Mục lục
Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời dần ló rạng, gió sớm nhẹ thổi.

Tục ngữ có câu “Dưới chân Thiên tử vạn vật đủ đầy”, Kinh đô Tân Hạ quả nhiên vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Từ khi “Hòa Thân Vương” Thu Thiên Cẩn giết huynh đoạt vị thì nước Cao Hạ nguyên thủy đổi quốc hiệu thành Tân Hạ. Thu Thiên Cẩn lên ngôi vua liền cho thi hành chính sách “ngoài chống ngoại xâm, trong yên dân chúng” chỉnh đốn đất nước từ trên xuống dưới, khiến Lãnh Nguyệt Quốc vốn lăm le ở phương bắc không dám quấy nhiễu nữa.

Đất nước thái bình, lòng dân tự nhiên quy thuận. Phố xá tưng bừng tấp nập, nơi đâu cũng nô nức tiếng cười.

... một bạch y thiếu nữ từ phía nam đang từ từ tiến tới, khiến cho tất cả khách nhân trên phố đều xôn xao ngắm nhìn.

Nhìn kỹ, thiếu nữ này mời khoảng mười bảy tuổi, mình mặc váy trắng tinh, eo thắt một chiếc dây lưng trong suốt, bước chân nhẹ nhàng thanh thoát, dung sắc thật như tiên nữ giáng trần.

Thiếu nữ ấy đương nhiên chính là Diệp Thanh. Từ khi luyện Tu Chân Chi Pháp, dáng vẻ nàng ngày càng hoàn thiện, bầu ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn thanh mảnh, những đường cong nữ tính dần trở nên tinh tế…. Không chỉ khiến người phàm mê mẩn mà đứng trước mặt nàng, những người trong giới Tu Chân cũng không khỏi phải tự thẹn không bằng...

Sau lưng Diệp Thanh bỗng vang lên tiếng vó ngựa, khách nhân trên phố lập tức tản ra hai bên đường.

Diệp Thanh quay lại nhìn, chỉ thấy một đoàn kỵ binh đang hùng dũng phi tới, dẫn đầu là một thiếu niên dángvẻ vô cùng ngạo nghễ, nhìn dung mạo có lẽ chừng hai mươi tuổi…

Chớp mắt đoàn kỵ binh đã đi xa, phía sau chợt có ngưòi nói: “Thất hoàng tử lại đi rút thẻ rồi, ta nghĩ cả đời cũng đừng mong rút trúng…”

Một văn sĩ trẻ tuổi mỉm cười: “Ha ha…xem Hoàng tử rút đi rút lại kiểu này, chắc cũng có ngày rút trúng thôi!” Người trước đó phản đối ngay: “Cũng chưa chắc… bởi vì lần nào hắn cũng mang cả một đám người ngựa ầm ầm đi theo nên ta nghĩ, Quốc sư chắc đã làm phép, cố ý không muốn chỉ điểm cho hắn thôi!”

Văn sĩ lắc đầu: “Quốc sư quả là có thể làm phép, nhưng huynh có nghĩ, nếu Hoàng tử mang tất cả thân binh đi để rút thẻ, hơn nữa các thẻ đều được gói kín, thử nói xem có rút trúng được không?”

“Chuyện này…” người đầu tiên quả nhiên không biết nói gì hơn.

Bên ngoài chợt vang lên tiếng một nam nhân: “Quốc sư các vị có thực sự lợi hại như vậy không? Các ngươi cứ coi ông ta như thần thánh, ta không tin lắm…” Tất cả mọi người quay lại nhìn, hóa ra là sáu lái buôn ăn mặc kỳ dị, người vừa lên tiếng chính là người dẫn đầu, thân hình to béo bộ mặt đầy râu ria.

Người đầu tiên lên tiếng khi nãy trả lời ngay: “Đúng là ếch ngồi đáy giếng… Chẳng lẽ ngươi không biết, Quốc sư của chúng ta vốn là Thiên hạ đệ nhất Thần toán… cách đây không lâu lại được các vị tiên nữ trong Thần Kiếm Sơn Trang tặng cho một cuốn Thiên Tự Thiên Thư. Vì thế đến bây giờ thuật xem bói của Ngài đã vô cùng cao thâm, hầu như không còn một chút thiếu sót nào…. Nên mới đặt ra quy định mỗi ngày mười quẻ, muốn thử xem Thiên Tự Thiên Thư có chính xác hay không... Nếu không tin, các vị cứ lên đó mà thử, nhất định Ngài sẽ làm cho các vị khâm phục khẩu phục. Nhưng ta nghĩ các vị không có phúc phận đó, bởi mỗi ngày chỉ có mười người được may mắn, nhưng ngày nào cũng có hơn vạn người đến rút thẻ, đâu đến lượt các vị!”

Diệp Thanh bị cuốn hút vào câu chuyện, thầm nghĩ đã gọi là Quốc sư lẽ nào lại vẫn xem quẻ cho dân thường, quả là chuyện kỳ lạ trong nhân gian! Vừa hay ta đang muốn tìm công tử, chi bằng hãy đi rút một thẻ xem, tin rằng nếu thi triển “Sưu Thần Thuật” thì nhất định sẽ rút trúng thẻ thần...

Nàng nghe ngóng những người xung quanh xem nơi rút thẻ ở đâu, biết là tại Thiên Sư Đài phía bắc thành, bèn khẽ mỉm cười, nhanh chóng khởi thân bay đi.

Cuối cùng cũng đã đến nơi, Diệp Thanh vô cùng kinh ngạc...

Thiên Sư Thành hóa ra là một tòa sài đàn hùng vĩ dựa vào lưng núi, bậc thềm thăm thẳm chia làm ba chặng, tính gộp lại có đến hơn nghìn bậc, trông chẳng khác gì đường lên trời.

Lúc này trên đài đã có hơn một nghìn người tụ tâp, xếp thành hàng dài chuẩn bị rút thẻ xem may mắn...

Diệp Thanh chau mày, nàng vốn định đến rút thẻ ngay nhưng nhìn người xếp hàng đông như vậy, thầm nghĩ vị Quốc sư này chắc quả thật có chút bản lĩnh, phải đi thử ông ta một chút! Vậy là nàng bước lên bậc, nối theo sau hàng người.

Cũng may việc rút thẻ diễn ra khá nhanh, chỉ một lát đã đến lượt Diệp Thanh bước lên đài tế.

Vừa đặt chân lên nàng nhận ra ngay, đài tế này không những rất rộng mà địa thế rất có chủ ý, quay lại phía sau có thể nhìn bao quát cả Kinh thành. Lúc này phía trước đài đặt mười chiếc bàn Bát Tiên, trên mỗi bàn lại đặt hai mươi hộp thẻ, mỗithẻ bài đều được dám vô cùng cẩn thận, số lượng không dưới mười vạn chiếc. Ngoài ra, phía sau mỗi bàn còn có bốn cận vệ mang kiếm giữ gìn trật tự. Mấy kiếm thủ này tay đặt hờ trên chuôi kiếm, dáng vẻ đằng đằng sát khí khiến người ta phải nể sợ.

Diệp Thanh nhìn ra phía sau lưng mấy cận vệ, nhận ra trên mặt đất chính giữa đài tế là hình khắc một Bát quái trận đồ cực lớn, quanh trận pháp còn đặt cờ bát sắc. Một trận gió mạnh thổi tới, tất cả những lá cờ đều phần phật tung bay theo gió.

Ở giữa đám cờ bát sắc đó là một nam nhân tuấn tú nhưng lãnh đạm, ngồi khoanh tròn trên một tấm bồ đoàn, trước mặt ông ta một người xem quẻ đang kính cẩn cúi mình như đang chờ nghe lời dạy dỗ…

Sắp đến lượt Diệp Thanh rút thẻ, bỗng nhiên hàng người phía trước nàng trở nên hỗn loạn. Một gã thanh niên mặc hoàng bào xô đẩy đám đông, miệng la bai bải: “Các người tránh ra, ta muốn gặp Quốc sư….Tại sao ta mang nhiều người rút thẻ như vậy mà không lúc nào trúng? Ta không tin, nhất định các ngươi đã giở trò gì rồi… Mau cút đi cho ta!”

Một cận vệ nhếch mép cười: “thì ra là Thất hoàng tử... Tại hạ đã sớm nói với ngài rồi, rút thẻ là phải xuất phát từ tâm thành, thế mà mỗi lần ngài đến đây đều mang một đám thân binh đi rút thẻ hộ, chỉ như vậy cũng đã hỏng rồi. Ngài lại không giữ quy tắc, nhất định giành xếp hàng trước người ta. Với kiểu cách này của ngài thì Thượng thiên nhất định sẽ không cho ngài cơ hội đâu…”

Thất hoàng tử tái mặt vì tức giận, thét lớn: “Ngươi là cái thá gì? Một tên thống lĩnh Huyền Binh Vệ cỏn con mà dám lên mặt dạy dỗ ta như vậy? Ngươi có tin ta giết ngươi ngay bây giờ không?”

Thống lĩnh Huyền Binh Vệ đó chắp tay: “Hạ thần đáng chết! Nhưng hạ thần còn có lời này, muốn liều chết khuyên Hoàng tử một câu, không biết ngài có muốn nghe hay không?”

Thất hoàng tử đã giận đến điên người, chỉ phẩy tay lớn tiếng: “Bổn vương không rảnh nghe mấy lời thừa thãi của ngươi! Mau gọi Quốc sư ra đây gặp ta, hoặc để bọn ta rút thẻ thêm một lần nữa…”

Thống lĩnh Huyền Binh Vệ thấy gã không thèm nghe lời ngay, cười nhạt bước ra, không để ý đến Thất hoàng tử nữa.

Thất hoàng tử được mẫu hậu nuông chiều thành ra ngông cuồng, lập tức kéo người đến trước bàn bát tiên chuẩn bị thanh rút thẻ trước. Đang hùng hổ đột nhiên gã dừng lại, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía bóng váy áo trắng tinh phía trên.

Nguyên lai cuối cùng đã đến lượt Diệp Thanh rút thẻ. Nàng khẽ nhấc chân, thanh nhã bước lên trước dãy bàn bát tiên, chăm chú nhìn vào hộp thẻ trên bàn, nhẹ nhàng hỏi bốn Huyền Binh Vệ phía sau bàn: “Các vị đại ca…tiểu nữ có thể sang bàn bên cạnh rút thẻ được không?”

Bốn Huyền Binh Vệ đằng đằng sát khí lúc ấy đều lặng người, ngẩn ra một lúc mới đồng thanh lên tiếng: “Gì cơ....được được được! Chỉ cần Tiên tử đến rút thẻ thì bàn nào cũng được!”

Thất hoàng tử lúc bấy giờ cũng bừng tỉnh, bước nhanh đến bên Diệp Thanh, trơ mặt nói: “Này tiểu cô nương, có biết ta là ai không?”

Diệp Thanh không nhìn sang lấy một lần, đi vòng qua gã đến chiếc bàn bát tiên bên cạnh, cuối cùng duỗi tay ngọc lấy ra một tấm thẻ từ thùng thẻ thứ bảy.

Chiếc thẻ vừa bóc ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc ồ lên, dưới chân tấm thẻ có mấy chữ viết bằng sơn vàng “số chín”! Ai ai cũng kinh ngạc, thầm nghĩ Tiên tử này lẽ nào lại là một tiên nhân thực sự? Nếu không tại sao như đã định sẵn, cứ đi thẳng đến chiếc bàn kia, rút một cái là trúng ngay một thẻ?

Chỉ có Thất hoàng tử là không hề bận tâm đến chuyện Diệp Thanh đã rút trúng thẻ trúc, bởi đôi mắt gian tà của gã còn đang bận đảo qua đảo lại trên ngực mỹ nhân, cuối cùng không nhịn được nữa, nói lớn: “Này tiểu cô nương, để ta nói cho nàng biết... Bổn vương là Thất hoàng tử của đương kim Hoàng thượng, một trong những Hoàng tử có khả năng kế vị lớn nhất. Sao? Chi bằng theo ta về dinh, ta đưa nàng lên làm chính phi, tương lai sẽ là Thái tử phi, Đông cung Hoàng hậu…”

Không ngờ Diệp Thanh vẫn không thèm để ý, hai tay nâng thẻ trúc hỏi Thống lĩnh Huyền Binh Vệ: “Đại ca, ta đã rút được tấm thẻ số chín… Huynh xem ta có thể vào được chưa?”

“Hả? Cô nương làm sao mà…” Thống lĩnh Huyền Binh lặng người chốc lát mới gật đầu: “Được rồi, cô nương hãy vào hỏi quẻ. Huyền Nhất, ngươi dẫn cô nương đây vào đi!”

Một Huyền Binh Vệ đáp nhanh: “Tuân mệnh” Đoạn bước tới ra hiệu cho Diệp Thanh. Diệp Thanh đang chuẩn bị bước đi thì Thất hoàng tử không kiên nhẫn nổi nữa, đưa tay toan nắm lấy tay nàng... Chúng nhân tại trường đều thất kinh, những người bình thường nghĩ thầm Diệp Thanh lần này không hay rồi... các cao thủ Huyền Binh Vệ lại cho rằng Thất hoàng tử hôm nay quá đen đủi… Không ngờ kết cục lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọt người.

Thất hoàng tử chỉ nắm được không khí, hình bóng Diệp Thanh vụt biến, như một cơn gió bay vào Bát quái trận.

Thất hoàng tử toan đuổi theo, Thống lĩnh Huyền Binh Vệ đã bước tới ngăn lại, trầm giọng: “Xin Hoàng tử hãy tự trọng!”

Nhìn không thấy Diệp Thanh đâu nữa, thất hoàng tử lòng như lửa đốt, quát lớn: “Người đâu, giết hết chúng nó cho ta!”

Thần Vệ Binh từ phía sau ùa lên, nhưng Huyền Binh Vệ cũng không chịu thua. Hai bên đứng gườm nhau, tay lăm lăm chuôi kiếm.

Hàng người xếp chờ lấy thẻ lập tức hỗn loạn, chúng nhân dạt ra thi nhau bỏ chạy.

Diệp Thanh đâu cần để ý sau lưng đang diễn ra chuyện gì, vẫn nhẹ nhàng bước đến trung tâm Bát quái trận đồ. Huyền y nam nhân vẫn ngồi yên trên tám bồ đoán, toàn thân phát ra một khí lực lạnh lẽo đến ghê người...

Diệp Thanh bỗng thầm sợ hãi, thầm nghĩ công lực ông ta có lẽ còn cao hơn nàng, xem ra cũng là một Tu Chân Giả!

Nam nhân đó chính là Hàn Chấn Ly, lúc đó đang chuẩn bị xem cho người rút trúng thẻ trước nàng. Nghe tiếng động ông ta quay về phía Diệp Thanh, mắt bỗng sáng lên: “ Xem ra tiên tử lần này đặc biệt đến tìm Hàn mỗ, người hãy đợi một lát, ta xem một quẻ cho tiên tử trước!”

Diệp Thanh không nói gì, thầm nghĩ “Xem ông nói có đúng hay không!”

