Kế Thiên Sầu mặt không biểu tình, ôm quyền nói với Vương Quyền Binh: “Đã nhường nhịn rồi!”
Mặc dù Kế Thiên Sầu có chút lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng hôm nay Vương Quyền Binh đích thực bại tâm phục khâm phục, vì đối phương đã cho mình cơ hội thi triển tuyệt học thành danh – “Kim Long Thập Bát Trảm”. Ngay đến chiêu sát thủ này cũng bị đối phương phá giải, thì bản thân thực chẳng còn lý nào mà không phục cả. Vương Quyền Binh chắp tay hướng về quan chúng phía dưới, thoải mái bước xuống lôi đài, cả kim bài thi đấu cũng không thu hồi. Quan chúng dưới đài đều không ngớt bội phục.
Dù đã thắng một trận nhưng Kế Thiên Sầu không hề tỏ vẻ vui mừng, chỉ lạnh nhạt chắp tay với quan chúng xung quanh, về bên hàng ghế trọng tài lấy lại kim bài thi đấu của mình, sau đó lặng lẽ rút bảo kiếm, đứng lên trên, “vù” một tiếng ngự kiếm bay qua đỉnh đầu mọi người, chớp mắt đã biến mất trên đỉnh Lăng Vân dập dờn mây mù, khiến người ta có cảm giác thần bí khôn lường.
Phiêu Thiên Văn Sĩ ngồi cạnh Hoa Lân cảm thán: “Kế chưởng môn quả nhiên là cao thủ lai vô ảnh, khứ vô tung. Vừa nãy nếu y vừa thượng đài đã ngự kiếm đối địch, công thêm ngay khi bắt đầu đã thi triển kiếm pháp cao thâm, thì e là Vuơng Quyền Binh đã bại từ sớm rồi…”
Hoa Lân cười cười, biểu thị tán đồng với quan điểm của gã. Lúc này Mạnh Lôi từ hàng ghế trọng tài bước lên lôi đài, cao giọng tuyên đọc: “Bây giờ mời số hai, Trác Diệu Thần của Cửu Đỉnh sơn trang, và số một trăm ba mươi mốt, Chân Lâm của La Tiêu kiếm tông…”
Hoa Lân lẩm bẩm nói: “Hình như hai người này đều chẳng có danh khí gì cả!”
Vừa dứt lời, đao khách râu ria đầy mặt gần đó đã cười ha ha: “Kiến thức của ngươi nông cạn quá đấy… ‘Liệt Hỏa kiếm pháp’ của Trác Diệu Thần thiên hạ có ai không hay? Còn ‘Mật Lâm Thanh Phong Thích’ của Chân Lâm lại càng vang dội Giang Nam, bọn họ lần này phải sống mái một phen rồi!”
Hoa Lân vốn thiếu lịch duyệt giang hồ, nên nghe người ta chê mình kiến thức nông cạn cũng chỉ biết tức tối quay mặt đi. Hai cao thủ trên đài sớm đã đánh tới độ khó phân cách, hai thân ảnh lên xuống đan xen như thiểm điện, kiếm khí lăng lệ rạch sát sạt qua thân thể họ, khiến quan chúng luôn thấp thỏm lo lắng. Lôi đài rải đá xanh từ nãy đã bị hai người lưu lại nhiều vệt kiếm, trận chiến kịch liệt không khỏi khiến mọi người theo dõi say mê hào hứng…
Nhưng Hoa Lân không hứng thú với kiếm pháp của họ, vì hắn từ ba năm trước đã có thể thi triển kiếm khí sắc bén rồi. Hắn liền lén lút nhìn sang khán đài đối diện. Chỉ thấy Thượng Quan Linh đeo khăn che mặt, ngồi đoan trang một cách gượng gạo, làn gió nhẹ thổi phất những sợi tóc trên trán, khiến trái tim hắn rúng động trước vẻ diễm lệ của nàng.
Bấy giờ, hiển nhiên Thượng Quan Linh cũng thấy nhàm chán với trận đấu trên lôi đài, đôi mắt bất tri bất giác liếc sang khán đài đối diện – Đây đã là lần thứ mười ba nàng nhìn sang phía đó, không hiểu vì sao, nàng cứ cảm thấy bên kia có gì đó hấp dẫn mình, khiến nàng muốn thôi cũng không được. Có lẽ, đây chính là số mệnh chăng?
Đúng lúc bắt gặp Hoa Lân đang nhìn mình, nàng lại bối rối cúi đầu. Nhưng mà, chẳng phải mình đang trông chờ ánh mắt của đối phương sao? Vì vậy nàng lại chầm chậm ngước đôi mắt thoáng hoảng loạn, cuối cùng nghênh đón mục quang đầy khát vọng của Hoa Lân.
Bốn mắt trao nhau, không thể tách rời. Thời khắc này, song phương đều đăm đăm nhìn nhau, cảm thấy khoảng cách như kéo gần lại, thời gian ngừng trôi…
Diệp Thanh sớm đã phát giác ra giữa hai người bắt đầu có chút không ổn, nhưng nàng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Vì nàng biết rằng, mình không thể năm lần bảy lượt phá hoại hẹn uớc thầm lặng của họ, làm vậy khẳng định sẽ gây phản cảm với công tử. May là Diệp Thanh duới sự dạy dỗ của Hoa phủ, sớm đã minh bạch, mình tuyệt đối không thể trở thành chính thất phu nhân, hiện tại chi bằng hãy thuận nước gióng thuyền. ----- Nhưng điều khiến nàng lo lắng là, nếu công tử và tiểu sư thúc không kiêng nể gì mà bàn chuyện hôn nhân, Hoa phủ và Thiên Sơn sẽ có phản ứng gì đây? Trên giang hồ liệu có dấy lên những lời đàm tiếu không?
Đương nhiên, đây không phải những chuyện Diệp Thanh có thể kiểm soát được. Nàng chỉ có thể ở bên đề tỉnh công tử thôi. ----- Giống như bây giờ, do Diệp Thanh nhất thời mềm lòng, không lập tức cản trở Thượng Quan Linh và Hoa Lân, còn để họ nhìn nhau sâu lắng quá lâu, cuối cùng đã dẫn đến sự chú ý của những người khác. Hai người đó là Lý Lôi Vân của Thiên Sơn kiếm phái, và đồ đệ Dương Phong Linh của Thượng Quan Linh.
Cảm nhận của Dương Phong Linh rất trực tiếp! Cô nhận thấy sư tôn hơi ngây người, bèn xuôi theo nhãn thần của nàng dõi sang phía đối điện, phát hiện ra Hoa Lân trên khán đài bên kia cũng đang ngơ ngẩn nhìn sư tôn mình. Dương Phong Linh thất kinh, tức thì nhớ lại hồi ở Thiên Sơn, Hoa Lân hết lần này đến lần khác “chòng nghẹo” sư tôn, chẳng ngờ sư tôn không những không tức giận, lại còn đem một viên “Bích Vân đan” cho Hoa Lân trị thương. Ngoài ra, Hoa Lân còn học được “Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức” của sư tôn, những dấu hiệu này đã chứng minh giữa hai người có gì đó bất thường, chỉ không dám khẳng định họ đã phá vỡ “tầng quan hệ đó” chưa thôi.
Nhưng trông biểu tình của họ lúc này, chỉ sợ bọn họ sớm đã…
Nghĩ tới đây, sắc mặt Dương Phong Linh ửng hồng. Về “việc đó”, cô đang ở thời kỳ nguy hiểm, không khỏi liếc sang Trương Thiên Hoa ngồi bên, thầm nghĩ anh ngốc này đến bao giờ mới dám “thô bạo” với mình đây? Có khi, gã vĩnh viễn cũng không dám ấy chứ?...
Một nữ hài tử bình thường, đều sẽ nảy sinh cách nghĩ này!
Nhưng Lý Lôi Vân lại hoàn toàn bất đồng! Y vô ý bắt gắp tình cảnh dị thường giữa Thượng Quan Linh và Hoa Lân, đầu tiên là cảm thấy mù mờ khó hiểu, sau đó có chút nghi hoặc, cuối cùng chỉ còn lại sự phẫn nộ!
Y không hiểu, cũng không lý giải nổi, càng không tin tiểu sư muội mà mình yêu sâu đậm lại phải lòng người khác, huống hồ đó còn là một tên sư điệt bị Thiên Sơn trục xuất. Y tự giải thích trong lòng: có thể họ đang dùng ánh mắt để bàn chuyện cơ mật quan trọng nào đó?
Kể ra thì, Lý Lôi Vân không hề biết đến một số chi tiết mà Dương Phong Linh nắm được, nên y không dám khẳng định Thượng Quan Linh và Hoa Lân có quan hệ gì hay không. Bằng không, chỉ sợ y sớm đã ngồi không yên rồi. Dù vậy, y vẫn cảm thấy ngực nặng như đeo chì, khiến hô hấp có chút khó khăn. Thật chỉ muốn cho Hoa Lân hai chưởng, tiễn hắn đi Tây Thiên gặp Phật Tổ luôn cho rồi…
Vào thời khắc quan trọng này, Diệp Thanh cuối cùng đã phát hiện ra điều bất ổn, vội vàng kéo tay áo Hoa Lân nhắc: “Công tử! Sắp đến lượt huynh thượng đài chưa? Đối thủ của huynh là vị nào thế? Có cần muội đi nghe ngóng giúp không?”
Hoa Lân sực tỉnh, lắc đầu đáp: “Ta hãy còn sớm, tiểu sư thúc vẫn chưa thượng đài mà!”
Diệp Thanh dấm dẳng nói: “Huynh vẫn không biết xấu hổ mà gọi tiểu sư thúc à?...Huynh nhìn Lý sư thúc đối diện kia kìa, ông ấy hình như đã phát giác ra sự khác lạ của huynh rồi đó! Hai người mà còn nhìn qua liếc lại, cẩn thận Lý sư thúc sẽ chiếu cố đến huynh đấy!”
Trước mặt Diệp Thanh, Hoa Lân về “cơ bản” không có quyền giấu giếm chuyện riêng, đành cười ngượng ngập nói: “Kệ ông ấy chứ…”
Diệp Thanh bị họ chọc tức chết đi được, đúng là có cảm giác “hoàng thượng chưa lo, thái giám đã lo sốt vó.” May là dưới đài đột nhiên nổ ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, chỉ thấy trên đài nãy giờ đã đổi vài cặp cao thủ đối chiến, hiện tại đến lượt Ngộ Chân của “Thánh Thủy cung”, đấu với Phàm Y thượng nhân của “Thần Tiên đảo”.
Hai người này đều là cao thủ danh chấn thiên hạ, không ngờ “vận khí” của họ thực quá tốt, hiệp đầu tiên đã đụng mặt nhau.
Chỉ thấy Ngộ Chân và Phàm Y thượng nhân đều đạp phi kiếm đứng giữa trời, trận tỷ thí diễn ra trên không, chẳng trách quan chúng dưới đài vỗ tay như sấm, không ngớt huyên náo…
Lần này Hoa Lân cũng cẩn thận quan sát. Ngộ Chân và Phàm Y thượng nhân đều một thân trường bào phiêu dật, hóa ra hai người cùng xuất thân thuật sĩ, hơn nữa còn hiển lộ vẻ tiên phong đạo cốt, khiến người ta sản sinh lòng kính trọng chân thành.
Gió nhẹ thổi vạt trường bào phiêu dật tung bay phất phới, thêm vào đó là những dải mây mù lập lờ khắp chốn trên “Lăng Vân đỉnh”, khiến mọi người nảy sinh ảo giác như “tiên nhân giá lâm”. Hai người họ hầu như đồng thời chắp tay với đối phương, đều ngầm nể trọng đối thủ. Nhưng, vận mệnh đã an bài như vậy, hai người họ cũng không còn lời nào để nói, chỉ cùng cất tiếng: “Mời…”
Quan chúng dưới đài chợt thấy mắt hoa lên, hai luồng chân khí một xanh một trắng đụng nhau trên thiên không, bỗng nhiên truyền lại một tiếng “ầm” vang. Hai người thoắt hợp lại phân, đã thay đổi vị trí cho nhau.
Mọi người còn chưa kịp vỗ tay khen hay, đã thấy Ngộ Chân và Phàm Y thượng nhân cấp tốc giương bảo kiếm, hai màn kiếm quang cắt chéo nhau. Sau đó, một chuỗi lớn “sao băng” lọt vào tầm mắt chúng nhân, nối theo những tiếng “coong coong…” là hàng loạt những tiếng nổ vang rền truyền lại, làm rung động màng nhĩ quan chúng dưới đài, tai đau âm ỉ, mắt không phân biệt nổi hai người họ ai vào với ai.
Chỉ một số ít người trên khán đài mới có thể nhìn tường tận, Hoa Lân ngạc nhiên kêu lên: “Lợi hại lợi hại! Không ngờ Phàm Y thượng nhân cũng biết Thất Tinh kiếm quyết!” Chưa dứt lời, đã thấy Ngộ Chân tay trái bắt quyết, ngón giữa búng ra, một giọt nước óng ánh trong suốt như tia chớp xạ vào Phàm Y thượng nhân. Trong tích tắc, đột nhiên sinh ra hiện tượng kỳ dị, mây mù vốn phiêu đãng xung quanh ào ào hội tụ, hình thành những sợi nhỏ li ti hiển hiện rõ nét, như vạn tiễn tề phát, rợp trời kín đất bắn về phía Phàm Y thượng nhân.
Dưới đất có người kinh hãi thốt: “Thánh Thuỷ Vô Hình…”
Hoa Lân và Diệp Thanh đều biến sắc, kiểu phương thức công kích này đã vuợt ngoài phạm trù võ học, thuộc vào pháp thuật tu chân, không khiến người ta kinh ngạc sao được?
Phàm Y thượng nhân cũng thật danh bất hư truyền, miệng lầm rầm niệm vài câu chú ngữ, tả chưởng thần tốc vỗ mạnh, một tầng phòng ngự ánh sáng dựng đứng lay động trước thân ông, như một chiếc gương hiện ra từ trong không khí. Những sợi tơ hình thành bởi hơi nước đó đập mạnh vào mặt gương, tan vỡ “rào rào…” thành những viên băng, lũ lượt rơi xuống đầu mọi người dưới mặt đất, khiến họ đều ngỡ ngàng…
Ngộ Chân hơi chiếm được ưu thế, tay trái lại búng ra một giọt “Thánh Thủy”, sương mù xung quanh nhanh chóng kết thành từng sợi, không ngừng nghỉ xạ vào đối phương. Tầng phòng ngự của Phàm y thượng nhân liên tục chịu công kích, dần dần ảm đạm, hiển nhiên mặt “gương” đó chẳng mấy chốc sẽ rạn vỡ. Nào ngờ Phàm Y thượng nhân tỏ ra không hề bận tâm, khoảnh khắc tầng phòng ngự vỡ tan, ông đột nhiên xông vào giữa đám tơ khí dày đặc như rừng cây, vung kiếm đâm hướng về Ngô Chân ngoài hai trượng, như một mũi tên bắn vút vào đối phương. Nguyên lai, tay trái ông đã lập nên một chiếc thuẫn hình tròn nhỏ nhắn tinh xảo, chắn những băng tuyến từ trước mặt ập đến, ngược dòng xông lên, trường kiếm bức thẳng tới đại huyệt toàn thân đối phương.
Ngộ Chân không ngờ đối phương dũng cảm như vậy, dám xả thân vào chốn hiểm nguy. Đối mặt với kiếm thế lăng lệ của Phàm Y thượng nhân, Ngộ Chân chỉ có thể nâng kiếm ngăn trở, hai người đột nhiên biến thành đánh giáp lá cà. Tay trái Phàm Y thượng nhân vẫn giơ thuẫn bài, phối hợp với trường kiếm trong tay phải, có công có thủ, không chút sơ hở, tức thì đã xoay chuyển càn khôn, giành được ưu thế.
Quan chúng dưới đài không một tiếng động, bị kiếm chiêu rối loạn trên không cuốn hút mê say. Chỉ thấy hai người trên trời bay lượn qua lại như thoi đưa, trường kiếm trong tay không ngừng biến ảo, chiêu nào chiêu nấy công vào chỗ yếu hại buộc đối phương phải ứng cứu, căn bản không còn thời gian thay đổi phương thức công kích khác.
Bất tri bất giác, hơn ba trăm chiêu đã qua, Ngộ Chân dần không chống đỡ nổi kiếm thuẫn hợp kích của Phàm Y thượng nhân, kiếm pháp bắt đầu rời rạc. Ông chỉ còn cách bất kể an nguy bản thân, công kích chỗ hiểm của đối phương, mới miễn cưỡng duy trì được thế quân bình. Nhưng, đó thực sự không phải điều ông nguyện ý, cuối cùng, gạt trường kiếm của đối phương, Ngộ Chân rút về sau ba trượng, chắp tay nói: “Thượng nhân thắng rồi!”
Quan chúng dưới đài đều sửng sốt, bởi lẽ họ vốn dĩ không nhìn ra ai thắng ai thua. Hà huống Ngộ Chân và Phàm Y thượng nhân đều không thụ thương, giờ đột nhiên thấy Ngộ Chân chắp tay nhận thua, khiến họ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Phàm Y thượng nhân cảm nhận được tấm lòng chính trực của Ngộ Chân, thâm tâm cũng kích động, lớn tiếng: “Thắng phụ chưa phân, chúng ta mới chỉ bình thủ!”
Ngộ Chân tiêu sái cười nói: “Có thể đấu với thượng nhân một trận, đúng là một đại khoái sự của Ngộ Chân, thuợng nhân không cần quá khiêm tốn!”
Phàm Y thượng nhân chắp tay nói: “Không!...Chúng ta đích xác chưa phân thắng phụ, ngài đột nhiên bỏ cuộc như vậy khiến Phàm Trần khó mà tiếp thụ…” Thì ra Phàm Y thượng nhân đạo danh là Phàm Trần. Ông phiêu bạt giang hồ nhiều năm, thấu hiểu thành danh không dễ, nên nói thế nào cũng không đồng ý để Ngộ Chân nhận thua trong tay mình, định khuyên thêm vài câu, chợt Ngộ Chân nghiêm trang nói: “Danh lợi tan biến như phù vân, trăm năm ngộ đạo gặp chân thân…Ngộ Chân đích thực thua rồi, bất tất phải nói nữa!” Dứt lời, Ngộ Chân vòng tay, ngự kiếm quay mình rời đi, không mảy may lưu luyến.
Phàm Y thượng nhân dõi theo bóng dáng đối phương xa khuất dần, lẩm bẩm: “Danh lợi? Phù vân?... Ài!”
Phàm Y thượng nhân như nghĩ ngợi gì đó, dáng vẻ bình tĩnh, thầm nhủ: “Thua thì sao, thắng thì sao? Xem ra, cảnh giới của ta vẫn còn kém Ngộ Chân chút ít…”
Sau khi trận đấu của hai người kết thúc, mọi người càng thêm dào dạt hưng phấn với những truờng đối chiến sôi nổi của kiếm điển. Đợt cảm xúc này còn chưa lắng xuống, trên đài đã lại điểm danh: “Thượng Quan Linh của Thục Sơn kiếm phái, và Phương Diệc Thần của Cửu Liên Sơn.”
Toàn trường lập tức lại ồ lên một chặp… Trước Sau