Nhưng mà, đúng lúc thoải mái như vậy lại gặp phải người đáng ghét, Vân Sở thật sự cảm thấy rất khó chịu. Cô bưng ly rượu lên, tao nhã uống rượu, dời ánh mắt khỏi người Đường Dịch Phong, cười nói: "Nếu hai vị đang vội đến tham gia yến hội, vậy thì không để chậm trễ thời gian của hai vị nữa."
Nói xong, Vân Sở nhấp một ngụm Kê Vĩ Tửu, vừa lòng gật đầu: "Rượu ngon, giỏi thật..........."
Mộc Ngân bên cạnh cũng không ưa Kim Lan Nhược, lại càng khinh thường cái loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ như Đường Dịch Phong, cũng uống một ngụm rượu, ngắm nghía đồng tiền xu trong tay rồi nhẹ nhàng bắn ra, đập chính xác lên người Kim Lan Nhược.
"A. . . . . ." Kim Lan Nhược đau, hét lên một tiếng, thân thể lùi về phía sau hai bước, nếu không có Đường Dịch Phong đỡ chỉ sợ sẽ ngã xuống đất.
Sau khi cô ta đứng vững thân mình, trừng mắt nhìn Vân Sở kêu lên: "Vân Sở, cô có ý gì?"
Vân Sở vô tội chớp chớp mắt nói: "Cái gì mà có ý gì? Tôi làm gì cô rồi hả?"
Kim Lan Nhược cắn răng, trừng mắt nhìn Vân Sở: "Cô có dám nói là cô không bảo Mộc Ngân làm gì tôi............"
Vân Sở càng thêm vô tội chớp chớp mắt, nhìn Mộc Ngân nói: "Tiểu Ngân, cô làm gì rồi hả?"
Mộc Ngân vô tội lắc đầu: "Làm cái gì chứ? Tôi đã làm cái gì sao?"
Vân Sở lại nhìn sang Vân Hàn: "Anh đã làm gì sao?"
Vân Hàn lạnh lùng nói một câu: "Loại phụ nữ này không xứng để tôi ra tay."
Vân Sở cười, vô cùng đồng ý với lời nói của Vân Hàn, nói: "Tôi cũng cảm thấy loại phụ nữ này thật sự không xứng để tôi ra tay." Nói xong thì quay ra nở nụ cười với Kim Lan Nhược: "Kim tiểu thư, tôi đoán là một vị kim chủ nào đó thưởng tiền cho cô thôi! Tôi thấy trước mặt cô có một đồng tiền xu đó............."
Kim Lan Như nhìn đồng tiền xu dưới chân mình, nghe thấy lời nói khó nghe này của Vân Sở, tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
Nhưng mà Đường Dịch Phong cũng không nói cái gì, kéo Kim Lan Nhược nói: "Thời gian không còn sớm nữa, Nhược Nhược, chúng ta nên đi tham gia yến hội rồi." Nói xong, ánh mắt có chút áy náy nhìn Vân Sở, há miệng thở ra một hơi, một lúc lâu sau mới nói: "Thật xin lỗi Sở Sở........."
Vân Sở khinh thường hừ lạnh nói: "Đường thiếu đang nói cái gì vậy? Anh phải xin lỗi tôi vì chuyện gì hả? Tôi còn muốn cám ơn anh đó, cám ơn anh đã giúp tôi nhìn thấu được bộ mặt dối trá của một người phụ nữ nào đó, cũng nhìn thấu được con người của Đường thiếu anh..........."
Nói xong thì vênh váo tự đắc xoay người đi, bước sang một hướng khác, không thèm để ý một đôi mắt đầy hận thù của đôi nam nữ.
Kim Lan Nhược lạnh lùng nhìn Vân Sở, không tình nguyện đi ra khỏi Đào Nguyên với Đường Dịch Phong, lúc dừng lại ở cửa nói nhẹ vài câu với một người đàn ông phía sau.
Trong mắt người đàn ông đó lóe lên một tia hàn ý, gật đầu nhìn theo hướng Kim Lan Nhược và Đường Dịch Phong rời đi, sau đó xoay người đi vào Đào Nguyên, ánh mắt sắc bén liên tục dừng trên người Vân Sở.
Vân Sở vừa uống rượu vừa chờ vị Kê Vĩ Tửu, đột nhiên có một ánh mắt sắc bén truyền đến từ phía sau khiến cô cảm thấy có phần không thoải mái, còn Vân Hàn đã buông cái cốc xuống, nói với Vân Sở một câu: "Tiểu thư, tôi đi toilet một chút."
Vân Sở biết Vân Hàn muốn làm cái gì, gật đầu cười nói: "Đừng đi lâu quá."
Vân Hàn gật đầu, lạnh lùng đi về phía sau Vân Sở, đến gần người đàn ông nhìn chằm chằm vào Vân Sở.
Vân Sở ngồi trên ghế tựa, nhàm chán nói chuyện trên trời dưới đất với Mộc Ngân, sau một lúc Mộc Ngân cũng ầm ỹ muốn đi toilet, lúc này thật sự là đi toilet.
Vân Sở bất đắc dĩ bĩu môi, thúc giục cô đi nhanh về nhanh, sau đó xoay người ngồi một mình uống rượu ở quầy bar.
Nhưng mà, vừa mới uống được hai ngụm thì đã cảm thấy có chút không thích hợp, rượu này có mùi lạ.
Cô nhanh chóng nhả ngụm rượu vừa mới uống vào ra, đột nhiên lại bị một người va vào từ phía sau, ngụm rượu còn chưa kịp nhổ ra lại bị ép uống vào.
Vân Sở biến sắc, không nói hai lời lập tức đi về phía toilet, trực giác nói cho cô biết có người muốn gây chuyện với cô, hơn nữa cô lại vừa uống phải chỗ rượu có vấn đề này, hiện tại cô đang rất nguy hiểm, nhất định phải tìm được Mộc Ngân trước...........
Cô nghiêng ngả lảo đảo đi về phía toilet, còn chưa kịp xông vào thì đã nhìn thấy có hai người đàn ông cao lớn đang đứng ở ngoài cửa toilet, còn người bạn tốt kiêm trợ thủ đắc lực của cô Mộc Ngân đang đánh nhau với một đám đàn ông mặc tây trang màu đen.
Trong lòng Vân Sở biết rõ không ổn, những người này đều là sát thủ, nhất định là do Kim Lan Nhược tìm đến.
Nếu Kim Lan Nhược là thiên kim của bang Hồng Nghiệp thì nhất định những kẻ này là người bang Hồng Nghiệp, đáng chết!
Vân Sở thầm mắng mình quá sơ suất, tại sao không nhớ ra Kim Lan Nhược lại là một kẻ tiểu nhân đê tiện độc ác chứ.
Dường như là đồng thời, ý thức của cô từ từ rời rạc, những vật trước mắt từ từ trở nên mơ hồ.
Nhất định là do ngụm rượu vừa rồi có vấn đề. Vân Sở nghĩ thầm, cắn răng, hàm răng cắn nát cả môi truyền đến một chút đau đớn mới khiến cô tỉnh táo lên một chút.
Còn giờ phút này, hai tên đàn ông cao lớn canh giữ cửa toilet đang bước từng bước về phía cô.
Vân Sở cười lạnh, nâng tay lên vuốt ve sợi tóc bên tai, ánh mắt xinh đẹp như đang trêu tức hai người đàn ông này.
Kim Lan Nhược này nhất định còn tưởng rằng cô là Vân Sở trước kia cũng nên? Hừ, bây giờ cô sẽ không để cho bọn họ ức hiếp, không để bị bọn họ tính kế nữa.
Hai người đàn ông mặc đồ đen này khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Vân Sở thì lộ ra nụ cười tà ác, sau đó bước nhanh về phía cô.
Vân Sở nheo mắt lại, vọt đến trước mặt hai người đàn ông này giống như một con nai linh hoạt. Cô tránh sang một phía so với bọn họ, nâng tay lên đánh xuống lưng một người đàn ông trong số đó. Sau đó ngay lập tức thân thể xoay tròn một cái, cô nâng chân lên, "bốp" một tiếng đánh vào trên người gã đàn ông còn lại. Hai tên đó đều ngã về phía trước.
Vân Sở biết bản thân vừa uống phải một loại thuốc mê có dược tính rất mạnh, cho dù cô có cắn nát môi thì cũng không thể chống đỡ được bao lâu, cho nên cô không thể quá ham chiến, nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây trước.
Người phụ nữ Kim Lan Nhược kia không quá đáng sợ, cô không thể chỉ vì một người phụ nữ như vậy mà để rối loạn trận tuyến.
Vân Sở bỏ lại hai người kia chạy về phía Mộc Ngân. Ngay từ đầu Mộc Ngân đã lo lắng cho Vân Sở nhưng lại không thể ngờ cô ấy lại có thể giải quyết được hai người đàn ông to lớn này, không khỏi có chút sửng sốt.
Bởi vì cô sửng sốt mà kẻ địch xông đến, bằng mắt thường có thể nhìn thấy nắm tay đó sẽ dừng trên người Mộc Ngân.
Mộc Ngân kinh hãi, muốn tránh ra thì lại phát hiện phía sau vẫn còn kẻ địch đang cười đắc ý. Mộc Ngân không khỏi cảm thấy có chút luống cuống, nhưng ngay tại thời điểm đó Vân Sở tung cước lên, đá văng cái tên đàn ông có ý đồ dùng nắm tay đánh vào người Mộc Ngân.
Cô lau chút máu tươi chảy ra từ khóe miệng nói với Mộc Ngân: "Tiểu Ngân, không được thất thần, tôi cùng lắm chỉ có thể chống đỡ thêm ba phút nữa, trong vòng ba phút phải giải quyết xong đám người này."
Giọng nói của Vân Sở có chút khàn khàn, có chút vô lực, nhưng mà mặc dù như vậy cô cũng không để lộ ra một điểm nào là sẽ nhận thua, đáy mắt tràn đầy sắc bén.
Mộc Ngân bị dáng vẻ này của Vân Sở dọa sợ, một lần nữa vô cùng ngạc nhiên, thấy kẻ địch đánh về phía cô ấy Mộc Ngân mới phục hồi tinh thần, tay nâng lên đánh một quyền khiến kẻ địch bay ra ngoài.
HẾT CHƯƠNG 12