Mục lục
Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phệ Hồn cốc tối đen, cỏ hoang mọc cao quá đầu người. Hoa Lân lồm cồm bò dậy, ngước đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy cây lá lay động không ngừng, không gian lạnh lẽo mênh mông. Trong màu sắc nhờ nhờ của màn đêm, Phệ Hồn Cốc càng thêm mù mịt.

Hoa Lân xoa xoa những chỗ bị đập xuống đất, tập tễnh bước đến trước Hà Chiếu Kiếm, chưa rút kiếm ra khỏi đất đã cảm thấy xung quanh vô số luồng khí lạnh thổi tới. Hắn tức thì rút phắt thanh kiếm, quay người...

Nếu như là hôm qua, thanh kiếm này nhất định đã quét hết chỗ cỏ dại năm trượng xung quanh, nhưng hôm nay hắn không những không thể phát ra kiếm khí mà còn cảm thấy Hà Chiếu trong tay nặng trĩu...

Hoa Lân bất giác chau mày, khí lạnh xung quanh càng lúc càng dày đặc, từ trong đám cỏ dại chợt xuất hiện những bàn tay đen sì, trườn tới như muốn chụp lấy tay hắn. Hoa Lân nhăn mặt, vung tay phát ra hỏa diệm Phần Tinh Luân...

Một luồng sáng quét ra, ba trượng xung quanh cỏ dại đều bị phạt bằng, mấy chục cánh tay đen cũng bị chém làm hai đoạn, nhanh chóng thiêu thành tro bụi. Có thể thấy sức mạnh của Phần Tinh Luân ghê gớmn dến mức nào.

Hoa Lân chống kiếm đứng lên, toàn thân phát ra một quầng hồng sắc hào quang, ngang nhiên nhìn bốn phía. Những bóng đen từ dưới đất lại đua nhau mọc lên, lần này Hoa Lân không trốn tránh mà đứng ngay tại chỗ, những bàn tay đen một lần nữa lao đến người hắn...

Đột nhiên người Hoa Lân bốc cháy, bên ngoài thân thể ngọn lửa bốc rừng rực, tất cả những gì chạm đến đều bén lửa, chớp mắt bị thiêu thành tro bụi.

Những Ác Linh kế tiếp đều sợ hãi dừng bước, kinh sợ nhìn Hoa Lân, cũng không dám liều lĩnh tìm cái chết nữa.

Trong lòng Hoa Lân thầm thở phào may mắn, Phần Tinh Luân trong sự khống chế của Tuyệt Tiên Trận vẫn phát huy được ba thành công lực, nếu lũ Ác Linh cứ không ngừng tấn công thì e Phần Tinh Luân cũng không tri trì được lâu. May mà những Ác Linh ngu ngốc không hiểu điều đó, bị đốt cháty một lần là hết thảy đều sợ hãi đứng cách xa năm trượng không dám đến gần.

Hoa Lân thấy vậy thừa cơ ra lệnh: “Các ngươi nghe đây, gọi Trác Vô Ảnh ra gặp ta!”

Hắn vẫn nhớ Quỷ Vương của Phệ Hồn Cốc có tên là Trác Vô Ảnh, Trác Vô Ảnh và Lộ Á Phi là hai kẻ thù đối đầu, nhưng không sao. trước hết hãy dụ hắn ra, sau đó nghĩ cách để hắn đưa mình đến trước Phong Thần Bảng thứ mười ba... Tính toán như vậy quả không tồi, nhưng những Ác Linh kia đều là các hồn phách không đầy đủ, làm sao hiểu được câu nói của hắn, tất cả đều chỉ đứng cách xa lom lom nhìn vào...

Hoa Lân thấy chúng cứ đứng một chỗ như vậy thì ngao ngán nhìn lên trời, đành phải bước nhanh khỏi vòng, đi thẳng về phía trước.

Tuy hắn biết cứ vội vàng đi tìm Phong Thần Bảng như vậy thì cơ hội là rất ít, nhưng trong lòng đã nóng hơn chảo rang, bởi dù là Ám Ảnh Môn hay Thánh Thanh Viện, chỉ cần có được Phong Thần Bi sớm hơn một bước thì bản thân Hoa Lân chắc chắn sẽ rất khó xoay sở tiếp, làm sao mà không sốt ruột được!

Nhưng sự đời cứ vội vàng là thất bại, Hoa Lân trong lúc nôn nóng không phân biệt được đông tây nam bắc, đi một lúc đã sa vào một đại trận kỳ lạ. Phía trước cỏ dại um tùm, Hoa Lân giơ kiếm phạt cỏ tiến lên, nhưng chân phải vừa bước lên một bước thì thất kinh thấy trước mắt đột nhiên bay đến một bức tường đá cao hàng chục trượng...

