Nguyên lai, Huyết Ma năm lần bảy luợt công kích Hoa Lân, nhưng lần nào cũng để hắn chạy thoát.
Lần đầu tiên tại Nguyên Lý trấn, đúng lúc Huyết Ma thi triển “Huyết Quang Trảm” sắp tiêu diệt Hoa Lân, đột nhiên mọc ra một tên hắc y nhân cứu mạng hắn. Lần thứ hai ở Thành Đô thành, Huyết Ma lại phái tám thích khách đỉnh cấp phục kích Hoa Lân, ai ngờ chẳng những không giết được hắn, ngược lại còn bị Lý Trần Ai âm thầm theo dõi. Trong trường đại chiến ở Cát gia trang, Huyết Ma dùng mưu kế, khó khăn lắm mới khiến Lý Trần Ai bị trọng thương, nhờ vậy mới giữ được tiểu mệnh của y. Đúng như lời những tên thích khách may mắn sống sót đã báo cáo, Hoa Lân có quan hệ với rất nhiều cao thủ thần bí, vô cùng khó đối phó. Vì an toàn của thủ hạ, để che giấu hành tung của mình, Huyết Ma đã quyết định tạm thời lưu lại cái mạng nhỏ của Hoa Lân. Nếu không, bằng vào công lực của mình, Huyết Ma đã có thể tiêu diệt Hoa Lân từ lâu rồi!
Hoa Lân nào biết may mà có sự bảo hộ của Nhược Uyên trong bóng tối, hắn mới giữ được mạng sống. Hắn chỉ có chút kỳ quái, sau sự kiện Cát gia trang xảy ra cuộc ác chiến rực lửa, từ đó không còn thấy ma đầu “Phần Âm tông” và Nhược Uyên tìm đến mình nữa. Theo lẽ thường mà nói, bọn họ phải thập phần chú ý đến kiếm điển mới đúng. Chẳng nhẽ giữa bọn họ đã phát sinh biến cố gì ư?
Hoa Lân không rảnh để nghĩ ngợi nhiều, hắn còn phải chuẩn bị chiến đấu cho Thục Sơn kiếm điển. Từ biệt Thượng Quan Linh, Hoa Lân dắt Diệp Thanh xuống núi luyện tập kiếm pháp.
Mấy ngày nay hắn đột nhiên cảm thấy võ công của mình còn “quá kém”, vẫn phải rèn luyện nhiều thêm mới được! ------ Đây là ranh giới quan trọng khi võ công sắp sửa tăng tiến!
Một người nhận thấy võ công của mình quá kém chứng tỏ anh ta đã biết được nhược điểm của mình, biết nên luyện tập thế nào. Chỉ sợ những kẻ tự cho rằng võ công của mình là đệ nhất thiên hạ! Loại người này, vĩnh viễn đừng hòng bước vào hàng ngũ cao thủ tuyệt đỉnh!
May là Hoa Lân hiểu rõ về bản thân. Đêm nay, hắn dẫn Diệp Thanh ra khỏi Thục Sơn, tới một vùng sơn cốc dưới chân núi, bắt đầu luyện kiếm không ngừng nghỉ. Khởi đầu từ “Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức”, luyện đến “Túy Kiếm tâm pháp” của Kiều Truy Phong, sau đó lại đến “Phân Thân Trảm” do hắn tự sáng chế. Nhưng chiêu “Phân Thân Trảm” này phải sử dụng ngọn lửa trong cơ thể mới có thể phát huy đến cực điểm, điều này khiến hắn rất do dự. Sợ bị đại ma đầu Phần Âm tông phát hiện ra hành tung của mình, hắn chỉ còn cách liên tục cải tiến dạng thức của “Phân Thân Trảm”, hy vọng tìm ra một con đường mới không cần hao phí quá nhiều nội lực.
Hắn nhớ tới lúc quá chiêu với Thượng Quan Linh trên Thiên Sơn, mình đã từng dùng một kiếm tách thành ba đạo kiếm quang. Ngoài ra, trong cuộc tỷ thí với “Tử Ảnh Đao” hôm nay, đối thủ xém chút nữa đã thi triển ra tuyệt học áp chót, tuy Hoa Lân không cho đối phương cơ hội xuất thủ, nhưng trong sát na đó, “Tử Ảnh Đao” hóa ra ba màn đao quang, hắn có thể thấy rõ. Nghĩ tới đây, Hoa Lân hé miệng nở một nụ cười, “Phân Thân Trảm” đương nhiên cũng có thể phân thành vài thân ảnh, như vậy, uy lực chắc sẽ được nâng cao hơn nhiều.
Minh bạch đạo lý bên trong rồi, Hoa Lân lại kết hợp với những điều ký tải trên “tu chân bảo điển”. Hắn bất giác suy đoán: chỉ cần chia ra một phần ý niệm, rồi thi triển chân khí siêu cường, cuối cùng đem ý niệm dồn vào trong kiếm pháp, nếu tốc độ xuất chiêu đủ nhanh thì sẽ có thể đạt đến hiệu quả phân thân. Tất nhiên, việc này yêu cầu chân khí của bản thân phải hùng hậu, ý niệm phải đủ mạnh mẽ, đồng thời, tốc độ xuất kiếm nhất định phải thần tốc. Nếu không, “Phân Thân Trảm” có khi chỉ gãi ngứa cho người ta.
Đã tìm ra phương án, Hoa Lân liền bắt đầu thử phân làm hai thân ảnh, luyện hết lần này đến lần khác. Do không dám sử dụng ngọn lửa trong cơ thể, tốc độ luyện tập “Phân Thân Trảm” chậm chạp phi thường. Ánh bình minh ló dạng, Hoa Lân mới miễn cưỡng thành công với hai thân ảnh. Đương nhiên, chúng chỉ lao ra ngoài một trượng là tan thành vô hình, hiển nhiên công lực của Hoa Lân không thể duy trì lâu. Nhưng thế là đủ rồi, thời khắc then chốt phối hợp thêm với ngọn lửa trong cơ thể hắn, chiêu “Phân Thân Trảm” này khẳng định sẽ thập phần uy lực.
Diệp Thanh nãy giờ ngồi tựa vào một tảng đá, mở to đôi mắt trong sáng, nhìn Hoa Lân hết vung kiếm rồi lại thu chiêu mà không hiểu ra sao, dường như không theo một chiêu thức nào cả. Xem chán rồi, nàng quyết định tĩnh tâm, đả tọa nhập định. Diệp Thanh từ lâu đã quen đả tọa mỗi đêm hai tiếng, thường không cần ngả lưng nghỉ ngơi, nên lần này nàng ngồi một mạch đến khi trời đã sáng bảnh.
Lúc mở mắt, Diệp Thanh phát hiện thấy Hoa Lân sớm đã đình chỉ việc luyện kiếm, chỉ cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn mặt đất dưới chân, “Hà Chiếu kiếm” trong tay đang vẽ lên đó một số đồ án khó hiểu.
Diệp Thanh hớn hở đến bên hắn, chỉ thấy Hoa Lân đang vẽ trên mặt đất từng nhân ảnh, những đường nét, rồi vòng tròn, quả thật không sao hợp nhãn được. Diệp Thanh biết Hoa Lân đang trầm tư nên không dám quấy nhiễu dòng suy tưởng của hắn, đành chúi đầu, dằn lòng quan sát…
Không lâu sau, Diệp Thanh đã lần ra một ít manh mối. Hóa ra Hoa Lân vẽ một “kẻ địch giả tưởng” ở giữa, sau đó xuất chiêu theo một trật tự nhất định, trước là công kích hông trái, rồi nhanh chóng thi triển “Thất Tinh Thiểm” đâm vào đầu đối phương, buộc y phải tránh sang phải, sau đó liên tục tấn công dữ dội với một loạt chuỗi kiếm khí, từ từ bức đối thủ tiến vào trong thòng lọng mà mình giăng sẵn. Cuối cùng, kết thúc bằng một chiêu thức “bình thường”, đối phương tất bại vô nghi.
Diệp Thanh biết đây đều là “Túy Kiếm tâm pháp” của Kiều Truy Phong, chỉ không nghĩ đến chuyện Hoa Lân dựa trên “Túy Kiếm tâm pháp” nghiên cứu thành một lộ võ công, chiêu thức nhiều đến mức khiến nàng hoa mắt rối loạn, xem đến đoạn chót thì sớm đã không hiểu nổi nữa rồi.
Trong cơn mê đắm, Hoa Lân bỗng hài lòng vươn thẳng người, hắn đã thiết kế hoàn thành một bộ kiếm pháp. Diệp Thanh cười hi hi, chỉ tay vào chiêu thức “bình thường” tối hậu, hỏi: “Lân ca ca! Chiêu cuối này của huynh chẳng lẽ có thể một chiêu chế địch?”
Hoa Lân khẳng định: “Chắc chắn có thể!...Chiêu ‘Thiên Ảo Kiếm’ này mặc dù thi triển lúc bình thường sẽ đem lại nguy hiểm cho bản thân! Nhưng một loạt đòn công kích mãnh liệt trước đó của ta sẽ lưu lại ba đạo kiếm khí. Đối phương phải phá giải kiếm khí của ta trước mới có thể hình thành uy hiếp lên phía ta, mà lúc đó, chiêu ‘Thiên Ảo Kiếm’ này đã đoạt tiểu mệnh của hắn rồi!”
Diệp Thanh chu môi nũng nịu: “Ô…Thanh Thanh cũng muốn học!”
Từ trước tới nay Hoa Lân học được cái gì đều chia sẻ với Diệp Thanh, nhưng lần này hắn sầu não nói: “Thiên Ảo Kiếm là tuyệt chiêu độc môn của Thượng Quan Linh, muốn học chiêu này phải học ‘Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức’ từ đầu cơ!...Muội còn muốn học không?”
Diệp Thanh hậm hực: “Muội không học chiêu thức của cô ta!”
Hoa Lân cười ha ha: “Vậy mới phải chứ! Kiếm pháp của cô ấy làm sao lợi hại bằng ‘Cửu Tự kiếm quyết’ của muội được?... À, hiện tại muội có thể thi triển được mấy chiêu rồi?”
Diệp Thanh thở dài: “Ài!... Đáng tiếc, công lực của muội không đủ, bằng không, muội nhất định có thể thi triển liền một lúc ba chiêu!”
Hoa Lân thắc mắc: “Tại sao kiếm pháp của muội lại luyện từ ‘Liệt Trận Tại Tiền’ bốn chữ ở sau?”
Diệp Thanh buồn bã đáp: “Muội cũng không biết, di ngôn của phụ thân dặn dò như vậy!”
Hoa Lân suy nghĩ thoáng qua, có lẽ phụ thân nàng sợ Diệp Thanh thi triển ‘Cửu Tự kiếm quyết’ sẽ bị người ta nhận ra nguồn gốc của kiếm pháp này, nên mới bảo nàng học ngược từ dưới lên. Nhưng hình như cũng không đúng, thứ kiếm pháp uy lực đáng sợ như “Cửu Tự kiếm quyết”, vô luận thi triển chiêu nào trước, người khác đều có thể lập tức phán đoán ra lai lịch của nó. Vậy cớ gì phải học từ dưới lên chứ? ----- E là chỉ mình Diệp Thiên Tông mới có đáp án!
Hoa Lân ngẩng đầu nhìn sắc trời, thái dương đã nhô cao khỏi chân trời, rừng rậm bốn bề cũng dần trở nên náo nhiệt. Chim chóc trên ngọn cây hân hoan reo hót, những động vật nhỏ cũng thập thò xuất hiện. Hoa Lân cất tiếng: “Chúng ta về đi! Kiếm điển sắp bắt đầu rồi!”
…
Khi hai người về đến “Lăng Vân đỉnh”, chỉ thấy mọi người sớm đã đứng đông nghẹt xung quanh lôi đài. Tiếng huyên náo vang lên từng chặp, không khí mỗi lúc một sôi động. Mặc dù hôm nay chỉ còn lại mười sáu trận tỷ thí, nhưng ba mươi ba người này đều là hạng võ công tuyệt đỉnh, màn hay chân chính chỉ mới vừa bắt đầu!
Thấy chúng nhân chen lấn quá mức, Cốc Thanh Phong đứng lên đài, cao giọng nói: “Các vị võ lâm đồng đạo, các vị tuyển thủ tham gia thi đấu!...Do kiếm điển sắp tiến vào giai đoạn quyết liệt, song phương đối chiến đều là cao thủ vang danh thiên hạ. Để tránh bị kiếm khí của họ làm ngộ thương, xin toàn thể các khán giả dưới đài hãy lùi về sau thêm hai trượng!”
Quan chúng nghe vậy, tức thì ầm ầm tỏ ý kháng nghị, các đệ tử duy trì trật tự của Thục Sơn liền tiến lên, xếp thành một hàng, “mời” những khán giả ở hàng đầu thoái lui hai trượng. Nguyên lai, rất nhiều quan chúng không chịu nghe theo sự an bài của Thục Sơn, cứ muốn chen lên phía trên, hoàn toàn không suy xét đến nguy hiểm phát sinh từ lôi đài. Cốc Thanh Phong không còn cách nào, đành phải đích thân ra mặt giải thích. Phải biết rằng ba mươi ba cao thủ tham chiến còn lại toàn là những nhân vật võ công cao tuyệt cấp chưởng môn. Một khi chính thức giao phong, rất có khả năng sẽ là một trận ác chiến kinh thiên động địa. Vạn nhất không cẩn thận, kiếm khí lọt ra ngoài, không chừng chỉ một kiếm sẽ chém rạp cả một đám đông quan chúng bên dưới.
Hoa Lân nhận thức sâu sắc điều này, chính hắn đã từng vài lần không thu được kiếm khí, vì vậy mà bị đuổi khỏi “Thiên Sơn kiếm phái”. Hắn không khỏi thầm tán thưởng Thục Sơn đã suy nghĩ rất chu đáo.
Cốc Thanh Phong thấy quan chúng dưới đài đã lùi lại hai trượng, bèn nói tiếp: “Tốt rồi! Chúng ta không nói lời thừa rồi, kiếm điển tiếp tục tiến hành!”
Quan chúng lại rộ lên những tiếng khen hay. Mạnh Lôi bước lên, cầm một danh sách, đọc: “Vòng tỷ võ thứ ba của kiếm điển chính thức bắt đầu! Hai đấu thủ đầu tiên là ---- Kế Thiên Sầu của Vô Cực môn, và Trần Giai Doanh của Nga Mi!”
Thanh âm vừa dứt, quan chúng duới đài hú hét cuồng nhiệt. Chỉ thấy Kế Thiên Sầu vẻ mặt hờ hững ngự kiếm bay lên, đứng vững vàng trên không.
Ngay sau đó, một nữ tử mặc váy màu xanh lục cũng ngự kiếm phi về phía lôi đài. Song phương đều là cao thủ ngự kiếm, hơn nữa còn đại biểu cho hai môn phái danh chấn thiên hạ, không khiến người ta kích động sao được?
Hoa Lân cũng vô cùng hưng phấn nói: “Trò vui sắp chính thức bắt đầu rồi…”
Phiêu Thiên Văn Sĩ giờ mới hớt hải chạy tới, ngồi xuống chỗ trống bên phải Hoa Lân, lau mồ hôi trên mặt nói: “Ài! Đúng là biển người, suýt nữa không vào được!”
Hoa Lân thấy y sắc mặt mệt mỏi, hiển nhiên đêm qua uống rượu quá nhiều, liền trêu: “Đông Phương huynh, hôm qua đấu rượu có thắng không?”
Phiêu Thiên Văn Sĩ cười lớn: “Chịu thôi! Đánh không lại hắn, uống rượu cũng không lại, mẹ nó chứ, ức thật đấy! Ha ha ha…”
Hoa Lân cũng ha hả cười rộ, cảm thấy gã này đúng là thú vị.
Phiêu Thiên Văn Sĩ liếc mắt nhìn song phương đả đấu trên đài, tỏ ra phấn khích phi thường: “Ái chà!...Cừu Mãn Thiên Hạ đánh với Thanh Bình Tiên Tử? Lần này phải xem rồi!”
Hoa Lân lấy làm kỳ quái hỏi: “Cừu Mãn Thiên Hạ? --- Ô! Huynh nói Tiểu Kế hả?” Hắn nghĩ trong bụng, đặt ngoại hiệu rất chuẩn xác, danh tự này và tính cách của Kế Thiên Sầu đích thực có chút quái dị, suốt ngày lúc nào cũng lầm lì, cứ như cả thiên hạ đều thiếu tiền y không bằng. Ngoảnh đầu nhìn ra, chỉ thấy Kế Thiên Sầu và Trần Giai Doanh ở trên không đã đánh tới mức khó phân cách. Kế Thiên Sầu hơn ở kiếm pháp quỷ dị, thường xuyên bố trí tầng tầng “Vô Cực Thuẫn” hùng hậu. Còn Trần Giai Doanh hơn ở thân pháp phiêu dật, năng lực ngự kiếm phi hành nhanh kinh người, như hồ điệp xuyên toa. Khỏi phải nói, thân pháp của cô ta vừa khéo đã khắc chế được Vô Cực Thuẫn của Kế Thiên Sầu, vì bất cứ lúc nào cũng có thể vọt đến một hướng khác công kích đối phương.
Hoa Lân động tâm, thầm nghĩ đôi khi trình độ thân pháp tuyệt đối có thể thiết định càn khôn. Điều này càng khiến quyết tâm luyện tập ngự kiếm thuật của hắn thêm phần kiên định!
Thế nhưng, Kế Thiên Sầu hiển nhiên không đơn giản chỉ biết mỗi chiêu “Vô Cực Thuẫn”, Hoa Lân lờ mờ cảm thấy dường như y đang cố gắng ẩn tàng cái gì đó. Cũng chỉ có người thường che giấu thực lực như Hoa Lân mới có trực giác này. Khóe miệng Hoa Lân chợt lộ ra nét cười mỉm.
Thấy Kế Thiên Sầu chân tay luống cuống chống cự những đợt tấn công của Trần Giai Doanh, Hoa Lân tưởng rằng y sẽ phải thi triển tuyệt chiêu ngay thôi. Ai dè y vẫn giữ được bình tĩnh, hai trăm chiêu qua đi, Trần Giai Doanh vẫn không công phá được phòng tuyến của y.
Diệp Thanh đột nhiên nói: “Trần Giai Doanh sắp thua rồi, cô ấy bắt đầu thi triển cùng một chiêu kiếm pháp đến lần thứ hai.”
Khả năng quan sát của Diệp Thanh quả nhiên lợi hại. Kế Thiên Sầu bất ngờ chọc một kiếm vào hông trái của Trần Giai Doanh, đúng lúc vị nữ hiệp Nga Mi này toan lách sang trái để tránh chiêu kiếm trước, khiến cô ta giật thót mình, vội vàng đình thân. Kế Thiên Sầu không hề dừng tay, một chiêu “Mãn Thiên Hàn Tinh” mau chóng bao phủ toàn thân Trần Giai Doanh, tốc độ hạ thủ cực nhanh, khiến người xem hoa mắt.
“Xoẹt!” một tiếng, kiếm khí của Kế Thiên Sầu đã rạch một lỗ trên ống tay áo trái của Trần Giai Doanh, khống chế kiếm pháp hết sức đúng mực. Hoa Lân không khỏi kinh hô: “Tên này lợi hại quá!” Trong lòng hắn thầm kinh hãi: phương thức công kích của Kế Thiên Sầu có sự tương đồng lớn với “Túy Kiếm tâm pháp”, hơn nữa y có khả năng cũng ẩn tàng thực lực. Đối thủ thế này, tuyệt đối có thể đánh cho những cao thủ như Hách Văn Chân trở tay không kịp, gây ra kết quả bất ngờ.
Một điều hết sức xui xẻo là, nếu tên này thắng ba trận nữa, Hoa Lân sẽ phải tranh cao thấp cùng y. Đây là tình huống mà Hoa Lân không muốn gặp phải nhất. Hắn thà đụng độ hạng cao thủ tuyệt đỉnh như Cốc Phong Chi, còn hơn phải đối phó với loại ngựa đen che giấu thực lực như Kế Thiên Sầu. Bởi lẽ, bản thân hắn chính là loại người này!
Chiến thắng có vẻ “gian nan” của Kế Thiên Sầu tức thì giành được hàng tràng vỗ tay nhiệt liệt. Hoa Lân không kìm nổi nhìn y thêm vài lượt, vì trực giác mách bảo rằng, có lẽ hắn sẽ phải quyết thắng phụ cùng y!
Thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều. Trong các trận tỷ võ tiếp diễn sau đó, Phàm Y thượng nhân lại đánh bại đối thủ, thăng cấp lên hàng thập thất cường. Không có gì phải nghi ngờ, Hách Văn Chân, Cốc Phong Chi, Vân Trấn Hải và Thượng Quan Linh, cũng đều dễ dàng chiến thắng. Cuối cùng, lại đến lượt Hoa Lân thượng đài.
Đinh Tường của “Càn Khôn môn” sớm đã đạp phi kiếm đứng giữa trời, trường bào màu xanh xám phất phơ theo làn gió nhẹ, rất có phong phạm như tiên nhân giáng trần.
Ngay cả Phiêu Thiên Văn Sĩ ngồi bên cũng phải than lớn: “Đinh Tường quả là một cao thủ cực kỳ hiếm gặp! Hoa Lân…ngàn vạn lần phải cẩn thận đấy!”
Đối mặt với cao thủ như vậy, cẩn thận thì có tác dụng gì cơ chứ? Hoa Lân cầm “Hàn Tinh kiếm” đi xuống khán đài, Diệp Thanh đứng bật dậy gọi: “Lân ca ca!...Muội tin huynh nhất định sẽ thắng!”
Hoa Lân quay đầu tươi cười với nàng, rồi thong thả bước lên những bậc thang bên trái lôi đài. Quan chúng phía dưới từ nãy đã cười ầm, mắng: “Mau cút xuống đi!...Ngươi còn đánh cái chó gì? Người ta bay trên không kia kìa, dựa vào ba cái công phu mèo quào của ngươi, lên đó để chịu chết à?”
Hạng Tiêu Vân ở khán đài phía đông cũng cười vang: “Ê…! Ta bảo này xú tiểu tử, thử dùng âm mưu của ngươi lần nữa xem! Không chừng ngươi lại có thể đánh Đinh đại hiệp rớt khỏi lôi đài đấy! Ha ha ha…”
Quan chúng dưới đài cũng cảm thấy cực kỳ tức cười.
Họ nghĩ, lần này dù Hoa Lân có giở âm mưu đến mức “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả” đi chăng nữa, cũng đừng hòng kéo ngã đối phương từ trên không xuống. Bất giác toàn trường cùng cười phá lên: “Ha ha ha ha…”
Vài vị cao thủ trẻ tuổi bên dưới nói giọng thèm muốn vô vàn: “Ài! Tiểu tử hèn hạ này thành công thật rồi, chỉ trong một đêm đã danh động thiên hạ!”
Một số người lại có cách nghĩ như thế đấy, chỉ cần bản thân trở nên nổi tiếng, đâu cần quan tâm dùng thủ đoạn gì!
Nhất thời, Hoa Lân đã bị mọi người chụp cho cái mác “kẻ mưu mô”. Chỉ sợ, cả đời này hắn cũng khó mà vùng lên được. Trừ phi, hắn có thể một kiếm quét sạch mọi đối thủ trong kiếm điển, bằng không…
… Trước Sau