Mục lục
Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại chỗ ở, Hoa Lân từ xa thấy Thu Uyển Ly khép nép đứng ở bên cửa, bộ dáng cực kì đáng thương khiến cho Hoa Lân cảm thấy rung động. Đúng là mặc dù tính tình nàng có đôi chút còn trẻ con nhưng đối với hắn lúc nào cũng nhu thuận. Bây giờ để nàng một thân một mình, trong lòng có chút khó nghĩ… không biết làm thế nào giả thích với nàng ta ?

Thu Uyển Ly thấy hắn đứng sững sờ ở ngoài xa, liền nhẹ nhàng tiến đến trước mặt hắn, dấu hai tay ở sau lưng nhướn người lên nũng nịu nói:

- Sư phụ! … Uyển nhi đói rồi, người có gì ăn không?

Nàng lúng liếng con mắt hàm chứa vô vàn thâm tình, làm cho Hoa Lân có chút luống cuống tay chân, nói:

- A? thật… ăn cái gì bây giờ?

Thu Uyển Ly nở ra một nụ cười duyên, khẽ đưa ngọc thủ trong lòng bàn tay có hai khối Tề liên cao tinh trí, một tia nhàn nhạt bay tới giống như bị một lực hấp dẫn cực đại vậy. Chỉ có điều trên một khối Tề liên cao đó khuyết mất một miếng nho nhỏ, giống như bị người ta cắn mất một miếng vậy.

Tiểu tiết tinh tế này khiến trái tim Hoa Lân đập mạnh. Vừa thấy chỗ khuyết khẩu này hắn đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, trong lòng dấy lên một trận cảm động thật sâu.Đây rõ ràng là dấu vết của Thu Uyển Ly, nhưng vì sao nàng không ăn khối Tề Liên cao này?

Hoa Lân hiểu rằng đây là bởi vì nàng không ăn được!

Bởi vì nàng biết mình thích loại thức ăn này, nên nàng cố ý lưu lại cho mình dùng! Chỉ còn một khối Tề Liên cao Hoa Lân từng đưa cho nàng , nàng giữ lấy không ăn, chính vì nhớ hắn mà mang ra nhấm nháp. Đều nói tâm sự thiếu nữ thật khó đoán, không ngờ hết lần này đến lần khác Hoa Lân đều thấu hiểu, thật là dị biệt!

Trong lòng hắn nổi lên một trận đau đớn, cảm giác như mình đã làm một chuyện vô cùng có lỗi với nàng. Bởi chính mình trong hoàn cảnh này phải đem nàng cho người khác chiếu cố.

Thu Uyển Ly thấy hắn ngây ngốc nhìn khối Tề liên cao trong tay mình, trong lòng có chút thất vọng hỏi:

- Sao vậy? không thích à?

Thanh âm ngọt ngào mang theo một tia tình cảm ấm áp.

Hoa Lân nổi lên một trận xúc động , rất muốn ôm lấy nàng mà yêu thương. Nhưng lí trí lại nói cho hắn biết nếu vậy “quan hệ thầy trò” sẽ bị phá vỡ lập tức. Bởi vậy chỉ có thể cầm lấy khối Tề Liên cao từ trong tay nàng, cố tỏ ra bình thường nói:

- Ân… không có gì! Ngươi cũng nhanh ăn đi, sau đó ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi!

Đáng thương cho Thu Uyển Ly, nàng căn bản không biết chuyện gì, hoan hỉ cầm lấy khối cao nhẹ nhàng cắn một miếng. Ngẩng đầu ngọt ngào nhìn Hoa Lân cười nói:

- Đây là một vị tỷ tỷ của Tiên Lăng cung cho ta, có ngon không?

Hoa Lân đành phải gật đầu, sau khi chờ nửa ngày cuối cùng nàng cũng ăn xong , lúc này mới nói:

- Vừa rồi ta đã nói chuyện với Cầm Oản Vận, ta có chút việc trọng yếu phải làm. Ngươi ở lại đây một thời gian, chờ ta xong việc sẽ quay lại đón ngươi!

Ách… nụ cười trên môi Thu Uyển Ly chợt tắt, con ngươi nổi lên một trận kinh hoảng. Nàng tịnh không phải kẻ ngốc, vừa rồi thấy Hoa Lân có biểu hiện kì quái, nàng đã hiểu có chuyện không ổn. Bây giờ nghe hắn nói phải ra ngoài liền hiểu hết mọi chuyện.

Trong tâm Hoa Lân cũng hơi bị rung lên, nghĩ thầm rằng hắn chẳng lẽ nói dối thất bại, sao nàng lại nhìn mình bằng ánh mắt này chứ?

Đang định nói thêm đã thấy con mắt Thu Uyển Ly tràn ngập nước, ngang giọng nói:

- Ngươi… ngươi có biết? Uyển… Uyển Nhi đã không còn là một công chúa nữa rồi, bây giờ chỉ là một người cô khổ không thân thích. Nếu không có sư phụ, Uyển Nhi sẽ chết cho mà xem! Hu hu hu …

Hoa Lân cả kinh, trên trán mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt, bất tri bất giác gãi đầu. Nghĩ thầm tên đồ đệ này nói như thế khác nào đe dọa mình? Hơn nữa nàng còn mang cả tính mạng ra để đe dọa hắn, loại chuyện như thế này thật trăm năm khó gặp a!

Thu Uyển Ly đứng đó khóc ròng, bộ dạng vừa đau đớn vừa đáng thương khiến Hoa Lân thật sự khó xử. Thấy nàng khóc đến hoa rụng mưa rơi, lại liên tưởng đến thân thế của nàng, ngầm hiểu rằng lời nàng nói không phải là xúc động nhất thời. Nếu như mình ngoan tâm mặc kệ nàng rất có thể nàng vì buồn bực mà làm chuyện dại dột. Trong lòng không khỏi mềm đi, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào lòng, ôn nhu dỗ dành:

- Sư phụ ngươi đã có hai vị phu nhân rồi. Vì sự an toàn của ngươi, ngàn vạn lần phải nhớ ngươi là đồ đệ của ta, nếu không…

Hoa Lân không nói tiếp bởi Thượng Quan Linh và Diệp Thanh tịnh không phải là loại người đó!

Thu Uyển Ly gục mặt trên vai hắn khóc, nghẹn ngào nói:

- Uyển… Uyển nhi không muốn thế!

Ai… Hoa Lân cũng không có biện pháp, đành phải vừa dỗ dành vừa tính toán trong lòng.

Ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, nghĩ thầm rằng nếu mình có thể nắm giữ hết tác dụng của Phần Tinh Luân , trong đó sử dụng được công năng Tốc tinh luân thì không chừng có thể thoát khỏi sự truy sát của Phần Âm tông cùng Thánh Thanh viện. Nếu vậy, nguy hiểm với Thu Uyển Ly cũng giảm đi rất nhiều. Có lẽ phương pháp này cũng có thể thử một lần.

Con người là một loại động vật kì quái, nhiều lúc làm những chuyện khó tưởng tượng nổi mà không biết. Hoa Lân cũng không ngoại lệ.

Sau một hồi vất vả hắn cũng tạm thời an ủi được Thu Uyển Ly. Nghĩ thầm rằng nếu mình muốn chuyên tân nghiên cứu công năng của Phần tinh luân thì phải kiếm một chỗ yên tĩnh mới được. Nếu không để đệ tử Tiên Lăng cung thấy được sẽ phát sinh nhiều chuyện lôi thôi. Vì vậy hắn rút ra phi kiếm, mang theo Thu Uyển Ly bay lên bầu trời. Nhất thời toàn cảnh Thần Kiếm sơn trang hiện ra dưới chân…

Đạp trên phi kiếm Hoa Lân một mạch bay về hướng nam, bởi vì hắn thấy phương này nhấp nhô núi non, vừa hay có thể ẩn tích tu hành. Vì vậy chỉ về phía mây mù phía trước ôn nhu nói với Thu Uyển Ly:

- Chúng ta vào thâm sơn cùng cốc tu luyện, ngươi có chịu được không? Hắc hắc…

Thu Uyển Ly nằm trong lồng ngực đột nhiên mặt đỏ bừng, bất tri bất giác nhớ tới một sự tình…

Bay chừng hơn nửa canh giờ núi non dần hiện rõ ở phía xa xa, chỉ thấy một mảnh lục lâm phúc địa, thơm ngát mùi hoa cỏ, quả nhiên là một địa phương phi thường tươi tốt. Hoa Lân tại không trung xoay tròn một vòng, đột nhiên phát hiện phía dưới có một thác nước nhỏ rất xinh đẹp, liền mang Thu Uyển Ly đi xuống.

Giữa không trung đã nghe được tiếng thác réo ầm ĩ “Oanh oanh oanh”, nước từ trên cao dội xuống mặt nước tạo ra vô vàn hạt bụi nước bắn lên mù mịt. Dưới chân thác là một hồ nước trong xanh, mặt hồ nước biếc khẽ gợn vài ba gợn sóng nhẹ, cảnh vật thật mê người.

Hoa Lân hạ thân đứng trên một tảng đá, cúi đầu nhìn Thu Uyển Ly nói:

- Ngươi hãy ngắm cảnh thác nước đi, ta cần nghiên cứu Phần Tinh Luân một lát

Thu Uyển Ly gật đầu, hưng phấn chạy đến bên bờ hồ, nhanh chóng tháo giày buông tóc ngồi xuống, thả hai chân vào trong làn nước trong văn vắt. Cũng may thương thế của nàng cũng đã khỏi hẳn nếu không làm sao có thể tận hứng ?

Hoa Lân từ trong cơ thể bức xuất ra Phần Tinh Luân, cẩn thận quan sát cỗ tinh trí khôi bảo này. Trong lòng đột nhiên máy động, liền lấy ra nửa bộ “Thiên cơ đồ” bắt đầu đọc. Mất nửa ngày nghiên cứu mới phát hiện trên Thiên Cơ Đồ không có ghi lại phương pháp sử dụng Phần Tinh Luân, đành phải thu hồi Thiên Cơ Đồ vào trong thủ trạc.

Hắn để Phần Tinh Luân vào trong lòng bàn tay, thấy nó hơi phù động trước mặt liền lẳng lặng rút bàn tay ra khỏi, quả nhiên nó có thể đứng tự nhiên giữa không trung. Hoa Lân trong lòng nổi lên một trận hoan hỉ.

Trong đầu chợt hiện lên một ý niệm, nghĩ thầm rằng Phần Tinh Luân đã có thể chứa một lượng lớn vật dụng như vậy thì chính mình cũng có thể đi vào bên trong mới đúng. Không phải là suy nghĩ này hắn chưa từng nghĩ qua, chỉ vì hắn sợ bị vây khốn trong không gian đặc thù đó mà thôi. Nhưng bây giờ thì khác, nắm được công dụng Tốc Tinh Luân, hắn có thể tùy thời tiến thoái. Hoa Lân tay phảy bắt ấn quyết, miệng hét lớn một tiếng: “Khai!”

Chỉ thấy hồng quang chợt lóe, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một hắc động. Cánh cửa lớn của “Trữ vật không gian” đã được mở ra. Chợt một bóng trắng nhoáng lên, Tiểu Bạch từ chỗ nấp chạy đến quấn lấy chân hắn kêu loạn một trận “hống hống hống”… giống như là hướng tới hắn hỏi tội vậy. Hoa Lân đưa tay ra đỡ lấy nó, cười mắng:

- Thế nào, hôm nay lại đòi tinh thạch à?... hừ hừ! Một ngày nào đó thế nào ta cũng tịch thu hết tinh thạch của ngươi.

Không ngờ tiểu Bạch đột nhiên ngồi liếm chân, giống như là không thèm để ý đến hắn vậy. Hoa Lân thả Tiểu Bạch xuống mặt đất mắng:

- Tiểu Bạch, ngươi đi chơi đi! … Ta còn có việc, đợi lát nữa ta đến tìm ngươi!

Tiểu Bạch quả nhiên không hổ là thủy hệ linh thú, lập tức phát hiện ra thủy đàm trong suốt hưng phấn kêu loạn lên, không đợi Hoa Lân nói xong nó đã nhảy thẳng xuống hồ. Hoa Lân thu hồi ánh mắt tập trung tinh lực nhìn vào Phần Tinh Luân vẫn đang lơ lửng trước mặt, hiển nhiên cũng là một thông linh vậy. Hắn lớn tiếng nói:

- Ta muốn vào trong xem xét, mau mở cửa cho ta!

Nói xong hắn giữ ấn quyết theo thông đạo của “Trữ vật không gian” mà tiến vào. Chợt thấy trước mắt tối sầm lại, Phần Tinh Luân đột nhiên bành trướng lên vô số lần hình thành một vòng quang quyển nhàn nhạt bao bọc lấy không gian. Đến lúc này Hoa Lân mới phát hiện mình đã thật sự đi vào trong không gian của Phần Tinh Luân.

Khóe mắt hắn nổi lên một trận kinh hoảng, nỗi vui sướng trong lòng thật khó để hình dung. Nhìn lại bốn phía mới phát hiện không gian này chỉ chừng khoảng hai trăm trượng vuông, ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng một bức tường trong suốt, có thể thấy rõ thế giới bên ngoài như thật vậy.

Nhưng mà trong không gian Phần Tinh Luân chỉ có ba nhóm bảo bối.

Cách đó không xa ở trong góc là một đống hơn mấy trăm viên năng lượng tinh thạch, đây là thành quả lao động của Hoa Lân cách đây không lâu. Tại chính giữa là một mảnh lớn Huyền Băng Tủy, chỉ khí lạnh tỏa ra cũng đủ để biến một người thành băng nhân. Ngoài ra trên vách tường đối diện còn treo một tấm chắn tinh mĩ tuyệt vời, chính là bảo bối tiên khí – Sư Vương Thuẫn! Trước Sau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK