Mục lục
Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyết định của Giáng Ma Điện tới Long Thần Tinh, chỉ có một số ít người ủng hộ.

Diệp Thanh mới gia nhập Thánh Thanh Viện hôm qua, dĩ nhiên với những chuyện này còn hoàn toàn xa lạ. Lúc này nàng đang một mình đứng trên “Nghênh phong đài” dốc đứng, nhìn mười tám đỉnh núi sừng sững xa xăm, lòng ngổn ngang ý nghĩ.

Dưới chân nàng là vực sâu không thấy đáy nhưng Diệp Thanh không hề sợ sệt, còn ngửa mặt lên đón những làn gió mang sương mù phả tới, giải thắt lưng buộc ngang lưng ong bay phần phật. Khuôn dáng mỹ miều đó như tỏa ra mọt niềm khát khao mãnh liệt, tưởng chừng tất cả nàng là một nỗi mê hoặc dịu dàng.

Thánh Thanh Viện có tổng cộng mười tám phân viện, có thực lực nhất, xếp hàng đầu chính là Tru Ma viện hay còn gọi là Giáng Ma Điện, tiếp đến là Thần Dụ Viện, Thánh Kinh Viện, sau đó mới là Chính Luật Viện, Tử Vi Viện…

Mỗi một phân viện của Thánh Thanh Viện đều chiếm cứ một đỉnh núi chót vót, phiêu sa giữa không gian vời vợi, chúng quanh mây vờn giữa không đường đi lối lại, khiến người ta nhìn mà lòng tràn đầy nỗi khâm phục vô biên.

Nơi Diệp Thanh ở là phân viện thứ năm, Tử Vi Viện.

Tử Vi Viện sở dĩ được xếp bậc thứ năm, bởi lẽ nơi đây toàn là nữ cư ngụ. Thử nghĩ mà xem, đem tất thảy nữ đệ tử gom hết cả vào trong một phân viện, sức mạnh nhất định hơn bất cứ phân viện nào khác...

Khi Diệp Thanh đến Thánh Thanh Viện, tự nhiên nàng đã trở thành đệ tử đời thứ ba, sư môn tặng cho nàng chữ “Nhiệm” ngang hàng với Nhiệm Vi. Bởi thế vô số đệ tử đời thứ tư đều phải gọi nàng là sư thúc, thậm chí nàng còn có cả một thiếu nữ hầu cận...

Thiếu nữ đó giờ đây đang e dè: “Diệp sư thúc, đệ… đệ tử vừa hỏi kỹ. Ba ngày trước, Kiếm Cương Tông bị cướp mất Kinh Thần Cung, chỗ đó gọi là Thiên Quần Tinh cách rất xa nơi đây. Đệ tử lại còn nghe nói, hiện tại tất thảy các sư bá sư thúc đều phải đi đến tụ họp ở Phiêu Miểu Hà, nghe đâu là chuẩn bị đánh nhau với Ma giới...”

Ngừng giây lát, thiếu nữ hỏi tiếp: “Sư thúc! Có phải sư thúc dự định đi Thiên Quần Tinh không? Hay là đi Phiêu Miểu Hà?”

Diệp Thanh chầm chậm quay người, do dự giây lát mới hỏi: “Phiêu Miểu Hà ở nơi nào vậy?”

Thiếu nữ đi đến trước mặt nàng, giương to đôi mắt, chân thật: “Ôi... Phiêu Miểu Hà lại càng xa nữa, đệ tử nghe là hơn một trăm lần truyền tống mới đến nơi…”

Diệp Thanh nghe nói phải hơn trăm lần đổi Truyền tống trận thì không khỏi ngợp cả người. Bởi với thực lực tu luyện hiện giờ của nàng, một ngày giỏi lắm chỉ chịu được chừng hai mươi lăm lần truyền tống. Nếu đi Phiêu Diểu Hà phải mất những mười hai ngày, như thế chưa đủ làm nàng đau đầu đấy ư?

Nhưng vì tìm Hoa Lân, nếu phải truyền tống đến năm ngàn lần thì nàng vẫn quyết gắng một phen. Diệp Thanh thầm quyết định, đoạn lật tay làm phép, từ trong Không gian chi hoàn lấy ra Phàn tinh nghi, tay phải vận công truyền vào, xem xét đường đi đến Thiên Quần Tinh và Phiêu Miểu Hà.

Thiếu nữ thấy nàng có Phàn tinh nghi thì vô cùng ngưỡng mộ, giương to mắt nhìn Diệp Thanh thán phục: “Sư thúc à, có thể mang theo cả Minh nhi đi cùng để rèn luyện không?”

Nên biết Thánh Thanh Viện không ngăn cấm đệ tử đi lại, nhưng điều kiện phải là có ít nhất một đệ tử đời thứ ba đi cùng, nếu không sẽ không được rời khỏi phạm vi Tiên Diêu Tinh. Thiếu nữ này nhân tình thế, quyết ra khỏi tổng đàn đi du ngoạn một phen.

Có điều Diệp Thanh mới tu luyện được Đan Thanh cảnh giới đến bậc sáu, còn lâu mới đạt đến Nguyên anh sơ cấp, đành lắc đầu: “Ta chỉ mới luyện đến lục cấp Đan thanh, chưa đủ để giữ nổi thân mình, làm sao có thể mang ngươi đi cùng được!”

Thiếu nữ thất vọng xịu mặt: “Nhưng... đệ tử nghe các tỉ muội nói... thanh Tru Ma Cửu Kiếm của sư thúc vô cùng lợi hại mà. Ngay đến bọn ranh Thanh hư cảnh giới tu luyện đầy đủ mà vẫn e dè. Đệ tử nghĩ là không sao đâu!”

Diệp Thanh nhìn ánh mắt đầy sùng bái của thiếu nữ, lòng cảm động đành hạ giọng: “Mính Căng, ta có việc cần kíp không thể ở lại Thánh Thanh Viện lâu được. Ta tính em còn phải theo học Hân Bình tỉ, ta không thể dạy gì cho em đâu!’

Mắt Mính Căng đầy vẻ thất vọng: “Ôi a!” Nét mặt buồn rượi rượi, nhìn Diệp Thanh cầu khẩn.

Vốn trong hệ thống đào tạo của Thánh Thanh Viện, đệ tử từ bậc ba trở lên thì sẽ được mang theo vài đệ tử mới, vừa là để chăm sóc ăn ngủ cho sư thúc, bản thân cũng có điều kiện tu luyện trưởng thành lên. Có điều Diệp Thanh hiện tại chẳng hơn gì nửa thùng nước, làm sao có đủ năng lực truyền thụ kiến thức cho ai được?

Mà Mính Căng cũng có phần hồ đồ. Thiếu nữ có trách nhiệm chăm sóc nơi ăn chốn ở cho Diệp Thanh mà thôi, còn nếu muốn học võ nghệ kỹ năng thì... tu luyện cả hai chênh lệch không bao nhiêu, Diệp Thanh có muốn cũng chẳng thể giúp gì được.

Thế nhưng Mính Căng lại vô cùng sùng bái Diệp Thanh. Kể từ khi gặp nàng, thiếu nữ đã nhìn Diệp Thanh với con mắt vô cùng nể phục, cho rằng nàng rất lợi hại. Chí ít thì khuôn mặt nàng đã có thể nói là đẹp nhất trong thiên hạ rồi!

Diệp Thanh đang trong cảnh riến thoái lưỡng nan, chợt nghe tiếng từ dưới bậc cấp vọng lên: “Diệp sư thúc, thất sư tổ tìm sư thúc, muốn sư thúc đi một chuyến Tử Vi Các!”

“A!” Diệp Thanh giật mình, biết “Thất sư tổ” là chỉ Nhược Uyên.

Nàng không biết Nhược Uyên tìm mình để làm gì, bèn cao giọng đáp: “Biết rồi, ta đến ngay!”

Dứt lời nàng nhỏ nhẹ nói với Minh Quan: “May quá, em chẳng phải đã nói Nhược Uyên vốn là người rất hòa thiện, là người từ ái nhất ở Thánh Thanh Viện phải không? Chi bằng thế này, ta cùng em đi gặp ông ấy, xin ông ấy truyền cho em mấy kỹ năng tu chân, được không?”

Mính Căng ngỡ ngàng: “Sư thúc, sao lại gọi thẳng tên Nhược... Chẳng phải là sư thúc tổ của chúng em ư?”

Diệp Thanh nhìn vẻ ngỡ ngàng của Minh Quan, bèn cười xòa: “Sư thúc tổ là thế nào? Vốn tên ông ấy là Nhược Uyên mà, đi thôi!”

Nói đoạn kéo Mính Căng đi cùng, nhằm thẳng hướng Tử Vi Các phía bắc.

Mính Căng sợ hãi theo sau, vừa đặt chân lên bậc tam cấp của Tử Vi Các, còn chưa vào tới cửa lớn thì đôi chân của thiếu nữ như không còn vững nữa.

Diệp Thanh trái lại xuất thân từ Hoa phủ, gan lớn cũng chẳng kém gì Hoa Lân, cầm tay Mính Căng kéo vào thẳng Tử Vi Các.

Trong Tử Vi Các chỉ có một mình Nhược Uyên đang khoanh tay trước ngực, đứng giữa đại điện quay lưng về phía Diệp Thanh. Nhìn Nhược Uyên quả là phong độ mẫu mực của một bậc đại hiệp, Diệp Thanh không biết sợ, dắt Mính Căng đi vào, hành lễ: “Sư… sư phụ cho gọi Thanh nhi ạ? Không hiểu có chuyện gì quan trọng?”

Hai chữ “Sư phụ” sao mà khó nói ra đến thế, mỗi khi gọi cứ tắc lại nơi miệng...

Nhược Thanh quay lại, nheo mắt: “À, ta có việc đặc biệt muốn trao đổi với ngươi, cớ gì còn kéo theo đệ tử tới nữa?”

Diệp Thanh cười: “Minh nhi còn chưa chịu tôn con là sư phụ, làm gì gọi được là đệ tử ạ? Thưa sư phụ, đệ tử cũng đang muốn phiền tới sư phụ một chuyện.”

“Có chuyện gì thế?” Nhược Uyên ngạc nhiên.

Diệp Thanh cung kính: “Diệp Thanh nghe người ta nói, sư phụ không chỉ danh tiếng vang dội trong Tu chân giới, mà ở Thánh Thanh Viện này cũng vô cùng có vao trò. Lại nữa, sư phụ rất tha thiết dạy dỗ đệ tử nên nghĩ là sư phụ muốn truyền cho Mính Căng một ít tuyệt chiêu. Sư phụ xem có phải không ạ?”

Nhược Uyên chau mày vẻ khó xử: “Cái gì? Đệ tử của ngươi giao lại cho ta? Vậy thì ngươi làm gì?”

Diệp Thanh mỉm cười: “Thanh nhi dự định đi một chuyến đến Thiên Quần Tinh, mong sư phụ cho phép!”

Nhược Uyên đoán ra ngay ý định của nàng. Thấy Mính Căng đứng cạnh, lão đành dùng Truyền âm thuậtnói với Diệp Thanh: “Ngươi định đi tìm Hoa Lân tiểu tử? Trước hết, ta không rõ tại sao ngươi có thể biết Hoa Lân nhất định đến Thiên Quần Tinh? Nhưng hẵng nghe ta một câu, có thể Hoa Lân đã đến Thiên Quần Tinh nhưng hiện tại thì chắc chắn không còn ở đấy nữa. Bởi Kinh Thần Cung đã bị cướp đi, hắn ta phải lập tức truy theo chứ? Nếu bây giờ ngươi khởi hành đến đó, chẳng phải mất công không ư?”

Diệp Thanh sững người, thầm công nhận điều này có lý. Nàng nghĩ tới quẻ bói của thầy tướng Hàn Chấn Ly, phán Hoa Lân nhất định là đi đến hai Thánh môn đại phái. Theo đó nếu hắn đã đi Kiếm Cương Tông thì nơi tiếp theo sẽ là Thánh Thanh Viện. Nhưng... lẽ nào hắn lại tự tìm đến Tiên Diên Tinh Hệ để chết? Như thế là vẫn còn có khả năng…

Diệp Thanh bật thốt: “Nhược tiền bối, Thánh Thanh Viện chúng ta ngoài Tiên Diên Tinh Hệ ra không còn nơi nào khác nữa ư? Nơi sắp xẩy ra chiến sự lớn ấy… Xin sư phụ chỉ giáo!”

Diệp Thanh quá căng thẳng nên buột miệng gọi Nhược Uyên thành tiền bối, nhưng ngay sau đó đã sửa sai, gọi trở lại là sư phụ.

Nhược Uyên lại không phát hiện ra sự nhầm lẫn này của Diệp Thanh, bởi câu hỏi của nàng khiến lão giật nẩy mình. Vốn Giáng Ma Điện đang có ý định đến Huyền Băng Thiên ngăn chặn sự quấy nhiễu của Ma đạo, mà Diệp Thanh lại gián tiếp nói tới địa danh này. Lẽ nào Diệp Thanh nghĩ là Hoa Lân đang ở nơi này? Không xong rồi!

Huyền Băng Thiên là tuyệt mật hành động của Thánh Thanh Viện, Nhược Uyên không thể tùy tiện nói ra địa điểm này được. Sự thực là nếu Ma giới muốn gây chuyện ở Huyền Băng Thiên thì Diệp Thanh có đến cũng chỉ là nộp mạng mà thôi.

Nhược Uyên suy nghĩ một lúc, lại dùng Truyền âm thuật nói: “Diệp cô nương, chi lưu của Thánh Thanh Viện chí ít có tới hơn bảy chục nơi. Câu hỏi của Diệp cô nương quả khó trả lời, thôi thì như thế này đi. Đợi thêm một chút thời gian nữa, nếu có tin tức gì của Hoa Lân ta sẽ thông báo cho.”

Diệp Thanh cắn môi đứng im, đầu óc ngổn ngang dự tính. Nàng cũng cảm thấy không cần đến Thiên Quần Tinh nữa, bởi Hoa Lân chắc đã không còn ở đó. Vấn đề bay giờ là phải thăm dò xem Thánh Thanh Viện sẽ phát sinh sự cố nơi nào, nàng phải đến đó ngay lập tức, nếu không sẽ có lỗi với Hoa Lân. Trong khi Diệp Thanh đang muôn mối tơ vò, Nhược Uyên lấy từ trong người ra một tấm Ký ức tinh phiến, nhỏ nhẹ: “Thanh nhi, tốt nhất hãy ở lại đây tập luyện theo mật tịch này. Mấy ngày tới Nhiệm Vi sẽ dẫn đệ tử đi chống Ma đạo ở Phiêu Diểu Hà. Ngươi hãy nhớ rõ, trước khi Nhiệm Vi trở về tuyệt đối không được đi lại lung tung, bằng không sẽ gây ra rất nhiều sai lầm đó!”

Mấy lời đó Nhược Uyên nói ra cho cả Mính Căng cùng nghe.

Ánh mắt Diệp Thanh càng lộ rõ sự hoảng loạn. Hoa Lân bây giờ không biết đang ở đâu, nếu đồng ý với Nhược Uyên thì khác nào là há miệng chờ sung? Nàng do dự chưa dám quyết định...

Minh Quan nhìn Diệp Thanh có vẻ không muốn đón nhận Tu chân mật tịch trên tay Nhược Uyên, khôgn khỏi lo lắng thay cho nàng. Nhược Uyên thì ngỡ ngàng mất một lúc, hiểu ra ngay dự định trong đầu Diệp Thanh. Lão phân vân, tự hỏi lẽ nào đã có ai đó nói với nàng chuyện Hoa Lân bị bắt? Như thế liệu có phải không?

Nhược Uyên lại dúi tấm Ký ức tinh phiến vào tay nàng, nghiêm giọng: “Hãy nhớ kỹ, hiện tại Tu chân giới đang ngày một hỗn loạn, phải có tin tức chính xác ngươi mới được đi tìm, nếu không vừa mất thời gian vừa nguy hiểm...”

Lão chỉ tấm Ký ức tinh phiến trong tay Diệp Thanh: “Tinh phiến này ghi lại các chiêu thức và quyết pháp của Băng hệ pháp thuật, ta đã để tâm vào đấy không ít. Hãy nghiên cứu thật kỹ, tương lai mới có thể đối mặt được với tất cả mọi biến cố.”

Diệp Thanh ngước lên nhìn Nhược Uyên ngờ vực, không hiểu vì lẽ gì mà Nhược Uyên lại thịnh tình với mình như thế. Nhưng nàng vẫn nhận lấy Mật Tịch, đầu chợt nghĩ ra một chuyện khác: “Sư phụ, Thánh Thanh Viện chúng ta không có phân đàn nào ở Phiêu Miểu Hà ư?”

Nhược Uyên thoáng lặng người, nghĩ thầm nữ tử này quả là ương ngạnh, bèn lắc đầu: “Địa hình của Phiêu Miểu Hà tương đối phức tạp, mà Phần Tinh Tông cũng hoạt động ở đó nên chúng ta không bố trí phân đàn. Đương nhiên là chúng ta cũng cần giám sát hành động của Phần Tinh Tông và Ma giới, nhưng đây là hai việc khác nhau. Lần này Thất Đại Thánh Môn tụ họp ở Phiêu Miểu Hà, mục đích chỉ là ngăn cản hành động của Ma đạo. Ta lệnh cho ngươi không được khinh suất mà tới đó, lại làm ta thêm lo lắng!”

Diệp Thanh cúi đầu trầm ngâm nghĩ ngợi hồi lâu, tuy tâm thần nàng đang bấn loạn nhưng cũng phải công nhận lời Nhược Uyên là có lý. Bản thân nàng tu vi chưa được bao nhiêu, hành động mù quáng e sẽ phải chịu thiệt thòi. Còn như ở lại Thánh Thanh Viện, có động tĩnh gì thì cũng sẽ biết được ngay lập tức để đối phó...

Diệp Thanh đâu biết nàng đang ở rất gần Hoa Lân. Thế mà Nhược Uyên lại không hề nói ra cho nàng, chỉ dặn dò vài câu rồi nói cho Diệp Thanh biết là sự cố sắp xẩy ra ở Huyền Băng Thiên.

… …

Sau khi dặn dò Diệp Thanh xong, Nhược Uyên lập tức rời Tử Vi Các, về Tru Ma Viện gọi mười hai đệ tử tinh anh, lặng lẽ khởi động Truyền tống trận lên đường. Lần điều động này, Thánh Thanh Viện xuất ra toàn là cao thủ tuyệt đỉnh, hành sự lại vô cùng bí mật, đến đồng môn cũng không hề hay biết.

Sau khi Nhược Uyên đi rồi, Diệp Thanh đi nghe ngóng tin tức mọi nơi. Tiếc rằng mọi động tĩnh ở Tru ma Viện đều được giữ kín, khiến nàng cũng không biết gì hơn...

… …

Thánh Thanh Viện như vậy là nhanh hơn Hoa Lân mấy ngày, xuất phát không những sớm hơn mà quáng đường từ Tiên Diên Tinh đến Long Thần Tinh cũng chỉ phải truyền tống có bảy mươi hai lần.

Còn Hoa Lân khởi hành ở Thiên Quần Tinh, trở lại Long Thần Tinh phải truyền tống những một trăm năm mươi tán lần. Với tu luyện vốn có của hắn, mỗi ngày Hoa Lân chỉ truyền tống được sáu mươi lần, vì thế mà hành trình đương nhiên chậm đi vài ngày. Bởi vậy, khi Hoa Lân đang một mình miệt mài với truyền tống thì Thánh Thanh Viện đã đặt chân lên Long Thần Tinh rồi.

Hôm đó, Hoa Lân lại khởi động Truyền tống trận. “Vù” một tiếng, truyền tống trận khởi hành. Lòng hắn đang vô cùng căng thẳng, bởi chỉ cần năm lần truyền tống nữa thì đã có thể đến được Long Thần Tinh. Hoa Lân thầm đoán, không hiểu Lộ Á Phi có trở lại Thiên Hồ Thành không? Nếu như y trở về rồi thì có thể trợ giúp đi đến Long Thần Tinh cứu Trữ Tiêm Tuyết. Trữ Tiêm Tuyết mà giúp Hoa Lân và Lộ Á Phi nâng thêm hai cảnh giới tu luyện thì hẳn sẽ thập toàn thập mỹ!

Đang suy nghĩ lan man, trước mặt bỗng lóe sáng lên, Truyền tống trận đã đưa hắn đến nơi…

Đang lúc Hoa Lân với ló đầu ra, chưa kịp nhìn thấy gì xung quanh thì hai hán tử áo xanh lưng đeo trường kiếm đi đến, người bên trái cất tiếng: “Chào huynh đài, ta là Cố Thành của Kiếm Cương Tông, theo lệnh Thánh Môn trực ở đây đón tiếp người lui tới. Xin hỏi huynh đài dự định đi đến đâu?

Hoa Lân ngoái đầu nhìn bốn phía, bất chợt hít sâu một hơi lạnh.

Hắn nhận ra bên cạnh Truyền tống trận đã bố trí “Cửu môn liên tinh trận” ngoài hai người trước mặt còn có hơn mười thanh y hán tử nữa phía sau, kiếm trong tay chưa tuốt khỏi vỏ nhưng vị trí đã được sắp xếp cẩn mật khiến Hoa Lân không khỏi nghĩ tới chuyện phải đánh một trận...

Hoa Lân kinh hãi nghĩ thầm, Kiếm Cương Tông hẳn phải biết chuyện Phệ Hồn Cốc giam cầm Ninh Tiêm Tuyết, nếu không làm sao lại bày ra thủ tục kinh người thế này?

Đương nhiên hắn không hề biết, toán hán tử này toàn là tinh anh của Kiếm Cương Tông, theo điều động đang bày thiên la địa võng ở Long Thần Tinh này, một lòng cản ngăn sự xâm lấn của Ám Ảnh Chi Môn.

Càng bất hạnh hơn nữa, với Kiếm Cương Tông thì Hoa Lân đã trở thành ma đầu chống lại Thất Đại Thánh Môn. Lần đi này, không cẩn thận là sa vào chỗ chết... Trước Sau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK