Hoa Lân chẳng hề vội vã, bởi vì ở “Dung nham chi địa” này càng lâu, tình thế càng có lợi cho hắn. Mặc dù đối phương tỏ ra bình thản nhưng chắc chắn đang vận công để ngăn lại hơi nóng – Hoa Lân đoán vậy, Hà Chiếu Kiếm trong tay phát ra một tầng hồng quang, thân kiếm như được bao bọc bởi một vầng sáng chói loà, nhất thời phóng to lên mấy lần.
Hắn chỉ mũi kiếm chếch sang đám dung nham bên phải, nham tương trong hồ lập tức liên tục sôi trào, phảng phất như đang sẵn sàng chờ lệnh. Nhưng Hoa Lân không vội ra tay, ngẩng đầu nói: “Ta tựa hồ đã gặp mặt ngươi ở Thiên Hồ Thành, đúng không?”.
Nhâm Vi đang đạp phi kiếm lơ lửng trên không trung nhưng sau lưng còn cài một thanh trường kiếm nữa. Thanh kia này rung lên, tạo ra từng tràng âm thanh sắc nhọn, dường như tuỳ thời cơ sẽ lao ra khỏi vỏ.
Thấy Hoa Lân hỏi vậy, Nhâm Vi lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tại Thiên Hồ Thành liên hợp thương hội, chúng ta đã từng gặp nhau một lần. Bây giờ ngươi còn muốn nói gì không?”
Những lời này của Nhâm Vi nói ra tức là đã muốn động thủ ngay, nhưng Hoa Lân lập tức tiếp lời: “Ta còn có hai việc muốn hỏi, chẳng hay ngươi muốn nghe không?”
Sát khí từ Nhâm Vi bùng phát mãnh liệt, tinh thần lục cường đại của hắn chụp lấy toàn thân Hoa Lân, hắn lạnh lùng gằn giọng: “Nói…”, giọng điệu oang oang tựa chuông ngân, làm chấn động lòng người.
Nhưng Hoa Lân tảng lờ tựa không nghe thấy, cao giọng nói: “ “Truyện tống trận” đã bị ta phá huỷ, ngươi bằng cách này mà đuổi được đến đây?”
Nhâm Vi hừ lạnh nói: “Ngươi đã quá xem thường Thánh môn rồi đấy, cho dù ngươi có thoát ra ngoài Lục giới, Thánh môn cũng lần ra được tung tích ngươi nữa là!”
Khẩu khí của Nhâm Vi tuy có phần phách lối nhưng cũng là sự thật. Hoa Lân thản nhiên cười nhạo: “Ra vậy! Chỉ có điều câu trả lời chưa được xác thực lắm!”
Nhâm Vi chậm rãi nâng tay phải lên, động tác tựa như rút kiếm, trường kiếm sau lưng phát ra từng tràng “Ong…ong…”, một cỗ sát khí khổng lộ lại bạo phát, hắn trầm giọng nói: “Hỏi xong chưa?”
“Chờ chút đã!”. Trong mắt Hoa Lân ánh lên vẻ giảo hoạt, lớn tiếng hỏi: “Ta còn một nghi vấn cuối cùng. Hai gã hắc y đó bây giờ ra sao rồi?”
Nhâm Vi trợn mắt hét lớn một tiếng: “Xem kiếm đây!”
Trường kiếm sau lưng hắn “Tranh” một tiếng lao ra khỏi vỏ, trên bầu trời lập tức xuất hiện bảy thanh phi kiếm, “Bá bá bá…” đồng loạt phóng tới, kiếm pháp này có phần giống với “Vạn Kiếm Quyết” của Thục Sơn Phái, nhưng tốc độ và uy lực thì vượt trội hơn nhiều.
Hoa Lân cũng sớm đã có phòng bị, toàn thân bay ngược lại đằng sau, chỉ thấy chỗ vừa đứng đã bị bảy đạo kiếm khí trắng phau xẹt qua, kiếm pháp tuyệt chiêu của Thánh Thanh Viện quả làm cho người ta phải kinh sợ.
Hoa Lân không phải hạng đần, thân hình đang lơ lửng giữa không trung, hét lớn một tiếng: “Ngươi cũng xem chiêu đây!”. Hà Chiếu Kiếm màng theo một màn hoả quang thốc tới, công kích trực diện Nhâm Vi. Thế kiếm này nhanh tựa thiểm điện, lợi hại vô cùng.
Nhưng kiếm của Nhâm Vi đã rời vỏ, dễ gì đã chịu ở thế hạ phong? Lại thấy bạch quang trong tay hắn rung lên, xuất hiện hơn mười phi kiếm lượn vòng vọt ra, kiếm quang của Hoa Lân dưới sự phản công của đối phương dường như chỉ là một nắm cỏ yếu ớt, tức khắc bị đánh tan như bụi phấn.
Hoa Lân không khỏi hoảng sợ, sắc mặt biến đổi, thế mới biết thực lực đối phương thực sự cao hơn nhiều so với bản thân, mắt nhìn thấy phi kiếm của đối phương hung hãn công tới mà cảm giác như vô phương chống đỡ.
Cũng may là Hoa Lân tinh thần kiên cường, không chịu lùi bước, cắn răng thi triển “Thất Tinh Kiếm Pháp”, “Đinh đinh đang đang…” một tràng âm thanh chói tai vang lên, xuất ra trước mặt mười chín đoá kiếm hoa, khó khăn lắm mới đẩy lui được phi kiếm của đối phương, cánh tay hắn cũng tê rần, không nhấc nổi lên. Mới qua một chiêu mà đã bị thất thế như vậy, khẳng định kiếm pháp của đối phương sẽ liên tục ào đến.
Quả nhiên, Nhâm Vi nhếch mép nở một nụ cười khinh miệt, bạch quang trên thân trường kiếm bùng phát, “Bá bá bá” ba thanh phi kiếm xoay tròn chém đến, căn bản không cho Hoa Lân cơ hội nào để tránh né.
Nào ngờ Hoa Lân tự hiểu điều đó thế nên quyết định liều mạng nghênh chiến ba kiếm này, hắn ngẩng mặt lên trời hét lớn một tiếng: “Liệt Diễm Trảm!”
Trong phút chốc, thiên địa biến sắc, dung nham nóng chảy dưới chân lập tức phun trào, tạo thành một bức tường hoả diễm khổng lồ đón lấy kiếm khí của Nhâm Vi, lập tức ba phi kiếm kia bị đánh bật ngược lại.
Sắc mặt của Nhâm Vi đột nhiên đại biến, giờ mới biết Hoa Lân đã luyện thành “Khống hoả chi thuật”, lúc này mới nghiêng người lách qua. Nhưng sức nóng bức tường hoả diễm này mãnh liệt vô cùng, đúng là khắc tinh trời sinh của hắn. Mặc dù chỉ là xẹt qua sát người hắn nhưng cũng đủ làm cho mớ tóc trên trán hắn cháy khét lẹt, ngay cả lớp phòng ngự hộ thân Định Tinh Châu cũng không ngăn cản nổi.
Mà Hoa Lân vất vả lắm mới có được cơ hội này, sao có thể bỏ qua? Hắn lại hét lớn: “Tuyệt Trần Thập Tam Thức…Địa Nhận Liên Hoành!”.
Trận chiến này cũng chính là một bước đột phá trọng đại đối với Hoa Lân ngẫu nhiên đem “Tuyệt Trần Kiếm Pháp” kết hợp với “Liệt Diễm Chi Nhận”, tận dụng sức nóng của nham tương đánh ra mười ba kiếm, khiến mặt đất chao đảo, bầu trời cũng biến sắc.
Với tu vi của Nhâm Vi đương nhiên không dễ dàng thúc thủ, hắn từ dưới khe nứt bay vọt lên không trung, nét mặt giận dữ, quát to: “Tuyệt Sinh Thập Lục Thức - Kiếm Luân Chi Vũ!”
Hoa Lân không ngờ phản ứng của đối phương lại nhanh nhạy đến vậy, trong chớp mắt đã thoát khỏi tầm công kích của mình. Lúc này vừa định thần đã thấy Nhâm Vi lơ lửng trên trời, trước mặt hắn xuất hiện một phi kiếm được bao bọc bởi một khối cầu hàn quang thập phần cường bạo.
Hoa Lân kinh hoảng khôn cùng, chẳng hiểu phi kiếm đó từ đâu mà ra, lại ngỡ mình đang gặp ảo giác. Lại thấy Nhâm Vi khẽ lật tay phải, phi kiếm kia lập tức hướng về phía mình lao tới, uy lực long trời lở đất, chực muốn xuyên thủng cả không gian.
Hoa lân đang đinh né sang một bên thì ai ngờ phi kiếm kia chẳng hề trực tiếp công kích mình, mà chỉ liên tục xoay tròn xung quanh, hàn quang chói mắt, sắc bén vô cùng.
Sắc mặt Hoa Lân đại biến, hắn không nghĩ lại phải đối đầu với dạng chiêu thức quái dị này, hét lớn: “Cút ngay…” đoạn đưa ngang Hà Chiếu, định đánh rơi phi kiếm trước mặt.
Nhâm Vi nào cho hắn cơ hội ra tay, cũng hét lên: “Đốt!”
Hoa Lân cảm giác áp lực ép tới, phi kiếm đang luân chuyển xung quang đột nhiên hướng mũi kiếm về hắn, đồng loạt từ bốn phương tám hướng xẹt tới. Thực ra Nhâm Vi cũng không ngờ mình phải dùng đến “Tuyệt Sinh Kiếm Pháp” để đối phó với một gã đang ở Nguyên Anh Kì. Nhưng hắn đã quá coi thường Hoa Lân, cũng quá chủ quan với sức mạnh của Phần Tinh Luân.
Dĩ nhiên lúc này Hoa Lân không thể bỏ chạy, xung quanh đều bị những mũi kiếm sắc nhọn vây hãm, chiêu thế chặt chẽ vô cùng, chẳng có chút sơ hở nào. Lúc này hàn quang đã thừa thế xông tới, bắn thẳng lên người Hoa Lân. Toàn thân hắn lạnh ngắt, còn tưởng thân hình đã sớm lỗ chỗ như tổ ong, cúi đầu nhìn xuống lại thấy trên người mình xuất hiện tầng tầng lớp lớp chú văn kì lạ, mọi mũi kiếm bắn đến đều bị hoá giải thành hư vô. Hoá ra phi kiếm vừa nãy chính là do kình khí tạo thành.
Sắc mặt Nhâm Vi trở nên trắng bệch, run giọng nói: “Quả nhiên…Sư Vương Thuẫn cũng nằm trên Phần Tinh Luân! Hừ! Đã vậy hôm nay càng không thể tha cho ngươi được! Tuyệt Sinh Thập Lục Thức – Thiên Ngoại Lưu Tinh. Xem chiêu…”
Hoa Lân vung kiếm lên, đã thấy trước mặt bỗng hiện ra vô số điểm sáng, hợp thành một đám sao băng, thần tốc phi thẳng về phía hắn. Cảnh vật này có thể nói là kỳ quan hiếm có trên đời.
Với trí thông minh của mình, Hoa Lân hiểu rõ một khi phạm vi tấn công của chiêu thức rộng thường thì uy lực sẽ hạn chế, tinh quang chói mắt kia ắt hẳn là để che dấu cho sát chiêu ẩn đằng sau. Hắn đã nắm được điểm biến ảo này nên cũng sớm đã có đối sách, kiên quyết nghênh đón chòm sao băng chói mắt kia, hét lớn một tiếng: “Liệt Diễm Chi Nhận…”.
Một mảng dung nham nóng chảy dưới đất bị Hà Chiếu Kiếm của Hoa Lân hút lên, đem theo hồng quang vạn trượng, chém tới chòm sao băng “kì lạ” của đối phương. Lần so chiêu này, cả hai bên đều đã dốc hết thực lực thi triển tuyệt học, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, do công lực của Hoa Lân còn kém xa đối phương nên lập tức oẹ ra một ngụm máu tươi nhưng đồng thời Nhâm Vi cũng chẳng dễ chịu gì! “Liệt Diễm Chi Nhận” mang theo nham tương đỏ rực kia nhất thời bị chòm sao băng đánh tan tành, hoá thành nhiều đốm lửa, phát tán ra xung quanh. Chỉ thấy hoả quang lấp lánh đầy trời, tựa như một rừng hoa hoả diễm đua nở, cực kì đẹp mắt.
Nhâm Vi không kịp tránh né, bị dung nham nóng chảy bắn tới ngực, toàn thân hắn bỗng hiện ngay lên một vầng bạch quang, hiển nhiên trụ vững trước công kích này của đối phương. Thế nhưng thực ra Nhâm Vi cũng bị sức nóng của hoả diễm thiêu đốt làm cho thân thể rát buốt, giận dữ gầm lên: “Càn Khôn Nhất Kiếm…”
Chiêu kiếm này vừa xuất ra, trời đất như tối sầm cả lại. Hoa Lân dường như không còn nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, tâm trí rung động, hiển nhiên giờ đây Nhâm Vi đã cực kì tức giận nhưng vừa rồi Hoa Lân đã bị trọng thương, cảm giác không thể giao đấu tiếp được. Hơn nữa, thậm chí hắn còn chẳng tìm ra sơ hở của chiêu thức này.
Thế nhưng Hoa Lân nào dễ dàng bỏ cuộc, dù có phải chết cũng nhất quyết làm cho đối phương trả một giá đắt. Vì vậy hắn ngửa cổ lên trời cất một tràng cười điên dại rồi quát lớn: “Bài, Sơn, Đảo, Hải…”
Hai bên tựa hồ đồng thời xuất chiêu, sức mạnh lên đến đỉnh điểm, rốt cục trở thành một trận quyết chiến hãi hùng.
Trời đất bỗng như bị đảo lộn, kì thật Hoa Lân cũng có một tia hy vọng nào, thậm chí hắn còn chẳng thấy thân ảnh đối phương đâu cả, dĩ nhiên càng không biết chắc được kiếm chiêu của mình có thể thu lại hiểu quả gì không. Nhưng hắn vẫn buộc phải liều mạng thử vận may bởi vì thực tế giờ đây hắn đã lâm vào đường cùng rồi.
Trong phút chốc, dung nham bên dưới đã ngừng sôi trào, “mặt hồ” từ từ trầm xuống, đột nhiên “Oanh” một tiếng nổ vang, một lần nữa núi lửa lại phun trào một trận kinh thiên động địa, đây tuyệt đối chẳng phải là hiện tưởng tự nhiên, càng chẳng phải là ảo giác hết thảy đều là ảnh hưởng của chiêu “Bài Sơn Đảo Hải” kia.
Hoa Lân đã không thể trông thấy rõ thân ảnh đối phương, “Bài Sơn Đảo Hải” cũng khó phát huy được hiệu quả. Theo lý thuyết, loại chiêu thức đánh trên diện rộng này, sát thương sẽ không quá lớn, nhưng nó lại được thi triển tại “Dung nham chi địa”, muôn phần thích hợp với Hoa Lân, hết thảy cả thiên thời, địa lợi đều nằm trong tay hắn.
Nhâm Vi chắc mẩm đến chín phần mười Hoa Lân sẽ bỏ mạng dưới tay mình. Nhưng hắn vạn vạn lần không ngờ, “Càn khôn” nơi đây cũng chẳng phải là “càn khôn” hắn, mà ngược lại, đây chính là lãnh địa riêng của mình Hoa Lân. Hắn đột nhiên nhận thấy mặt đấy chấn động, hoả quang chói loà, dung nham nương theo chiêu “Bài Sơn Đảo Hải” mà tuôn trào mãnh liệt, trời đất phảng phất như hoà làm một, trên mặt hắn lộ rõ vẻ sợ hãi, ánh mắt phản chiếu cảnh tượng phía trước kièm theo sự kinh hoàng tột độ.
Nhưng Nhâm Vi không hổ danh là cao thủ đã đạt tới cảnh giới Thần Hợp Kì, thân pháp có thể nói là xuất quỷ nhập thần, nhận thấy tình hình bất lợi, lập tức bay vọt lên không trung. Thân thể hắn tuy bị một màn lớn nham tương bao trùm nhưng bạch quang hộ thân chợt loé lên, Định Tinh Châu một lần nữa giúp hắn giải nguy.
Nhâm Vi khó khăn lắm mới thoát được lên trời, nhanh chóng vận công, phát ra một lớp “Phòng hộ tráo”. Cũng chỉ vì, rốt cục Định Tinh Châu đã bị phá huỷ, do không chịu được sức nóng nữa.
Hắn cúi đầu quan sát bên dưới, chỉ thấy thân ảnh Hoa Lân đang không ngừng run rẩy, “Sưu” một tiếng, nhào vào trong biển nham tương, từ từ chìm xuống.
Nhâm Vi bỗng cất một tràng cười to, lớn giọng nói: “Càn Khôn Nhất Kiếm, ai có thể chống đỡ? Ha ha ha!”.
Lẫn trong tiếng cười hắn, thấp thoáng còn có sự phẫn nộ. Trong trận chiến này, dù đã dành được thắng lợi nhưng đối thủ của hắn chỉ là một tiểu tử mới đạt tới Nguyên Anh Kì, chiến tích này thực sự chẳng đáng làm cho hắn phấn khởi chút nào. Mà chí bảo hộ thân của hắn- Định Tinh Châu bị chấn vỡ tan, tình trạng đáng xấu hổ này mà truyền ra ngoài thì hắn chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn ai cả.
Quan sát dung nham đang cuồn cuộn dưới chân, Nhâm Vi gằn giọng nói: “Xú tiểu tử! Chớ trách ta ra tay độc ác, ngươi cũng nên mau chóng đầu thai đi! Ha ha ha…”
Nào ngờ cười còn chưa dứt, nham tương phía dưới lại luân chuyển dữ dội, đột nhiên “Hoa lạp” một tiếng, Hoa Lân từ bên trong xông ra, giương mắt nhìn lên trên không với vẻ tàn khốc mà nói với Nhâm Vi: “Ngươi chớ quên, nơi này là địa bàn của ta nhé…”
Tiếng cười của Nhâm Vi cũng tắt lịm, từng thớ da thịt trên mặt co giật từng hồi, ngẩn người nhìn Hoa Lân, tâm trí hoảng loạn, bên tai thấp thoáng nghe thấy: “…địa bàn…địa bàn…địa bàn…” vài âm vang vọng. Lúc này hắn mới hiểu kết quả đã vượt ra ngoài mong muốn của mình.
Hai bên lại đối diện nhau, khoảng cách hơn mười trượng, gườm gườm nhìn đối phương hồi lâu, tuyệt nhiên không cất nửa lời.
Trước Sau