Hàn Chấn Ly nhón tay tính toán, đoạn phẩy bằng lớp cát mỏng trên mặt đất, dùng một chiếc thẻ gỗ đào vẽ mấy hình thù kỳ quái, ngắm nghía một lúc mới ngẩng lên: “Ta tưởng cô nương là tiên nữ trong Tiên Lăng Cung nên mới mạo muội xem trước cho một quẻ… Nhưng quẻ tượng này lại nói cô nương đã trốn khỏi sư môn, hơn nữa hiện nay chưa hề gia nhập một môn phái nào… không biết ta đoán có đúng hay không?”

Diệp Thanh không khỏi phải trợn mắt kinh ngạc. Quả nhiên nàng vừa rời khỏi Sơn Kiếm Phái. tuy hiện tự nhận mình là người Tiên Kiếm Phái nhưng thực tế, “Tiên Kiếm Phái” của công tử còn chưa chính thức thành lập. Hơn nữa sắp tới ta sẽ đi theo công tử với thân phận là phu nhân của chàng, nếu như vậy thì quan hệ giữa ta và Tiên Kiếm Phái cũng không thực rồi...

Nghĩ đến đó nàng khẽ gật đầu: “Tiền bối quả là tài giỏi, ta cũng tin một chút rồi… Chi bằng như thế này, ta hỏi tiền bối vài chuyện trước, xem tiền bối có đoán trúng hay không. Nếu trúng thì hãy gieo một quẻ cho ta, vậy có được không?”

Hàn Chấn Ly lắc đầu, xoa vài cái trên mặt đất, những hạt cát nhỏ đột nhiên bay lên chui vào trong một chiếc đỉnh vàng. Xong xuôi ông ta mới quay lại, bình thản: “Hàn mỗ xưa nay có một quy định, phàm là những người đến bốc quẻ thì ta chỉ có thể giải đáp ba điều. Nếu đã qua ba lần hỏi thì phải đợi đến duyên tái ngộ lần sau… Mong Tiên tử hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy hỏi, đừng lãng phí cơ hội này...”

Diệp Thanh ngạc nhiên cười: “Thật sao? Nếu tiền bối quả thực có quy định như vậy thì ngày nào ta cũng sẽ đến hỏi ba câu... Bởi vì ngày mai ta cũng sẽ rút trúng thẻ thần!”

Hàn Chấn Ly không ngờ lại bình tĩnh lắc đầu: “Tiên tử sai rồi, đối với ta ngày mai chỉ là một thời điểm mơ hồ... Hoặc giả ngày mai ta sẽ không lập đàn nữa, hoặc giả ngày mai trước khi tiên tử đến đã có mười người rút trúng thẻ thần trước rồi, hay là nhỡ ngày mai ta không hề bỏ thẻ thần vào thùng thẻ... Nghĩa là còn lâu tiên tử mới có cơ hội thứ hai. Tiên tử nói xem có đúng không? Còn nếu không tin thì chúng ta có thể thử!”

Diệp Thanh cười nhạt: “Vậy được rồi…ta vẫn không tin là ta không thể rút trúng thẻ của tiền bối!” Thực ra trong lòng nàng đang nghĩ, ta không tin ông có thể đoán được ta nghĩ gì. Đừng khoác lác vội, bổn cô nương sẽ đi, cho ông cứ từ từ mà đợi...!

Hàn Chấn Ly như nhìn thấu tâm tư của nàng, mỉm cười: “Nếu tiên tử thực muốn thử, Hàn mỗ sẽ đánh cược với nàng… Nhưng, theo suy đoán của ta thì e rằng Tiên tử không có thời gian lưu lại lâu. Chi bằng thế này, chúng ta sẽ đi vào chủ đề chính... Tiên tử muốn hỏi quẻ gì?”

Diệp Thanh nghĩ một lát, đoan ngước lên nhìn Hàn Chấn Ly: “Ta muốn hỏi chuyện này, công tử nhà ta không biết ở đâu, tiền bối có thể đoán được tên huynh ấy không?”

Hàn Chấn Ly hơi giật mình, bật cười lớn: “Ha ha... Tiên tử thật lợi hại, câu hỏi đầu tiên này rõ ràng là muốn thử ta…” Trước Sau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK