Hoa Lân cười hùa theo vài tiếng nhạt nhẽo, chợt thắc mắc: “Ý? Người của Thục Sơn các huynh đâu rồi?”
Cốc Thanh Phong đáp: “Hôm nay các đại môn phái ở trên Lăng Vân đỉnh thương nghị về việc liên thủ, kiếm điển sẽ kết thúc sau ba ngày nữa!”
Hoa Lân có vẻ khó xử nói: “Đệ muốn về nhà sớm, liệu có thể đi trước một bước không…”
Mạnh Lôi là người đầu tiên đồng ý: “Thế thì đệ cứ về trước đi!” Mạnh Lôi tuy mù tịt về tình yêu nam nữ nhưng ông cũng hiểu nỗi lòng trông ngóng con của các bậc cha mẹ, do đó tỏ ý tán đồng trước hết.
Thượng Quan Truy Vân trầm ngâm giây lát, nói: “Điều này…nhưng chuyện của Linh nhi đệ định xử lý ra sao?”
Hoa Lân nghiêm mặt, nói giọng kiên quyết: “Nhị ca yên tâm, sau khi về đệ sẽ lập tức bẩm báo với phụ mẫu, tốt nhất là cưới trong năm, nhị ca có muốn đi cùng bọn đệ không?”
Thượng Quan Truy Vân do dự đáp: “Công chuyện bên này còn chưa xong, tạm thời không tài nào bỏ đi được. Ta cho đệ một tấm Huyền Quang kính, hôm hai đứa bái đường thông báo cho ta một tiếng là được rồi.” Nói rồi móc từ trong ngực áo ra một cái gương tròn tinh xảo, dúi vào tay Hoa Lân.
Hoa Lân hiếu kỳ nhận lấy, mặt gương vô cùng kỳ lạ, óng ánh trong suốt, có thể nhìn xuyên thấu thấy được cảnh vật phía sau, hơn nữa còn thập phần rõ nét. Hoa Lân thích thú không muốn rời tay, nghịch gương một lúc rồi để gần vào mắt, soi ánh sáng ngoài cửa, một chùm sáng mạnh xạ tới, tức thì khiến hắn nổ đom đóm mắt, quăng luôn Huyền Thiên kiếm xuống đất, ra sức dụi hai mắt không còn nhìn thấy vật gì, kêu la oai oái: “Cái quái gì thế…Chói mắt quá…………”
Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đều ha ha cười rộ.
Thượng Quan Truy Vân đợi mắt hắn đỡ hơn rồi mới dạy hắn lợi dụng nguồn sáng thế nào, sử dụng Huyền Quang kính ra sao, còn bảo hắn dùng ban đêm là hiệu quả tốt nhất. Hoa Lân biết được cách dùng, sướng quá cười mãi không ngậm miệng được, náo nức muốn thử ngay đêm nay.
Thượng Quan Truy Vân biết tỏng hắn đang toan tính gì, liền nghiêm mặt dặn: “Tác dụng của Huyền Quang kính là thông báo cho đồng bạn mau tới nơi trong tình huống khẩn cấp, tuyệt không được sử dụng tùy tiện, rõ chưa?... Chắc đệ đã nghe chuyện chó sói đến rồi chứ?”
Hoa Lân chẳng để vào đầu, trả lời ứng phó: “Biết rồi, biết rồi! He he…”
Ba người đều phải chịu thua hắn, Mạnh Lôi hỏi: “Tứ đệ, khi nào đệ đi?”
Hoa Lân nghe hỏi, khát vọng hồi hương dâng trào, quả quyết nói: “Đi ngay bây giờ! Đệ thật sự muốn về nhà lắm rồi, ài…”
Cốc Thanh Phong vốn muốn giữ hắn lại vài ngày, chờ chưởng môn Thục Sơn Lý Tiêu Diểu tọa hóa hẵng đi, nhưng thấy Hoa Lân nóng lòng nhớ nhà nên cũng không ngăn cản nữa.
Bên ngoài giờ đang là chính ngọ, Hoa Lân vác Huyền Thiên kiếm khệnh khạng quay về Quan Tinh các. Người trên đường đều nhìn ngang ngó dọc, thanh kiếm này lấp lánh kim quang, ai có chút nhãn lực đương nhiên đoán ra đây chính là Huyền Thiên bảo kiếm rồi. May mà đại đa số vẫn đang ở trên Lăng Vân đỉnh thương nghị việc liên thủ đối kháng Huyết Ma nên không gây ra náo động gì lớn lắm.
Thoáng chốc, Hoa Lân đã về đến Quan Tinh các, vừa tiến vào sân đã thấy bên một chiếc bàn dưới bóng cây, Diệp Thanh và Thượng Quan Linh đang tập trung tinh thần đánh cờ. Hoa Lân dạo bước đến gần họ, không ngờ cả hai đều chẳng thèm liếc nhìn hắn nửa con mắt, chỉ chúi mũi nghĩ nước cờ. Hoa Lân trông sắc mặt Thượng Quan Linh đã hồng hào, hơi thở đều đặn, hiển nhiên vết thương không còn đáng lo ngại. Hoa Lân bớt lo, chuyển sang quan sát bố cục của hai người. Diệp Thanh cầm quân đen đi trước, chiếm ba mặt góc, nhìn qua dường như rất có lợi. Nhưng Thượng Quan Linh giữ vững tuyến giữa, thế cờ không chút nhượng bộ, mấu chốt là tranh giành khoảng trống ở góc dưới bên phải. Trình độ hai người không chênh lệch là bao, làm Hoa Lân cũng nổi hứng theo…
Hoa Lân nhìn kỹ phát hiện ra góc dưới bên trái của Diệp Thanh ẩn chứa hậu họa, giai đoạn thu cung tất sẽ phải tốn sức ứng kiếp. Hắn định chỉ cho nàng vài nước nhưng thấy song phương khá xem trọng kết quả thắng thua, hình như có tranh chấp gì đó nên hắn chẳng dại gì mà đắc tội với Linh nhi của mình, đành tụ thủ bàng quan. Quả nhiên, sau khi hai bên liên tục hạ vài quân, toàn cục cuối cùng đã đến giai đoạn thu cung, Hoa Lân đột nhiên đè Huyền Thiên kiếm lên bàn cờ, cười ha ha bảo: “Trời hôm nay đẹp ghê! Ai muốn đi dạo cùng ta nào?”
Một tia nắng luồn qua ngọn cây, chiếu vào Huyền Thiên kiếm, một màn kim quang sáng chói làm lóa mắt lưỡng nữ. Diệp Thanh quả nhiên chuyển chú ý sang Huyền Thiên kiếm, vành mắt đỏ hoe, từ từ đứng dậy, hai tay run run đón lấy bảo kiếm. Huyền Thiên kiếm khẽ rung, một lớp tử quang loáng thoáng lướt qua, nhưng Diệp Thanh không hề phát giác, chỉ vì hai hàng nước mắt đã lặng lẽ tuôn rơi. Tay nàng vuốt ve thân kiếm nhẵn bóng, ánh mắt trở nên mơ màng…
Thượng Quan Linh cũng đã đứng dậy, con mắt hình viên đạn lườm Hoa Lân tóe lửa, trách hắn nửa chừng cắt ngang chiến thắng của nàng. Hoa Lân đến sau lưng Thượng Quan Linh, nhẹ nhàng vòng tay ôm quanh eo, hít hương thơm man mác từ cơ thể nàng, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Linh nhi, hà tất phải phân thắng thua?” Dứt lời, hắn hôn phớt lên dái tai nàng, thấy mặt nàng đỏ như ráng chiều mới chịu buông tay.
Diệp Thanh cầm Huyền Thiên kiếm rơi lệ hồi lâu, trong đầu vụt qua một vài ký ức mơ hồ. Đến giờ, dung mạo của mẫu thân nàng vẫn miễn cưỡng nhớ được, nhưng hình dáng phụ thân thế nào nàng đã quên lâu rồi. Nhìn bảo kiếm trong tay, nàng bỗng cảm thấy phụ thân lại trở về bên nàng, nhưng cái cảm giác thê lương như có như không ấy càng khơi gợi nỗi niềm bi thương, nước mắt lại phủ mờ thị tuyến…
Thủ đoạn của Hoa Lân quả thực không tầm thường, vừa rồi ôm ấp Thượng Quan Linh thật ra là sợ nàng ghen thôi, bây giờ hắn lại đến bên Diệp Thanh, ôm chặt nàng vào lòng, tay phải nâng giúp nàng thanh bảo kiếm nặng hơn trăm cân*, dỗ dành: “Thanh Thanh ngoan! Có Lân ca ca ở đây, vĩnh viễn bảo vệ muội, quyết không để muội phải chịu mảy may thương hại!”
Thượng Quan Linh đang thu thập ván cờ tàn, nghe Hoa Lân nói vậy, thầm nhủ câu nay nghe ở đâu rồi thì phải? Nàng lắc lắc đầu, e rằng nam nhân kẻ nào cũng giống nhau, hôm nay yêu nhất người này, ngày mai yêu nhất người kia, nói chung cứ ai ở trong lòng hắn thì yêu nhất người đó. Thượng Quan Linh không khỏi đỏ mặt, nàng biết rõ điểm này, vậy mà sao vẫn thích nghe hắn thề thốt cơ chứ? Ài…
Thượng Quan Linh dọn cờ xong, định khiêng bàn vào phòng thì không cẩn thận làm động đến vết thương, bất giác rên một tiếng, tay phải vội áp vào vùng ngực trái bị thương, vết máu đã thấm ra áo. Thượng Quan Linh không phải người hay làm điệu làm bộ, chỉ hít sâu một hơi rồi coi như không có chuyện gì xảy ra.
Ai ngờ Hoa Lân tai nghe tám hướng, đâu thể để lọt chi tiết đó. Lòng dạ hắn rối bời, bên này là Diệp Thanh cần an ủi, đằng kia là Linh nhi đang bị thương, hắn nên làm sao đây?
…
Chú thích: *1 cân Trung Quốc = 0,5 cân Việt Nam Trước Sau