Mục lục
Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác vùi trong cát đúng là rất dễ chịu, chí ít cũng không phải chống đỡ với những cơn phong sa điên cuồng trên mặt đất. Hoa Lân tuy vậy vẫn có chút nuối tiếc, đó là bản thân chưa học được thuật độn thổ, bằng không có thể thừa cơ cao chạy xa bay rồi. Tất nhiên lúc này hắn cũng có thể di động, chỉ tiếc là tốc độ thực sự quá chậm, nửa ngày may ra chỉ được một khoảng cách chừng ba mươi trượng...

Trận bão cát trên đầu vẫn tiến tục hoành hành. Cao tít trên không trung, chín nữ tử áo đen đang cúi đầu chăm chú quan sát. Một nàng bỗng hớt hải thốt lên: “Gió sau mãi chưa dừng? Muội lo tên khốn đó khéo trốn mất rồi!”

Nữ nhân đầu lĩnh bất lực lắc đầu: “Vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác, cuồng phong lớn như vậy chúng ta khó thể hành động được. Đợi lát nữa yên gió chúng ta lập tức bày Sưu Hồn Trận, lại dùng Cửu Thiên Thần Lôi vây chặt bốn hướng. Lần này không thể khinh địch nữa, hiểu chưa?”

Chúng nữ đồng thanh dạ ran. Cô nương có vẻ nhỏ tuổi nhất đập chân vẻ bực tức: “Gã khốn này cứ lẩn như con lươn, thật đáng ghét!”

Đúng lúc đó, cơn bão bên dưới chợt yếu hẳn, bụi cát dần dà dịch chuyển về phía tây. Đợi khi những cồn cát phía dưới lộ rõ, cô nương cầm đầu lập tức hét lớn: “Bày trận!”

Chúng nữ đồng thời tản ra, tay kiếm tuốt trần bay về tứ phương tám hướng, nháy mắt đã tạo thành một Cửu Cung trận pháp khổng lồ, ồ ạt lao xuống đất.

Chín người khép thành vòng tròn, bao vây một diện tích rộng tới ba dặm vuông, đoạn phi kiếm “xeng” một loạt cắm vào trong đất, miệng lẩm bẩm thần chú. Chín thanh trường kiếm đồng thời hưởng ứng, loé lên những tia sáng chói lòa vây chặt lấy khoảng đất ở giữa...

Chỉ nghe nữ tử cầm đầu hét lên lanh lảnh: “Chuẩn bị... Sưu Hồn Lôi, phóng!” Một tiếng hạ lệnh, chín đạo thanh quang từ chín cây kiếm lao vút lên trời, liên kết thành một tấm lưới khổng lồ, rồi bất thình lình từ trên không giáng thẳng xuống mặt đất....

......

Hoa Lân lúc đó vẫn náu mình trong cát, đang thục mạng trườn đi. Bất chợt nghe một tiếng nổ vang trời, mặt đất rung chuyển, một luồng lôi điện cực mạnh phóng vọt qua trên người. Dù đang nấp sâu trong cát, hắn cũng không khỏi một phen hoảng hồn giật bắn liền mấy lần.

Chỉ cần vài cái co giật là đủ khiến vị trí của hắn bị bại lộ. Chín nữ tử áo đen đồng thời rút phi kiếm ra khỏi cát, từ bốn phương tám hướng lao vút tới.

Hoa Lân biết không ổn, đứng phắt dậy hất bỏ lớp cát trên đỉnh đầu, lăng không vọt lên. Cát bụi bắn tung, Hoa Lân cầm kiếm lơ lửng giữa tầng không, chỉ về phía chín nữ tử kia quát: “Đừng tưởng bổn thiếu gia đây sợ các người! Ép ta quá đáng thì đừng trách ta dùng tuyệt chiêu đó!”

Những lời của hắn cũng có một nửa là sự thật. Nếu không phải sợ bại lộ thân thế, dốc sức hắn cũng có thể liều mình một trận. Chỉ cần ép được toàn bộ năng lượng của Phần Tinh Luân ra, tuy không nhất định giành phần thắng nhưng đào thoát hẳn không có vấn đề gì....

Hoa Lân nói xong ngấm ngầm tập trung hoả diệm Phần Tinh Luân, Hà Chiếu Kiếm trong tay tức thì chuyển sang màu đỏ rực.

Vốn dè chừng hồng quang sẽ gây chú ý cho Phần Âm Tông nên Hoa Lân toàn thần tập trung hỏa diệm vào lòng bàn tay phải, Hà Chiếu Kiếm vì vậy chỉ đỏ lên một thoáng rồi nhanh chóng chuyển sáng màu trong suốt.

Một hiện tượng kỳ lạ chợt xảy ra....

Thanh kiếm trong suốt chợt bùng lên hồng quang, dường như bị hỏa diệm nung chảy, “vù” một tiếng nở to ra hàng trăm lần. Dần dần, một thanh “Liệt diệm kiếm” dài tới cả chục trượng lừng lững xuất hiện trong tay Hoa Lân. Một thanh kiếm khổng lồ như vậy, nếu có thể sử dụng thành thạo thì uy lực tấn công hẳn sẽ vô cùng kinh người!

Thay đổi này không khỏi khiến Hoa Lân giật mình, đưa ngang Hà Chiếu Kiếm lên mắt định xem đó là chuyện gì. Nào ngờ thanh kiếm đồ sộ không chịu nghe theo tay hắn mà “vụt” một tiếng chém xuống đất...

Ngọn lửa nóng ran từ mũi kiếm tức khắc xẻ đôi cồn cát trước mặt, thân kiếm cũng rừng rực hỏa quang, chẳng khác nào một con độc xà bằng lửa. Trên đường mũi kiếm quét qua, trên mặt cát đều hiện ra một hố lửa sâu hoắm.

Nữ tử áo đen đối diện Hoa Lân thiếu chút nữa thì bị kiếm quét trúng, vội hốt hoảng né sang một bên, thế là liền cho rằng hắn ra tay khai chiến, lập tức hô lên đanh thép: “Xuất chiêu!Cửu... thiên... lôi... động!”

Nghĩ lại thì mấy người họ cũng chẳng còn cách nào khác, nhìn trường kiếm trong tay Hoa Lân tỏ vẻ khủng bố như thế, không thể không lập tức thi triển tuyệt chiêu bản môn để nghênh địch. Chín thanh kiếm lũ lượt vung lên, chín luồng sáng chói lòa tức thì lóe ra, chính là một trong những tuyệt chiêu của Tiên Lăng Cung, Cửu Thiên Lôi Trận!

“Cái gì?” Hoa Lân thất kinh, lúc này mới biết các nữ tử đều là môn nhân Tiên Lăng Cung, vội hét lớn: “Khoan đã, đều là người nhà mà...!”

Nhưng các nữ nhân đang hăng máu làm sao chịu nghe lời của hắn nữa. Chỉ thấy chín cổ tay phất ra, từ các mũi kiếm tua tủa bật lên những luồng sáng chói mắt, kết thành một quang võng kín trời phóng về phía Hoa Lân. Cùng lúc đó, tất cả các nữ nhân nhanh chóng lùi lại chừng mười trượng, tránh khỏi sự uy hiếp của thanh “Liệt diệm kiếm” trong tay hắn.

“Các bà nội ơi...!” Hoa Lân kêu thảm, không dám xuất tuyệt chiêu vì sợ sau đây sẽ không biết sẽ phải ăn nói thế nào với Trữ Tiêm Tuyết, chỉ còn cách thu tay lăn tròn người trên đất, cố lách qua những tia sáng chết người.

Đúng là làm ơn mắc oán, các nữ nhân không hề có ý dừng tay, cô nương cầm đầu lại hô lên: “Cửu... thiên... thần... lôi... phóng!”

Chín cây trường kiếm lại một lần nữa đồng thời bắn ra chín đạo hào quang, hợp thành một tấm lưới khổng lồ từ trên cao chụp xuống Hoa Lân.

Đến nước này thì thực là hết chịu nổi, Hoa Lân tức tối hét lớn: “Phong Vân Ngự Lôi Thuật!”

Hà Chiếu kiếm giương cao, lưới thần lôi trong không trung bị hút chếch dần về phía mũi kiếm. Trận pháp của chín nữ tử phút chốc bị khống chế, Hoa Lân thừa cơ đưa mũi chếch sang một bệ, bổ mạnh một nhát về phía cồn cát bên phải...

Chỉ nghe “Bùm” một tiếng, Cửu Thiên Thần Lôi rốt cuộc chỉ làm bay được một nửa cồn cát, chúng nữ mặt thảy đều biến sắc.

Nhưng Hoa Lân cũng thầm thấy kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng hắn đã thi triển Phong Vân Ngự Lôi Thuật, đáng nhẽ phải sinh ra chớp điện mù trời, vì sao lại chỉ có một tiếng sét duy nhất vậy?

Chín nữ tử kia thấy “Lôi trận” không thể làm khó được Hoa Lân, bỗng một người nào đó lanh lảnh thốt lên: “Hoán Ảnh Khốn Long Trận!”

Chỉ trong nháy mắt, chúng nữ bắt đầu xoay tròn. Chỉ thấy bóng người san sát, xung quanh Hoa Lân toàn là hư ảnh, tốc độ nhanh đến chóng mặt không sao có thể thấy rõ được hành tung.

Hoa Lân rút kiếm quét ngang, một vầng kiếm quang rộ lên, chỉ nghe “keng keng keng” liên tục, kiếm vừa chạm vào những hư ảnh đều bị bật trở lại. Hoa Lân tức giận, lại vận hoả diệm trong Phần Tinh Luân ngưng kết trong lòng bàn tay phải, Hà Chiếu Kiếm tức thì biến thành một thanh kiếm rực sáng dài tới mười trượng, điên cuồng bổ thẳng về phía trước...

Chỉ nghe thấy những tiếng “chát chát” liên tiếp vang lên, xung quanh người hắn bắn ra vô số tia lửa. Chín nữ tử đồng thời xuất kiếm chống đỡ ngăn chặn đòn tấn công của Hoa Lân. Tuy hắn khôgn thể thoát ra khỏi Khốn Long Trận nhưng vòng vây cũng bị đẩy lùi ra mấy thước, nhất thời lộ ra kẽ hở...

Hoa Lân mừng rỡ lao thẳng vào chỗ kẽ hở đó. Chỉ nghe mấy tiếng kêu thất kinh vang lên, đám nữ tử kia lũ lượt né tránh, cuối cùng để hắn xông ra khỏi vòng vây. Tuy Hoa Lân thành công hoá giải Khốn Long Trận nhưng gần như ngay sau đó, nữ tử cầm đầu đã lặng lẽ tung một chưởng vào giữa sống lưng hắn, tốc độ nhanh đến kinh người...

Hoa Lân quay người, vận mạnh Cửu Chuyển Thần Công, “bùng” một tiếng đỡ chưởng của đối phương, chân nguyên nhanh chóng chuyển vận một vòng, phản chấn trở lại một thành công lực. Chỉ thấy một luồng chân khí trong suốt tỏa ra tứ phía, bóng nữ tử kia khẽ lảo đảo, rõ ràng là kém hơn một chút...

Nhưng hắn lại bị chín nử tử bao vây. Hai bên lăm le thế trận, đang định tiếp tục ra tay thì bất chợt phía đông cát bụi cuộn lên, một cơn bão cát khác chuẩn bị tràn đến.

Nữ tử đối diện với Hoa Lân do quay lưng lại với trận bão nên không phản ứng kịp, đang lúc luống cuống bị cuồng phong đẩy lao thẳng đến phía Hoa Lân...

Vốn hai bên lúc này đã không còn bụng dạ nào chiến đấu nữa, chỉ hướng về việc chống đỡ với bão cát. Hoa Lân bất đắc dĩ ôm chầm lấy eo thon của nữ nhân, “uỵch” một tiếng cùng cô ta nhã xuống đất...

Cứ như thể cô nương đó chủ động lao vào lòng hắn vậy.

Cơn bão cát điên cuống vần vũ, một lần nữa vùi kín Hoa Lân và cả chín nữ tử kia.

Mãi lâu sau, khi bão cát dừng hẳn, tám nữ tử hất bỏ cát phủ trên đầu mình, đằng không vút lên. Nhìn quanh nhận ra thiếu mất một người...

Tám nữ nhân hốt hoảng tìm khắp xung quanh, hất tung cả cồn cát lên. Chỉ thấy Hoa Lân vẫn đang nằm trong cát, tay ôm chặt nữ nhân áo đen kia, tưởng như hắn không nỡ dời cơ thể hấp dẫn đó vậy...

Tám nữ tử không khỏi cùng đỏ mặt, tuốt kiếm chĩa thẳng vào Hoa Lân, quát: “Mau buông sư muội ta ra!”

Nào ngờ nguời lên tiếng lại không phải Hoa Lân mà là tiểu cô nương trong lòng hắn: “Ây a... nhìn gì chứ? Hắn bị người ta khống chế rồi!”

Á?

Chúng nữ ngẩn người, đoạn khúc khích bật cười: “Vậy... vậy tiểu sư muội còn ở trong lòng hắn làm gì?”

Xung quanh tức thì dậy lên một tràng cười ngặt nghẽo. Tiểu cô nương kia giận dỗi: “Người ta đâu dám bỏ ra chứ? Chỉ cần muội buông tay hắn sẽ thoát mất... híc!” Nghe thấy tiếng nấc nhưng không hề có giọt nước mắt nào rơi xuống...

Chúng nữ ồn ào xông tới, Hoa Lân trong lòng tê tái, nghĩ bụng sau này đúng là không nên nhân từ nữa. Hây, rõ ràng là mệnh phạm đào hoa rồi... Trước Sau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK