Lại nói Hoa Lân vọt lên không trung, nhằm thẳng hướng tây nam bay đi. Nhưng lại thấy “Dung nham bình nguyên” bao la vô cùng. Ánh dương chói chang nhuộm hồng cả bầu trời. Thể chất hắn vốn thuộc hệ hoả, gặp tình cảnh này, máu huyết trong cơ thể không ngừng sôi trào.
Hoa Lân không dám khinh suất, sau chừng hai canh giờ phi hành, tạo trận pháp phòng ngự trên đỉnh một ngọn núi, nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi lại tiếp tục hành trình. Cứ thế hai ngày trời trôi qua, nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện được địa điểm nào có hiện tượng “núi lửa phun trào”, trong lòng hắn không khỏi có điểm chán nản. Lại nghĩ, bản thân đã trải qua hai ngày phi hành, đã vượt chừng đi được chừng hai ngàn dặm đường, có lẽ phía trước nơi mình tìm kiếm cũng không còn xa.
Ngày hôm đó, nghỉ ngơi xong xuôi, hắn lại lao lên không trung, hướng mắt quan sát đằng xa, phát hiện phía chân trời mọc lên một đám vân vụ dạng nấm, tựa như đang có dung nham phun trào. Trong lòng Hoa Lân kích động khôn cùng, nhanh chóng ngự kiếm nhằm hướng đó phi đi.
Từ xa nhìn lại, Hoa Lân đã thấy ngọn núi kia phun ra một lượng tro bụi khổng lồ, khói đen cuồn cuộn bốc lên, cảnh quang thập phần tráng lệ.
Hoa Lân không khỏi hưng phấn, hét lên một tiếng, đạp phi kiếm xông thẳng đến địa điểm kia. Khi tới nơi, trong lòng hắn bùng lên nỗi khiếp hãi, tro bụi từ ngọn núi kia phun ra bay cao tận mấy trăm trượng, trời đất dường như rung chuyển.
Hoa Lân lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cảm thấy hứng khởi lại kèm theo cả sợ hãi. Vì vậy hắn lượn quanh núi lửa hai vòng, lớn tiếng hô: “Lam Diễm tiền bối…”. Âm thanh vang vọng thật xa nhưng tuyệt nhiên không ai trả lời.
Hoa Lân hò hét một hồi nhưng rốt cục cũng chẳng ai đáp lại, hắn bỗng hiểu ra, “núi lửa phun trào” lần này cảnh quan tuy hoành tráng nhưng hoả diễm quá nhỏ e rằng vẫn chưa đủ sức thu hút sự chú ý của Lam Diễm tiền bối. Vì vậy hắn đành miễn cưỡng vượt qua ngọn núi lửa , tiếp tục phi hành về hướng nam.
Nhưng cũng chính vào thời điểm này, Hoa Lân đột nhiên phát hiện dung nham dưới chân vô cùng bất ổn, nham tương không ngớt sôi trào, một ngọn lửa chợt bùng phát, bắn vọt lên cao, ngay trước mặt hắn cũng có vô số đốm tàn lửa, lả tả rơi xuống.
Hoa Lân trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: nếu không cẩn thận bị dung nham kia kích trúng thì cả thân hình hắn có lẽ bị thiêu đốt thành mây khói. Vì vậy hắn vội vàng lướt nhanh lên không trung, rồi nhìn lại mới cảm thấy run sợ.
Trước mắt hắn dường như là một cảnh tượng dưới địa ngục, phủ toàn một màu đỏ ghê rợn, từ mặt đất thỉnh thoảng lại phun ra từng đạo hoả diễm, nham tương nóng chảy bắn toé ra bốn phía.
Hoa Lân cảm giác nơi này trở nên quá nóng bức, lớp cương khí hộ thân đã bị bào mòn đi rất nhiều nên không khỏi nghĩ: nơi này có lẽ chính là “Đoạn tằng thâm uyên” mà Chung Vệ từng đề cập đến.
Hắn không dám tuỳ tiện tiến đến gần hơn nữa, lại thấy xa xa có một ngọn núi nhỏ bèn bay qua đó. Còn chưa chạm chân xuống đất, Hoa Lân đã phát hiện đỉnh ngọn núi này võng xuống, càng tới gần trung tâm cùng sâu không thấy đáy, phía dưới lấp loé vô số điểm hoả quang - hắn không hề biết đây chính là miệng núi lửa? Tưởng rằng đây là một ngọn núi bình thường nên Hoa Lân vội kiến lập nên một trận pháp phòng ngự, thầm nhủ: nơi này cao hơn “mặt hồ” ba mươi trượng nên chắc chắn sẽ an toàn – ít nhất bây giờ là vậy!
Hắn yên tâm ngồi trong “phòng ngự trận”, tay phải bắt quyết, nhanh chóng khôi phục lại thể lực. Lúc này mặt đất bỗng khẽ chấn động, hắn không khỏi cảm thấy lạ lùng, đoán đây có lẽ là động đất trong truyền thuyết ư? Cũng chẳng quan tâm nhiều, hắn cười nhạt, chậm rãi nhập vào cảnh giới không minh.
Thời gian từ từ trôi đi, cũng không rõ bao lâu sau, Hoa Lân đột nhiên nhận thấy mặt đất rung chuyển mạnh, thân thể hắn ngã nhào xuống đất, đồng thời tâm trí cũng tỉnh táo lại.
Quan sát bốn phương không phát hiện được gì khác thường nên hắn phủi sạch bụi bẩn trên người, bước ra khỏi “phòng ngự trận”, đưa mắt nhìn xuống chân núi, vẫn thấy hết thẩy đều bình thường, không hề có biến sự. Còn đang nghi hoặc, ngọn núi dưới chân vang lên “Ca băng” một tiếng trầm đục, chút nữa hắn lại bị văng sóng soài ra đất.
Lúc này, “mặt hồ” cách đó không xa đột nhiên luân chuyển kịch liệt, thấp thoáng truyền đến tiếng sôi bùng bục. Hoa Lân chăm chú xem xét nham tương tại chân núi, lại thấy “mặt hồ” chợt rẽ ra một cái khe lớn, hai bên bờ nham tương sụp xuống…
Hoa Lân còn chưa hết ngạc nhiên, thình lình nghe “Oanh” một tiếng nổ, từ trong cái khe kia, nham tương ào ạt phun ra, hoả quang bắn ra bốn phía, bốc cao lên trăm trượng, cả đất trời dường như chao đảo…
Hoa Lân đáng thương lúc này đứng trước cảnh tượng biến cố thiên nhiên tráng vĩ trở nên quá đỗi nhỏ bé. Hoa Lân hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch đi, định ngự kiếm thoát khỏi hiện trường, giờ đây đã thấy cả bầu trời đã bị dung nham nhuộm thành một màu đỏ rực, nham tương nóng chảy lan nhanh ra bốn phía, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi cả ngàn trượng. Lúc này nếu không ngự kiếm phi hành thì e rằng chẳng có nơi nào mà ẩn núp.
Cho nên Hoa Lân đưa ra một quyết định dứt khoát: phải nhanh chóng quay lại “phòng ngự trận”, sau đó dốc toàn lực để ngăn chặn dòng dung nham. Hắn tức tốc lộn người, đáp chính xác vào trong “phòng ngự trận”, cùng thời điểm này lại nghe thấy từ xa xa truyền đến một tiếng hét lớn: “Tiểu tử! Không được vọng động”.
Thực tế lời nói này đã quá chậm, cả một biển dung nham khổng lồ, uy thế kinh thiên động địa, tựa hồ muôn vạn cơn sóng thần ào ạt vỗ tới, một bóng người màu xám từ đằng xa kinh hãi, như một mũi tên rời cung, bay xuyên qua tầng tầng lớp lớp nham tương nóng bỏng xông đến ứng cứu.
Nhưng cho dù hắn ta có nhanh thế nào chăng nữa vẫn không thể đến kịp chỗ Hoa Lân, chỉ thấy màn nham tương hung hãn chồm đến, bao phủ hoàn toàn lên bóng người nhỏ bé đang đứng trong “phòng ngự trận”.
Sắc mặt người áo xám kia trở nên ảm đạm, đành dừng lại ở phía ngoài cách mười trượng, bản thân hắn cũng đang phải giơ song chưởng lên, dốc toàn lực ngăn chặn dòng dung nham.
Nào ngờ, hắn chợt nghe thấy một tiếng hét truyền đến bên tai: “Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp…”.
Trên người Hoa Lân có mang chí bảo sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy? Khi thấy cả khoảng không gian trở nên đỏ rực, “bọt sóng” cuồn cuộn, mãnh liệt ào đến, trong khoảng khắc, hắn bỗng mơ hồ như quên đi bản thân, quên đi cả danh tính của chính mình, chẳng màng đến sinh tử, tay phải nắm Hà Chiếu Kiếm chỉ chéo lên bầu trời, hét lớn một tiếng: “Thiên Địa Vô Cực, Càn Không Tá Pháp…”
Đột nhiên một đạo kiếm quang rạch ngang trời, xé toang vân vụ mờ mịt, cả biển lửa bị chém thành hai mảnh, không những thế đạo kiếm quang kia phảng phất như kèm thêo một ma lực thần kì, nhanh chóng hấp thu dung nham, từ từ hình thành nên một thanh “Liệt diễm chi nhận”(thanh đao lửa) ngay giữa không trung.
Sức mạnh của Phần Tinh Luân vốn bắt nguồn từ hoả diễm, vừa thời khắc nguy nan này, rốt cục nó dung hoà với liệt diễm xung quanh, kiếm khí hợp nhất, tạo ra một thanh “Liệt diễm chi nhận”. Đồng thời chiêu “Liệt diễm chi nhận” hao tốn công lực vô cùng, trong cơ thể Hoa Lân, chân nguyên thoát ra mãnh liệt, nhất thời có cảm giác chẳng thể nào đè nén lại được. Nhưng cũng thật kì lạ, hơi nóng xung quanh không ngừng bị hấp thụ vào tay hắn, chỉ cần hắn duy trì ý niệm của mình, thanh “Liệt diễm chi nhận” kia sẽ chẳng tiêu tan.
Tình huống này thực sự quái dị, Hoa Lân toàn thân tê liệt, chẳng hề bỏ chạy hay nhúc nhích gì được, chỉ còn cách gồng mình chống chọi, cảm giác lúc này cực kì thống khổ.
Thêm một điều nữa mà hắn không ngờ được: hắn vốn tưởng “núi lửa phun trào” chỉ là hiện tượng xảy ra trong giây lát thế nhưng trên thực tế đã kéo dài hơn ba canh giờ.
Hoa Lân giơ “Liệt diễm chi nhận” lên, rốt cục lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt bèn lớn tiếng chửi mắng: “Ông trời ơi! Người có mắt không vậy?”
Hắn không biết một khi núi lửa hoạt động thì chuyện kéo dài vài ba ngày là thường tình, lại ngỡ ông trời đối xử bất công với mình nên uất ức, cất lời oán thán. Hoa Lân càng chẳng hay, chân nguyên cũng như tinh thần lực trong cơ thể hắn đang tăng trưởng mạnh mẽ, loại hiện tượng dị thường này sao hắn có thể hiểu được?.
Thật lâu sau, thật lâu sau, rốt cục khói bụi cũng tan hết, dung nham xung quanh cũng dần dần rút đi. “Phòng ngự trận” trên mặt đất rung chuyển một hồi, rồi “Ba” một tiếng, cuối cùng cũng bị phá huỷ, thanh “Liệt diễm chi nhận” vẫn đang được duy trì, bằng không vừa rồi “phòng ngự trận” e rằng chẳng trụ được quá một khắc. Hoa Lân nằm xoài ra đất, miệng núi lửa phía sau hắn giờ đây đã bị dung nham lấp đầy.
Hắn nằm trên đỉnh núi, hướng về bầu trời đầy sao mà chửi: “Con mẹ nó! Lão tử không đùa bỡn với ngươi nữa!”. Vừa dứt lời, một âm thanh đanh gọn từ phía ngoài ba trượng đằng xa vang đến: “Ha ha ha…Công lực của tiểu tử ngươi quả nhiên phi phàm! Chẳng ngờ lại trụ vững hơn ba canh giờ. Điều này thật hiếm thấy trong thiên hạ!”
Hoa Lân vẫn nằm dài trên đất, chẳng còn chút sức lực nào để quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân áo xám bước tới bên người hắn, ngồi xuống tu sửa lại “phòng ngự trận”.
Hoa Lân tâm tư kích động, gắng gượng đứng dậy hỏi: “Ngài phải chăng là Lam Diễm tiền bối? Ta…ta là Hoa Lân, chủ tâm đến đây để tìm gặp ngài!”
Lão nhân kia không vội trả lời mà đưa mắt quan sát hắn hồi lâu rồi nói: “Ngươi có mang theo bảo bối gì đó trên người? Bằng không, dựa vào tu vi ở Nguyên Anh Kì của ngươi thì làm sao có khả năng chống chọi được ba canh giờ?”
Hoa Lân chợt cảm thấy toàn thân vô lực, đầu óc choáng váng, thều thào nói: “Ta…ta có một món bảo bối! Mong…mong tiên sinh chờ ta tỉnh lại…”, dứt lời, hắn cuối cùng cũng chìm vào hôn mê.
Lão nhân kia sửng sốt, nhận ra tiểu tử này thật không đơn giản, ngay cả bản thân hắn trước khi ngất cũng báo lại một câu, không khỏi bật cười: “Ha ha ha…Đáng tiếc thật, nếu ta sớm gặp được ngươi thì “Lam vũ chi hoả” của ta đã có truyền nhân!”
….. Trước Sau