Hoa Lân kinh ngạc vội vàng lùi lại, vừa quay đầu thì đằng sau đã sớm có một bức tường đá khác ngăn đường. Dường như có một bóng đen ở phía trên bay qua, Hoa Lân giơ tay chém một kiếm... “Vụt” trường kiếm như chém vào hư không, lưỡi kiếm sắc nhọn chém qua tường đá không hề gặp cản trở nào.

Rõ ràng những tường đá này là do tưởng tượng mà thành. Hoa Lân thở phì một hơi, nghĩ thầm loại trận pháp này sao có thể ngăn cản được thiếu hiệp ta. Nhưng ý nghĩ chưa dứt thì “vụt” một tiếng, một luồng kiếm quang như tia sét bổ đến.

Hoa Lân theo phản ứng vội vàng né tránh, luồng kiếm quang đó bay qua đỉnh đầu cắm phập vào bức tường đối diện. Lúc này hắn mới biết đó là kiếm khí thật chứ không phải ảo giác.

Hoa Lân đứng thẳng người lên, không ngờ luồng kiếm khí đó kêu “đinh” một tiếng va vào bức tường đá phía sau, rồi “vụt” bay ngược lại, tốc độ còn tăng lên vài phần hướng thẳng đến Hoa Lân. Hắn lại nép người để tránh, chỉ thấy luồng kiếm sạt qua mặt mang theo một hàn khí lạnh lẽo khiến cho hắn phải giật mình.

Hoa Lân cho rằng có người nấp trong bóng tối, tức giận hét: “Có bản lĩnh thì ra đây cho ta, mờ mờ ám ám sao gọi là…”

Chưa nói hết câu, luồng kiếm khí lại đập vào bức tường hư vô rồi quay lại tấn công. Hoa Lân không nghĩ gì thêm, lập tức giơ kiếm chém vào luồng kiếm khí. Nào ngờ luồng kiếm bị cắt làm hai đoạn nhưng vẫn lao đến từ hai bên, không chỉ vậy, Hà Chiếu Kiếm của Hoa Lân không cẩn thận đã chém vào bức tường đá, sau đó xảy ra một hiện tượng kỳ lạ, kiếm khí Hà Chiếu đập lại từ bức tường đối diện chính là kiếm khí do chính mình phát ra...

Hoa Lân hoảng sợ đến thất thanh, lúc này mới biết bức tường đá đó là do một loại cấm chế tạo thành, bởi vậy có thể phản lại các hình thức công kích.

Lúc này đã có đến ba luồng kiếm khí công kích hắn, ba luồng ánh sáng không ngừng đập vào tường rồi bật lại, tốc độ ngày càng nhanh. Hoa Lân lập tức triển khai công phu Thiết bản kiều tránh né, rốt cuộc bò qua được bức tường đá hư vô.

Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì hắn nhận ra mình đã bước vào một trận pháp khác. Trước mắt cảnh vật bỗng đổi màu, một tiếng “bùng” vang lên, Hoa Lân chìm vào một vũng bùn lầy...

Hắn lặng người, thân thể nhanh chóng chìm xuống, chẳng mấy chốc bùn đã ngập đến bụng.

Hoa Lân vận lực định bay lên, nhưng dưới chân không có điểm nào để tựa. Tốc độ lún mỗi lúc một nhanh hơn, chớp mắt đã ngập đến ngực. Rõ ràng hắn biết mình vẫn đang ở trong Phệ Hồn Cốc, nhưng cái đầm lầy này lại từ đâu mà ra?

Hoa Lân dùng lực đánh vào mặt nước, hy vọng có lực đẩy để bay lên, nhưng toàn thân lại càng ngập sâu. Dù là hư hay là thực thì cảm giác đúng là đang ngập trong bùn, nghẹt thở, vướng víu...

Càng vùng vẫy thì càng lún nhanh, sau một lúc đã ngập đến cổ. Hoa Lân dùng tay đập lên mặt nước, cảm thấy cánh tay ngập trong bùn, không hề đơn giản như tưởng tượng.

Nếu là ngày thường thì bùn lầy thế nào Hoa Lân cũng có thể bay lên, nhưng hôm nay thật kỳ lạ, hắn thấy mình như một phiến đá nặng. Bùn đã ngập qua đỉnh đầu, hai mắt tối đen, thân thể vẫn tiếp tục chìm xuống như rơi vào một hố sâu không đáy...

Dần dần, áp lực xung quanh ngày càng lớn, Hoa Lân rất muốn cử động hai tay, nhưng cả người dường như đã bị trói chặt, không cái gì nghe theo ý định của hắn nữa. Cùng với việc ngày càng lún sâu, áp lực xung quanh cũng tăng lên, thậm chí còn nghe thấy xương lồng ngực kêu răng rắc...

Sư vương thuẫn trên người đã phát huy đến cực điểm, xem ra không thể chống đỡ được áp lực vô tận đó, Hoa Lân vẫn không nghĩ ra cách thoát ra.

Dần dần hắn bắt đầu tuyệt vọng, nhớ lại lần trước vào trong Phệ Hồn Cốc bình yên vô sự, xem ra có người đã cố ý sắp đặt trận pháp này. Hoa Lân thử một cách cuối cùng, đem hỏa diệm Phần Tinh Luân tụ lại ở Đan điền, “hừ” một tiếng nhanh chóng phát ra, chỉ thấy một ngọn lửa rừng rực bắn ra tứ phía, cháy cuồn cuộn xung quanh.

Vốn hắn cho rằng mình đã đến bước đường cùng, hỏa diệm Phần Tinh Luân có lẽ không hiệu quả. Nào ngờ ngọn lửa của hắn như châm vào thùng thuốc nổ, “ầm ầm” bắn tung tứ phía, áp lực bên ngoài bỗng biến mất không còn thấy gì, trên người hắn phát ra hào quang chiếu sáng cả một vùng trời trên đỉnh đầu.

Hoa Lân nhìn kỹ, quả nhiên vẫn ở trong Phệ Hồn cốc, cái làm hắn tưởng là bùn lầy vừa rồi hóa ra là một tầng cỏ dại dày đặc, giờ đây đã bị lửa thiêu thành tro.

Lại nói lúc đó ở một phía khác của Phệ Hồn Cốc, mười tám cao thủ Thánh Thanh Viện cũng đang tìm Phong Thần Bi thứ mười ba. Chợt thấy bầu trời phía đông sáng rực, họ cùng ngẩng đầu nhìn lên...

Nhược Uyên kinh ngạc: “A, lẽ nào là Phần Tinh Luân? Hắn cũng đến rồi sao?”

Nhược Phong cười lạnh lùng: “Đến vừa đúng lúc, chúng ta có thể một mẻ lưới bắt gọn!”

Nhiệm Vi là đồ đệ của Nhược Phong, lại là đứng đầu Mậu Tinh Vệ, đương nhiên có đủ bản lĩnh đi vào Phệ Hồn cốc. Lúc này hắn ngẩng đầu nhìn trời, tự nói với mình: “Nguy rồi, mỗi lần gặp hắn đều có thể dễ dàng thoát ra, hôm nay cũng như vậy... Lẽ nào đều là ý trời?”

Nhược Uyên không hiểu: “Điệt nói ý trời gì?”

Nhiệm Vi gượng cười: “Bẩm sư thúc, theo điệt được biết, ai vào trong Phệ Hồn Cốc thì chân nguyên cũng đều bị Phong Thần Bảng trói chặt, nhưng Phần Tinh Luân lại cao hơn Phong Thần Bảng một bậc, có thể phá vỡ cấm chế này. Chỉ sợ hiện giờ chúng ra ở đây không ai đánh lại tên ma đầu này, ôi…”

Nhược Uyên cười: “Không nhất định thế, hay là ngươi bị hắn đánh cho sợ mất mật rồi?”

Nhiệm Vi gượng gạo, trong lòng nghĩ nếu dùng bản lĩnh thật sự thì Hoa Lân có Phần Tinh Luân cũng không cự nổi ba chiêu của mình. Nhưng Nhược Uyên là sư thúc nên không thể phản bác, hắn đành cau mày: “Điệt chỉ lấy làm lạ, tên này vào đây làm gì?”

Nhược Uyên và Nhược Phong đều lặng người.

Nhược Uyên không thể đoán ra Hoa Lân vào đây làm gì, vì lão không biết chuyện của Phong Thần Bảng.

Nhưng Nhược Phong thì không như vậy, trong lòng thầm thở dài, thầm nghĩ nếu Hoa Lân thật sự vì Trữ Tiêm Tuyết mà đến, vậy thì Thất Đại Thánh Môn sau này sẽ gặp nhiều tai ương rồi. Cứ cho là lần này có thể chặn được Ám Ảnh Môn và Hoa Lân, nhưng chuyện Trữ Tiêm Tuyết nhất định đã lọt ra ngoài thì tính sao đây? Trước Sau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK