Trần Kiêu này là người rất có thân phận trong số các sư đệ, gã là thiếu niên cao thủ mới nhất được gia nhập Huyền Kiếm Đường. Gã nhìn Đỗ Thiên cười lạnh nói: “Có phải ngươi muốn giẫm theo vết xe đổ của tên tiểu tử Hoa Lân đó không? Chắc chắn ngươi sẽ bị đánh cho thổ huyết đấy.”
Đỗ Thiên chỉnh dung nói: “Hửm?...Ngươi đừng nói vội, gần đây ta phát hiện thấy Hoa Lân ngày càng cao thâm mạc trắc, nói không chừng võ công của người ta sớm đã vượt qua cả ta và ngươi rồi!”
Trần Kiêu cười mỉa nói: “Thôi đi! Tên tiểu tử đó chỉ là một kẻ ngu ngốc, trước nay chưa từng thấy hắn luyện công là đủ biết hắn suốt ngày chỉ nghĩ tới mỹ nữ thôi. Gần đây còn nghe nói hắn có hành vi khiếm nhã với Phong Linh muội muội, cái loại rác rưởi này đáng lẽ phải thanh xuất khỏi Thiên Sơn kiếm phái từ lâu rồi mới phải.”
Đỗ Thiên trầm giọng nói: “Có lẽ Hoa Lân không phải loại người đó đâu! Diệp Thanh sư muội thân mật với hắn như thế mà chúng ta không hề nghe thấy giữa bọn họ có chuyện gì tai tiếng.”
Trần Kiêu hừ lạnh nói: “Đó là vì Diệp Thanh không để ý gì đến hắn nên tiểu tử Hoa Lân mới bắt đầu tìm cách để được Phong Linh muội muội chú ý.”
Đỗ Thiên nhận thấy Trần Kiêu kiểu gì cũng nhắc đến Phong Linh muội muội, gã đang cảm thấy kì quái thì một vị sư huynh đi đến nhắc nhở: “Trần Kiêu!...Sao đệ cứ nhắm vào Hoa Lân thế? Đệ ấy đã đắc tội với đệ sao?”
Người vừa lên tiếng chính là Cố Tại Quân của Thần Mục Đường. Luận tư cách, Cố sư huynh có thể được coi là người lớn tuổi trong số các đệ tử đồng bối, gã rất có hảo cảm với Hoa Lân nên khi nghe thấy có người nói xấu Hoa Lân liền cảm thấy không được thoải mái.
Ai ngờ Trần Kiêu căn bản không thèm nể mặt Cố Tại Quân, ngang nhiên đáp: “Những điều ta nói đều là sự thật! Sao nào? Ngươi không phục à?”
Cố Tại Quân tức giận nói: “Những điều ngươi nói có chứng cứ không? Nếu không có thì tốt nhất là câm mồm đi!”
Trần Kiêu cười ha ha nói: “Cái gì? Ngươi dám bảo ta câm mồm? Ta thấy kẻ câm mồm phải là ngươi mới đúng!” nói xong, lập tức vài tên sư đệ quây lại, lạnh lùng nhìn Cố Tại Quân.
Phải biết rằng đệ tử Thiên Sơn thực tại rất đông đảo, do đó không tránh khỏi có nhiều kẻ xấu bụng, trong đó hình như còn phân ra thành mấy nhóm. Tên Trần Kiêu này hoàn toàn nhờ vào thế lực của người nào đó nên mới được gia nhập Huyền Kiếm Đường, thực sự đã làm vấy bẩn thanh danh của Huyền Kiếm Đường.
Cố Tại Quân vốn là một người chính trực, vẫn vì chính nghĩa hiên ngang nói: “Nói xấu sau lưng ngươi khác là hành vi của người quân tử sao? Nếu giỏi sao ngươi không đến nói thẳng trước mặt Hoa Lân đi, để xem đệ ấy có giáo huấn ngươi một trận không?”
Cố Tại Quân luôn cho rằng võ công của Hoa Lân thâm sâu khó lường nên gã nghĩ để cho Hoa Lân trực tiếp giáo huấn Trần Kiêu là thích hợp nhất.
Không ngờ Trần Kiêu cười lớn nói: “Cứ coi như ta đến nói trước mặt hắn thì sao nào? Với chút võ công của hắn thì chỉ biết thân biết phận mà lắng nghe thôi!”
Cố Tại Quân trầm mặt, đang định phản bác thì Đỗ Thiên thấy bọn họ càng nói càng căng thẳng, vội vàng lảng sang chuyện khác để phân tán sự chú ý. Quay đầu nhìn ra giữa hồ, Đỗ Thiên bỗng thốt lên kinh ngạc thật sự: “A?...Mọi người mau nhìn xem! Tên tiểu tử Hoa Lân đó lại làm gì thế kia?”
Mọi người nhìn ra theo lời hắn nói, quả nhiên thấy trên mặt hồ có một thân ảnh màu tím đang đạp lên một phiến gỗ với tốc độ cực nhanh băng qua mặt nước, phi thẳng về phía Thượng Quan Linh. Trên Thiên Sơn chỉ có y phục của Hoa Lân là khác với mọi người nên nhìn một cái là nhận ra hắn ngay.
Đỗ Thiên lắc lắc đầu nói: “Có nhầm lẫn không đó? Hắn vẫn dám tới quấy nhiễu tiểu sư thức à? Thật đúng là chưa biết chết là gì!”
Trần Kiêu gian ác nói: “Yên tâm đi!...Lát nữa tiểu sư thúc thể nào cũng đánh hắn rơi xuống hồ, các ngươi có tin không?”
Một tên sư đệ tán đồng: “Đúng đúng đúng…Cái này gọi là đánh chó rớt xuống nước!”
“Ha ha ha…”
Cố Tại Quân chỉ biết thở dài, vọng nhìn ra xa, than thầm: “Hoa Lân ơi là Hoa Lân! Sao đệ không thể an phận một chút vậy?”
…
Hoa Lân nghe thấy tiếng đàn của Thượng Quan Linh không ngừng biến hóa, ẩn ước cảm thấy nội tâm của nàng nhưng đang che giấu nỗi ưu thương sâu thẳm và sự tiếc nuối, do đó hắn quyết định đến tâm sự cùng nàng. Trong khi hắn vẫn chưa tới gần Thượng Quan Linh thì tiếng đàn bỗng nhiên có chút hỗn loạn, rõ ràng hành động của hắn đã ảnh hưởng đến tâm cảnh của nàng. Hoa Lân chấn động trong lòng, thân ảnh đứng trên tấm gỗ khẽ lắc lư. Cảm giác vi diệu này chỉ có hắn và nàng có thể cảm thụ được. Thượng Quan Linh đột nhiên ngừng đàn…chầm chậm ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn vị sư điệt đang đi tới ngày càng gần.
Cuối cùng Hoa Lân đã dừng chân trước mặt nàng. Thượng Quan Linh cất giọng lành lạnh: “Cậu tới đây làm gì? Có phải muốn bị ta đánh rơi xuống nước không?”
Hoa Lân kêu “Úi chà” một tiếng cười nói: “Cô thực sự muốn đánh tôi sao?”
Thượng Quan Linh lườm hắn một cái rồi nói: “Nói đi! Tìm tôi có việc gì?...Nói xong thì cậu mau tự nhảy xuống nước để khỏi tốn công tôi phải động thủ!”
Hoa Lân nói chuyện vốn rất lớn gan, linh cảm đột phát, hắn cảm thán nói: “Thùy thuyết tiên giới liễu vô sự, thần nữ u u tình mãn hoài” (Ai bảo tiên giới vô tư lự, thần nữ cũng có tình cảm sâu xa chất chứa trong lòng).
Từ khi Hoa Lân học được Túy Kiếm của Kiều Truy Phong, hắn có thể quan sát thấy được từng điểm nhỏ nhất trong biểu tình của mỗi người. Hắn cảm thấy ngữ khí của Thượng Quan Linh có vẻ như đang nói đùa, căn bản không hề có ý gì là tức giận, nếu không phải vậy thì Thượng Quan Linh sớm đã cho hắn một chưởng xuống nước rồi.
Thượng Quan Linh không ngờ Hoa Lân vừa tới nơi đã nổi thi hứng nên nàng không khỏi ngẩn người, phát giác ra tên tiểu tử này quả là rất tài hoa.
Hoa Lân thấy nàng im lặng, lại nói tiếp: “Cầm luật chi đạo, tri âm khó cầu!...Khi xưa một khúc Cao Sơn Lưu Thủy của Bá Nha không ai hiểu được, chỉ có một tiều phu tầm thường là Chung Tử Kỳ có thể hiểu tường tận. Sau khi Tử Kỳ qua đời, Bá Nha đoạn tuyệt cầm nghệ, cả đời không đánh đàn nữa…Tiếng đàn của cô mỹ diệu hàm súc, từng sợi tơ tình đều quán nhập trong đó, biểu hiện đã đạt tới mức lâm li tận cùng…”
Thượng Quan Linh thấy vị sư điệt này lại dám khua tay múa chân nhận xét về cầm nghệ của mình, ngắt lời hắn nói: “Nói vậy cậu cũng hiểu về cầm luật? Vậy lúc nãy ta vừa đánh khúc nào?”
Hoa Lân tiêu sái đứng trên mặt nước, dõng dạc nói: “Dương Xuân Bạch Tuyết vốn là một khúc đàn khinh khoái, không ngờ tiếng đàn của cô sâu xa uyển chuyển, lại giống như khúc Hán Cung Thu Nguyệt. Cô không phải đang đánh đàn, ừm ừm…mà là đang gửi lòng vào tiếng đàn!”
Lời lẽ của Hoa Lân uyển chuyển phi thường. Phải biết Dương Xuân Bạch Tuyết là một khúc đàn vui tươi rộn rã, còn Hán Cung Thu Nguyệt lại hoàn toàn tương phản. Hán Cung Thu Nguyệt ý muốn biểu hiện tâm tình u oán của người thiếu nữ trong cung, tuổi xuân cứ trôi qua, cuộc sống héo mòn dần.
Thượng Quan Linh đương nhiên hiểu ý của Hoa Lân nhưng nàng chỉ có thể im lặng. Nghĩ lại lúc nãy bản thân mình quả có những suy nghĩ này, không khỏi cảm thấy kì quái. Hoa Lân mười ba tuổi tiến nhập Thiên Sơn, sau đó không hề có cơ hội học tập âm luật, chẳng lẽ hắn đã biết từ trước? Điều này không thể! Lúc đó hắn mới được mấy tuổi?
Nàng lại không biết rằng Hoa Lân từ nhỏ đã rất thích xem kịch, sau khi mắc tuyệt chứng thường xuyên phải vật vã trên lằn ranh sinh tử. Hắn đã bằng vào ý chí kiến cường mà kéo dài được sự sống nên đương nhiên cũng có sở thích truy tìm nhạc khúc, đối với nhân tính gã lại càng hiểu thấu hơn người bình thường. Tác phong to gan lớn mật của hắn chính là sự khắc họa của việc nắm chắc lấy sinh mệnh.
Thượng Quan Linh lại bị hắn bình luận một hồi, không hề tức giận mà chỉ cười hòa nhã: “Nghe cậu nói rất mạch lạc rõ ràng, chắc hẳn cầm nghệ bất tục, có thể biểu diễn một đoạn được không?’
Hoa Lân thấy nàng cười khiến cho vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt như tan chảy, trái tim bất giác rung động. Cũng may là ý chí của hắn khá kiên cường, thầm nghĩ nếu hôm nay không đàn một khúc cho nàng nghe thì hẳn nàng sẽ lập tức cho hắn xuống hồ ngay. Thế nên hắn cười ha ha nói: “Cầm ngộ tri âm tâm diệc hiệp, cố nhân trùng phùng tiếu tương nghênh (Đàn gặp tri âm tâm cũng hòa hợp, gặp lại người quen hân hoan chào đón)…Vậy tôi sẽ đàn mội bài nhé! Nhưng trình độ khinh công của tôi còn kém lắm, sợ rằng đàn chưa được một nửa thì đã bị rớt xuống nước rồi. Cô xem…”
Thượng Quan Linh nhận thấy tài ăn nói của hắn quả nhiên không tầm thường, mỉm cười nói: “Không sao, cậu chỉ cần lo đàn cho ta nghe là được! Tự ta sẽ có cách giúp cậu nổi trên mặt nước.”
