Nghe đến hai cái tên “Thánh Thanh viện” và “Kiếm Cương tông”, nỗi vui mừng lộ rõ trên mặt Diệp Thanh, bởi trước đó nàng đã nghe Hoa Lân nói ra “Thánh Thanh viện”, hơn nữa nàng cũng biết công tử từng bị phái này bắt đi. Có thể thấy Hoa Lân ắt là đã đi đến nơi này
Lời tiên đoán của thầy tướng quả là linh thông.
Nghĩ tới chuyện đã có tung tích của công tử, Diệp Thanh chỉ hận không mọc ngay đôi cánh để bay đến bên cạnh Hoa Lân. Cầm Quán Vận thấy thái độ háo hức của Diệp Thanh liền đoán ra ngay sự tình, không khỏi lấy làm kinh ngạc.
Nghe Diệp Thanh truy hỏi địa chỉ của Thánh Thanh viện, nàng giải thích cặn kẽ: “Thực ra thì Thất Đại Thánh Môn đều tọa lạc ở Tiên Diên Tinh Hệ, kể cả Thánh Thanh viện và Kiếm Cương tông. Tiên Diên Tinh Hệ này nằm lệch về phía tây Tu Chân Giới. Dường như tất cả tinh hệ có cứ trú đông đúc đều dùng Tiên Diên làm tham chiếu, chỉ cần là Tu Chân Giả thì ắt biết vị trí cụ thể của nó. Phải rồi, Diệp cô nương có mang theo Phàn Tinh Nghi không? Có cần ta vẽ sơ đồ để biết đường đi không?”
“Đa tạ tỉ tỉ!” Diệp Thanh đương nhiên là có Phàn Tinh Nghi, hơn nữa đã biết trước vị trí của Tiên Diên Tinh Hệ, nhưng thấy thái độ tận tình của Cầm Quán Vận liền vờ làm ra vẻ không hề mang gì theo người...
Tay phải Quán Vận bắt một thủ quyết, cổ tay xoay nhẹ, chợt xuất hiện một Ký ức tinh phiến. Nàng dồn một chút nội công phát ra luồng hào quang trên ngón tay, nháy mắt trên mảnh Ký ức tinh phiến hiện rõ các đường đi lối lại hết sức tỉ mỉ. Lúc này Diệp Thanh mới tròn mắt ngạc nhiên.
Cầm Quán Vận mỉm cười: “Diệp cô nương, trong Ký ức tinh phiến này có chỉ dẫn đường đến Tiên Diên Tinh Hệ, còn thêm cả một số Tu chân tâm đắc nữa, ta tặng cô nương!”
Diệp Thanh vốn không lạ gì Ký ức tinh phiến, vì trong người nàng đang mang theo những hai bản, một bản có tên “Tu chân mật tịch” của công tử, bản kia gọi là “Truyền tống đồ giải” do Huyên Dĩ Thừa tặng cho. Thấy Cầm Quán Vận lại muốn đưa Tu chân mật tịch cho mình, lòng nàng nghĩ thầm, lẽ nào loại sơ đồ này ở Tu chân giới lại có nhiều như thế, mà sao mọi người lại cứ muốn tặng cho mình thứ này nhỉ?
Nhìn bản tinh phiến vẽ rõ ràng đẹp đẽ, phía sau lại còn khắc họa hình một tia sét, Diệp Thanh ngẩng đầu lễ phép: “Đa tạ Quán Vận tỉ tỉ!”
Nàng không hề hay biết, Ký ức tinh phiến thực ra vô cùng quý giá, cả Tu Chân Giới này chỉ có bốn tấm mà thôi. Tấm sơ đồ này có thể phát ra tín hiệu âm chấn thông báo tung tích, ngay cả Không gian pháp bảo cũng không thể ngăn cách nổi. Và Diệp Thanh cũng không ngờ là Hoa Lân cũng đang có một tấm Ký ức tinh phiến này.
Cầm Quán Vận thấy Diệp Thanh cất tấm tinh phiến cẩn thận, vui vẻ nói: “Ta không giúp được gì hơn cho cô nương, chỉ có thể ở đây cầu cho cô đưọc bình an. Mong cô nương gặp hung hóa cát, sớm tìm thấy phu quân của mình!”
Diệp Thanh đang nóng lòng lên đường, vội đáp: “Cầm tỉ đã giúp muội nhiều quá rồi, muội xin ghi lòng tạc dạ. À phải rồi, muội có thể nhờ Truyền tống trận của tỉ được không?”
Cầm Quán Vận gật đầu: “Ở phía bắc, hãy đi theo ta!”
Thu Uyển Ly chợt bật thốt lên: “Sư mẫu tỉ tỉ… Uyển nhi cũng muốn đi theo tỉ!”
Diệp Thanh ngỡ ngàng dừng phắt lại, tròn mắt: “Tiểu muội, muội vừa xưng hô với ta là gì?”
Thu Uyển Ly rụt đầu lại không dám nhìn Diệp Thanh, lắp bắp: “Uyển… Uyển nhi muốn đi tìm sư phụ, híc…”
Lúc Thu Uyển Ly cúi xuống mới nhìn thấy trong tay mình vẫn cầm bức vẽ Hoa Lân, bèn giấu nhanh ra sau lưng rồi ngước lên nhìn Diệp Thanh. Không ngờ hai mắt Diệp Thanh lại đang chiếu thẳng vào nàng, lại vội vàng cúi mặt xuống.
Diệp Thanh làm sao không nhìn thấu những ý nghĩ trong đầu Uyển Ly, tiểu nha đầu tu luyện cao nhất chỉ đến đệ tứ cấp “Thai tức cảnh giới”, còn quá non nớt. Nàng lắc đầu: “Mức độ tu luyện của tiểu muội còn thấp lắm, thậm chí cả Truyền tống trận cũng chưa chịu nổi đâu. Công tử không đem theo tiểu muội cùng là có lý đấy!”
Thuy Uyển Ly vội vã: “Không phải vậy! Vốn sư phụ muốn đem muội đi cùng. Nhưng vì… nhưng vì…”
“Nhưng vì cái gì?” Diệp Thanh gặng hỏi.
Thu Uyển Ly không thể trả lời, chẳng nhẽ nói ra sư phụ mình bị người ta đánh đuổi phải tháo chạy? Nếu người trong Tiên Lăng Cung biết điều đó, há chẳng sẽ sinh chuyện hay sao?
“Nhưng … nhưng sư phụ… sư phụ dặn rằng…”
Diệp Thanh thấy Uyển Ly nhíu mày trợn mắt, tay trái gãi gãi gáy y hệt dáng vẻ Hoa Lân, bất giác bật cười: “Thế sư phụ dặn những gì?”
Cặp mắt Thu Uyển Ly lóe sáng, láu lỉnh: “Sư phụ bảo muội ở lại đây đợi sư mẫu tỉ tỉ, vì sư phụ biết đằng nào sư mẫu tỉ tỉ cũng đi tìm, hì hì…”
Diệp Thanh sầm mặt làu bàu: “Hừ, võ công còn chưa biết, sư phụ nhà cô biết gì về võ công?”
Thu Uyển Ly ngước lên cãi ngay: “Không phải thế! Sư mẫu tỉ tỉ, cho muội đi cùng đi mà!”
Cầm Quán Vận đột nhiên gắt lên: “Uyển nhi không được quấy! Diệp cô nương nói đúng rồi, muội đến ngồi Truyền Tống Trận cũng không nôỉ thì làm sao có thể đến Tu Chân Giới!”
Thu Uyển Ly bĩu môi: “Uyển nhi không tin!”
Cầm Quán Vận nghiêm mặt: “Được! Muội không tin thì ta cho muội thử. Nào đi!” Dứt lời quay sang nói với Diệp Thanh: “Diệp Thanh cô nương, mời! Ta và Uyển nhi tiễn cô nương một đoạn.”
Diệp Thanh gật mạnh đầu: “Xin nhờ Cầm tỉ!”
Cả năm người ra khỏi đại môn Thần Kiếm Sơn Trang, tới Truyền Tống Tế đài phía cửa bắc.
Diệp Thanh lúc này mới nhận ra, tất cả kiến trúc nơi đây đều vô cùng tráng lệ, hơn nữa lại rất mới, dường như vừa được xây cất cách đây chưa lâu. Nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ nhưng không dám cất tiếng hỏi...
Lên đến tế đài, Cầm Quán Vận giơ tay phải ra, vận chân nguyên Tinh Khiết Lăng khởi động Truyền tống trận. Chỉ giây lát xuất hiện một viên “Năng lượng tinh thạch”, một tiếng soạt vang lên, xuất hiện một Truyền tống trận hình máng. Luồng ánh sáng trắng phát ra, một đường thông rõ rệt xuất hiện trước mặt ba người.
Cầm Quán Vận khoan thai: “Diệp cô nương, từ đây đến Tiên Diên Tinh Hệ phải mất đến bảy mươi ba lần truyền tống. Trước hết để ta và Uyển nhi tiễn cô nương một đoạn, chặng đường tiếp theo ta đã viết rõ trên Ký ức tinh phiến, hi vọng cô nương không đi nhầm hướng...”
Diệp Thanh gật đầu, Cầm Quán Vận nói với Uyển nhi: “Uyển nhi, ta dẫn muội đi thử để xem cảm giác Truyền tống trận thế nào, sau này trở về hãy chăm chỉ tập luyện, không thì mãi cũng không đi được đâu!’
Nàng dắt tay Uyển nhi, gật đầu với Diệp Thanh, đoạn ba người ngồi lên Truyền tống trận. Một luồng ánh sáng lóe lên, còn lại hai người Giáng Tuyết và Cầm Dĩnh...
…….
Trong Truyền tống trận...
Trước mắt Thu Uyển Ly là vực sâu thăm thẳm, thân thể lại dường như bị lực hút xé thành muôn mảnh, nàng kinh hãi kêu la rối rít.
Một lát thấy xuất hiện ánh sáng phía trước, đã đến đầu bên kia. Ba người ra khỏi Truyền tống trận, đi đến đỉnh một ngọn núi rất dốc. Một luồng gió mạnh thổi đến mang theo sương mù bồng bềnh, cảnh vật thật trong lành đẹp đẽ.
Có điều Thu Uyển Ly vì quá sợ hãi mà không còn tâm trí đâu thưởng thức cảnh đẹp, không ngừng khom lưng nôn ọe. Nếu Cầm Quán Vận không đỡ một bên thì e nàng đã lăn tuốt xuống núi rồi.
Diệp Thanh và Cầm Quán Vận cùng cười: “Lần này thì tin rồi chứ?”
Thu Uyển Ly đâu còn lòng dạ nào trả lời, chỉ nghe thấy tiếng híc híc..
Cầm Quán Vận dịu dàng: “Vừa nãy ta còn dùng cả chân nguyên bản thân tiếp sức cho muội đấy, nếu không muội đã rơi xuống từ lâu rồi! Uyển nhi à, cũng chẳng cần nóng lòng làm gì, nếu luyện tập tốt thì mười hai năm nữa muội nhất định sử dụng được Truyền tống trận mà!”
Thật không ngờ, Thu Uyển Ly ngẩng phắt lên: “Những mười hai năm nữa cơ à? Oẹ… ai mà chờ được?”
Cầm Quán Vận cười: “Có lâu gì đâu! Ấy à, muội quả là không biết gì hết!”
Dứt lời nàng ngoái lại nói với Diệp Thanh: “Diệp Thanh cô nương! Chúng ta tiễn cô nương đến đây thôi. Dường phía trước còn dài, xin bảo trọng! Cô nương hãy nhớ câu dục tốc bất đạt, dọc đường đi có rất nhiều nơi bất trắc, không khéo nguy hiểm đến tính mạng...”
Diệp Thanh cảm động nhìn Cầm Quán Vận, nhè nhẹ gật đầu, đoạn lấy tấm Ký ức tinh phiến ra xem kỹ, hóa ra nơi nàng vừa đến gọi là “Thiên Động Tinh”. Diệp Thanh ngồi xuống, cẩn thận đối chiếu các nét khắc ở trên Truyền tống trận, một tia sáng lóe lên, lại một đường thông trong suốt xuất hiện...
Cầm Quán Vận gỡ bức vẽ Hoa Lân trên tay Uyển nhi toan trao cho Diệp Thanh, nào ngờ Thu Uyển Ly khóc tướng lên: “Không, không…! Muội muốn có bức vẽ của sư phụ! Bức vẽ sư phụ là của Uyển nhi...!”
Diêp Thanh và Cầm Quán Vận đều giật mình sững sờ, nhìn vẻ thành khẩn đến tội nghiệp của Thu Uyển Ly, không khỏi thở dài não nuột. Mắt Diệp Thanh cũng rưng rưng lệ, hiểu rõ nỗi lòng Thu Uyển Ly lúc này, đành vỗ về: “Uyển nhi đừng khóc nữa, ta cho muội bức vẽ này. Muốn gặp sư phụ thì hãy gắng luyện tập võ công, thời gian trôi nhanh lắm. Thôi, ta đi đây!”
Dứt lời, nàng chào từ biệt Cầm Quán Vận, hơi ngạc nhiên nhận ra trên khuôn mặt Cầm Quán Vận lại lộ nét buồn man mác, dường như đang nghĩ về quá khứ... Diệp Thanh không thể nói nhiều hơn, bước vội lên Truyền Tống trận.
……
Tu Chân Giới quả là bao la vô cùng tận...
Lại một lần nữa, Diệp Thanh lên đường đi vào cõi mông lung. Nàng dùng một mạch mười một lần truyền tống, kết quả là không thể chịu nổi nữa, bèn dự định qua chặng sau là sẽ nghỉ lấy sức một ngày.
Lúc này đang là giữa đêm, Diệp Thanh cẩn thận điều khiển Truyền tống trận tiếp tục một chặng mới. Không ngờ sợi thiết ti trên tay trái nàng bỗng lóe sáng, Tôn Yên Nhiên xuất hiện ngay trước mặt...
Hai năm qua, Tôn Yên Nhiên đã nhiều lần hiện lên an ủi nàng, quan hệ giữa hai người giờ đây vô cùng thân thiết.
Vừa xuất hiện, Tôn Yên Nhiên liền quở trách: “Thanh Thanh, chân khí trong cơ thể muội đang rất rối loạn, phải nghỉ ngơi ngay lập tức. Ta không đồng ý để muội tiếp tục đi nữa!”
Diệp Thanh van nài: “Hảo tỉ tỉ, cho muội đi tiếp một chặng nữa được không? Đây là chặng cuối cùng mà...”
Tôn Yên Nhiên bực dọc: “Không được! Muội không thấy là giữa đêm rồi sao? Sao lại không chịu nghe lời ta? Phía trước là gì muội không hề biết, sao lại khinh suất như vậy?”
Diệp Thanh đành phải vâng lời, thở dài: “Thôi vậy! Muội chỉ muốn đi thật nhanh đến gặp công tử. Yên Nhiên tỉ, tỉ nói muội có thể tìm thấy chàng không?”
Tôn Yên Nhiên ngồi xuống cạnh Diệp Thanh, khẽ khàng: “Muội nhất định sẽ tìm thấy chàng, tỉ tin là như thế!’
Diệp Thanh chỉ mong được ai đó an ủi, nghe mấy lời vỗ về đó tâm trạng nhẹ hẳn đi. Nàng ngước cặp mắt lên nhìn trời, miên man nghĩ ngợi: “Hai năm rồi đấy! Nếu quả thật tìm thấy chàng, tỉ nói đi, muội phải tặng chàng cái gì đây?”
Tôn Yên Nhiên cười khúc khích: “Đồ ngốc! Khi ấy chỉ cần muội sà vào lòng chàng là đủ lắm rồi, việc gì phải bận tâm đến quà tặng! Muội đã là quà tặng lớn nhất rồi còn gì?”
Khuôn mặt Diệp Thanh đỏ bừng lên: “Tỉ mới là đồ ngốc! Em không tin là tỉ không thích công tử, rồi một ngày muội sẽ bảo chàng gom tỉ vào một thể…”
Nhìn thấy vẻ cao hứng của Diệp Thanh, Tôn Yên Nhiên hoảng hốt: “Ấy chớ! Trên người chàng có Thuần dương hỏa, chị không muốn bị thiêu trụi…!”
“Hì hì...”
Diệp Thanh chống hai tay xuống đất, ngửa mặt nhìn trời, nhớ lại những quen thuộc của thân thể Hoa Lân...
Đã quá lâu rồi…
Hai tỉ muội tâm sự trọn một đêm, sáng hôm sau Diệp Thanh đã phần nào hồi phục, bèn tiếp tục hành trình đến Tiên Diên Tinh Hệ.
Truyền tống trận lại lóe lên sáng trắng, Diệp Thanh đã đến địa phận “Thiên Úc Tinh”. Khi nàng còn chưa nhận ra cảnh vật bốn xung quanh thì đã nghe tiếng đao kiếm chát chúa...
Tiếng ai đó hét lớn: “Tam Trụ Hương! Của cải hãy chia đôi cho ta một nửa, bằng không lão tử sẽ liều mạng với ngươi…”
Diệp Thanh ngoái đầu lại nhìn, thấy hai hắc y hán tủ đứng trên không, dường như đang tranh cướp đồ vật gì đó. Nàng bỏ qua, đi vòng quanh một lượt, mới biết mình đang đứng trên một đỉnh núi cao, ở dưới chân ngay sát Truyền tống trận có một thi thể máu tươi đang chảy, chắc là vừa bị giết hại.
Nghĩ đến câu nói vừa rồi, Diệp Thanh gật mình đoán ra ngay sự việc, thầm hỏi Tu Trân Giới mà cũng có chuyện bại hoại cướp của giết người ư?
Nàng ngửa mặt nhìn lên trời.
Không ngờ hai hắc y hán tử không còn tranh nhau nữa mà đều chằm chằm nhìn về phía nàng. Hai cặp mắt hau háu lướt qua khuôn ngực Diệp Thanh, toát lên vẻ tà dâm thèm khát… Trước Sau