi chốc lát, bèn ngay tại chỗ ngồi xuống. Tay ôm Tiểu Bạch trong lòng, nhìn lại móng vuốt của nó thấy gãy mất mấy cái, hiển nhiên nó chưa bao giờ tự mình chạy một khoảng xa như vậy. Hoa Lân trong lòng thương xót, nhìn nó ôn nhu nói: "Tiểu Bạch! Ngươi chính là một thần thú, sau này ngươi lớn ta còn nhờ ngươi bảo vệ cho ta đó"
Hoa Lân nói xong những lời này cầm lòng không được liền xoay người đi. Quả nhiên, Tiểu Bạch lập tức "Ô" một tiếng, nhìn thẳng Hoa Lân, phảng phất như hiểu được chính mình tự nhiên vĩ đại, đây như là một sự kiện trọng đại của nó.
Hoa Lân nhìn lại móng vuốt của Tiểu Bạch, phát hiện nó không thích hợp với việc chạy nhảy trên mặt đất, đột nhiên một ý niệm thoáng qua, liền nói: "Ta từng nghe nói Long tộc cùng các loài chim đều giống nhau, bẩm sinh đều có thể bay lượn... Tiểu Bạch …… ngươi linh lực cường đại như vậy, hẳn là có thể tại nơi chết tiệt này có thể bay được mới đúng. Ngươi thấy ta nói đúng không?"
Tiểu Bạch nghe vậy, vừa nghiêng đầu đồng thời mở to đôi mắt nhìn Hoa Lân, hình như nó không dám tin tưởng điều đó.
Hoa Lân thấy nó không tự tin như vậy, liền nói tiếp: "Bất kể như thế nào, ta biết ngươi có thể bay được. Chỉ tiếc ta không phải đồng loại của ngươi, không cách nào chỉ dẫn cho ngươi được. Cho nên ngươi phải tự mình lĩnh ngộ. Ta cũng biết rằng cái này đòi hỏi rất lớn bản lĩnh của ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không thể bỏ phí năng lực của mình được”.
Tiểu Bạch thấy Hoa Lân nói xong, bộ dạng chắc chắn như đinh đóng cột, rốt cục cũng có nửa phần tin tưởng. Nhưng việc bay lượn đâu phải là dễ? Nghe nói ngay cả loài chim thì cha mẹ chúng cũng phải hướng dẫn, cặp kè cho con chúng nó mới bay được, bây giờ chính mình tự làm điều đó thật là không hợp lý.
Hoa Lân làm sao biết được Tiểu Bạch đang nghĩ gì? Chỉ ôm nó tranh thủ nghỉ ngơi tại chỗ, một hồi lâu sau, đột nhiên phát hiện trên bầu trời mặt trời thủy chung vẫn đứng yên một chỗ, nghĩ thầm nơi này kỳ dị, chẳng lẽ ngay cả mặt trời cũng không xuống núi hay sao? Điều này đúng là kinh khủng quá chừng....
Trước Sau