Trái tim Hoa Lân lại một lần nữa rung rinh. Phải biết rằng từ xưa đến nay, nam nữ đàm cầm (tình) thường có ý nghĩa sâu xa, nhưng hiện giờ Thượng Quan Linh không những không phản đối mà còn muốn hắn cùng nàng “đàm tình”, việc này…
Hoa Lân bỗng thấy khẩn trương, không dám suy nghĩ lung tung nữa, vội vàng đón lấy cổ cầm từ tay Thượng Quan Linh, nhưng thân đang ở trên mặt nước, làm sao có thể đánh đàn được? Đúng là một vấn đề nan giải.
Thượng Quan Linh thấy dáng vẻ thu lu của Hoa Lân, cười thầm trong lòng, thân thể nhẹ nhàng bay lên, dưới chân lộ ra một thanh phi kiếm ngắn, rồi nàng dẫn động phi kiếm từ từ dời đến dưới chân Hoa Lân ý bảo hắn đứng lên đó.
Đến giờ Hoa Lân mới hiểu ra, chẳng trách nàng ta có thể nổi trên mặt nước lâu như vậy, nguyên lại là do thi triển ngự kiếm thuật. Hoa Lân cũng không khách khí, nhảy lên ngồi trên phi kiếm không hề do dự.
Lại thấy bàn chân ngọc ngà của Thượng Quan Linh giẫm trên mặt nước, thân thể vẫn không bị chìm xuống. Thân ảnh phiêu dật của nàng thật giống như lăng ba tiên tử diễm lệ vô song. Hoa Lân thầm bội phục, lòng nghĩ dựa vào bản lĩnh võ công này của nàng đã quá đủ để có thể tiếu ngạo giang hồ.
Hoa Lân chậm rãi ngồi khoanh chân xếp bằng, đặt cổ cầm phía trước, song thủ tùy ý lướt trên mấy dây đàn nhằm tìm lại cảm giác. Ai ngờ mấy năm không đánh đàn, lại thêm có mỹ nữ đứng cạnh nhìn chăm chú, hắn nhất thời hơi luống cuống, đành phải dạo đàn một lượt.
Thượng Quan Linh thấy hắn gảy đàn lung tung khiến tâm tình của nàng hỗn loạn. Nàng lạnh mặt nói: “Rốt cuộc cậu có biết đánh đàn không?”
Hoa Lân toát mồ hôi nói: “Có có!...Cô đừng gấp, dợi tôi tìm được cảm giác đã rồi hãy nói sau!”
Thượng Quan Linh thật muốn đá cho hắn một cước rơi xuống nước, nhưng bỗng nhiên nghe thấy Hoa Lân đàn ra một khúc ý lúc rõ lúc không, tuy không làm nàng hài lòng lắm nhưng cũng đủ để nàng không nỡ đá hắn xuống nước.
Hoa Lân đột nhiên ngẩng đầu cười cười: “Được rồi được rồi, có cảm giác rồi!...Tôi sẽ đàn bản Hán Cung Thu Nguyệt nhé, để cô khỏi hoài nghi là lúc nãy tôi nói xằng xiên bậy bạ…”
Kỳ thực, Hoa Lân được nghe nhiều nhất là bản Hán Cung Thu Nguyệt, đây là khúc nhạc phổ biến nhất tại kinh thành, bản thân hắn cũng từng tập đi tập lại. Vì vậy khi nãy hắn vừa nghe đã nhận ra ngay là khúc Dương Xuân Bạch Tuyết của Thượng Quan Linh có hàm chứa giai điệu của Hán Cung Thu Nguyệt.
Chỉ thấy Hoa Lân nhắm mắt lại, tạo dáng tạo vẻ bắt đầu gảy đàn…
Lúc mới đầu thì tiếng đàn còn hơi loạn, nhưng hắn dần dần đã làm toát lên được cuộc sống u oán của người cung nữ, nghe ra thì thấy cầm nghệ của hắn cũng rất có vốn liếng. Thế nhưng Thượng Quan Linh vẫn không vừa ý, cảm thấy cầm nghệ của Hoa Lân bất quá cũng chỉ đến mức này.
Không ngờ, tiếng đàn của Hoa Lân đột nhiên biến chuyển do hắn bị cảm nhiễm bởi giai điệu ưu thương, lại đột nhiên nghĩ đến tuyệt chứng của bản thân. Tuy hiện giờ ma bệnh không phát tác lại nhưng nỗi đau đớn mà lúc nhỏ đã trải qua người thường há có thể lý giải? Quá khứ thống khổ đó lại hiện lên trong tâm trí, tiếng đàn trong tay phảng phất như sống dậy, ai oán bộc lộ nỗi đau thương của bản thân, kể lể về tuổi thơ giờ đã trôi vào dĩ vãng. Căn ma bệnh này đã hành hạ hắn suốt mười năm ròng, khiến hắn từ một đứa bé không hiểu chuyện bỗng nhiên nhận thức rõ về sinh tử, nhìn thấu nhân gian. Điều này đã trực tiếp dẫn dắt hắn trở thành một thiếu niên thành thục, trí lực phát triển nhanh chóng, bất luận học thứ gì cũng đều tiến bộ kinh người. Quan trọng nhất là kể từ đó hắn trở nên to gan phi thường vì đến cái chết hắn còn không sợ thì còn sợ gì người khác cười nhạo. Hắn còn thầm quyết định phải nỗ lực hơn nữa trong việc hưởng thụ sinh mệnh.
Tiếng đàn này của Hoa Lân lập tức đã làm Thượng Quan Linh rung động, nàng không hề nghĩ rằng một thiếu niên lại có nhiều cảm xúc tang thương như thế. Càng khiến nàng kinh ngạc hơn là tiếng đàn của Hoa Lân lại lần nữa biến chuyển, hoàn toàn thoát khỏi vẻ u oán…Đó là vì Hoa Lân bỗng nghĩ đến Diệp Thanh.
Bất cứ lúc nào, Diệp Thanh thủy chung vẫn luôn ở bên hắn, hắn vui nàng cũng vui, hắn buồn nàng rơi lệ. Do đó hắn thấu hiểu ý nghĩa của sinh mệnh, cảm thấy con người sống trên thế gian phải biết hưởng thụ mọi điều tốt đẹp.
Vì vậy khúc Hán Cung Thu Nguyệt dưới tay hắn bỗng trở nên tươi vui, không những khích động tâm trạng yêu đời của hắn mà còn làm Thượng Quan Linh nghĩ đến những điều hạnh phúc, khiến nàng cảm thấy sinh mệnh thật đẹp đẽ, thật hấp dẫn. Nhưng Thượng Quan Linh lại không nhận ra khúc cầm âm này dần dần đã dung hóa trái tim lạnh lẽo băng giá của nàng, khiến cảm xúc của nàng bất giác dâng trào…
Khi tiếng đàn kết thúc, Hoa Lân ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy vẻ mặt vui thích của Thượng Quan Linh, thầm thở phào một hơi. Xem ra hôm nay công phu khuyên nhủ coi như không bị lãng phí rồi. Nhảy xuống khỏi phi kiếm của Thượng Quan Linh, Hoa lân hạ thân lên mặt tấm gỗ. Hắn thản nhiên nói: “Ài!...Cầm nghệ của tôi chỉ có thể được như vậy thôi, cô thấy thế nào?”
Thượng Quan Linh khôi phục lại thần thái ban đầu, lấy lại cổ cầm trong tay hắn, đột nhiên ngây mặt nói: “Coi như ta đã nhìn lầm cậu!...Đúng rồi, gần đây võ công của cậu có đột phá gì không? Ngày mai đừng có khiến ta thất vọng đấy.”
Hoa Lân thấy nàng chuyển đề tài đột ngột, nữ nhân đúng là nói đổi là đổi, hắn cười hê hê nói: “Nghe nói tu chân có thể kéo dài tuổi thọ. Một người trẻ trung tuyệt nhiên không phải do tuổi trẻ mà là do tâm tính trẻ…Võ công của tôi gần đây có tiến bộ chút ít, ngày mai nhất định sẽ khiến cô phải kinh ngạc!”
… Trước Sau