Mục lục
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Sở mím môi, tay nắm chặt thành nắm đấm. Quả nhiên, cô đoán không sai, Âu Dương Tự này căn bản không phải thật sự đến cứu cô, thậm chí, cô còn nghi ngờ mấy người của Kim Lan Nhược kia cũng chưa hẳn thật sự muốn tìm đến cô, chỉ sợ là để cho Âu Dương Tự có cơ hội tiếp cận với bản thân cũng nên?

Như vậy thì Âu Dương Tự là người của Kim Lan Nhược sao?

Vân Sở cắn răng, cố ra vẻ như không có việc gì, sửa sang lại mái tóc dài của mình một chút, sau đó từ từ đi ra khỏi toilet, đi về phía quầy bar.

Cô còn chưa biết mục đích của Âu Dương Tự này là gì, nhưng cũng có thể xác minh được người đàn ông là địch chứ không phải là bạn, hơn nữa còn là một kẻ địch rất khó đối phó, cô không thể quá sơ sót.

Hiện tại, cô chỉ có thể hi vọng Lương Hạo bên kia đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không chẳng phải Âu Dương Tự này đã đạt được mục đích hay sao. Vân Sở đi đến trước quầy bar, tươi cười nói với Âu Dương Tự đang đứng cửa thang máy: "Học trưởng làm sao vậy?"

Âu Dương Tự với hơi thở lạnh lùng bao xung quanh cơ thể, chậm rãi bước đến bên cạnh Vân Sở ngồi xuống, lắc đầu nói: "Không có việc gì, nhìn thấy người quen nên đến chào hỏi."

Vân Sở gật đầu, ánh mắt đầy ý cười nhìn anh: "Nào chúng ta tiếp tục uống rượu."

Âu Dương Tự lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Sở một cái, bưng ly rượu lên, uống rất tự nhiên, dáng vẻ lạnh lùng này hoàn toàn không đặt Vân Sở vào trong mắt.

Vân Sở cũng uống hai ngụm, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện của Lương Hạo nên không có tâm trạng uống rượu.

Đại khái là ngồi thêm nửa tiếng, không biết từ lúc nào Vân Sở đã uống hết một chén Kê Vĩ Tửu lớn, khuôn mặt đỏ ửng. Cô hiểu mình không thể uống nữa, tuy rằng tửu lượng của cô tốt, nhưng uống nhiều cũng không tốt cho thân thể.

Buông cái cốc xuống, Vân Sở chuẩn bị nói với Âu Dương Tự là cô muốn đi tìm người bạn của mình. Cho dù phản ứng của Âu Dương Tự có thế nào đi chăng nữa thì bọn cô cũng không thể cứ tiếp tục ngồi chờ chết như vậy nữa. Nếu không, nếu thật sự Lương Hạo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì cô không chỉ không có được tin tức về Âu Dương Tự mà còn có thể trở thành kẻ đầu sỏ gây nên chuyện đó. Tuy rằng trong lòng cô không quá coi trọng Lương Hạo, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta, nhưng dù sao tối nay vẫn là cô chủ động hẹn Lương Hạo đến đây, ngộ nhỡ Lương Hạo thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô cũng khó chối tội.

Vân Sở vừa mới đứng lên, còn chưa kịp nói gì với Âu Dương Tự, thì đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc đột nhiên truyền đến từ phía sau.

Vân Sở quay đầu, khi nhìn thấy người kia, nụ cười trên khóe miệng đột nhiên trở nên rực rỡ, sau đó không nói câu nào mà bước đến, kéo lấy tay anh, gọi thân thiết: "Liên ca ca, anh cũng ở trong này sao? Đã tan tầm rồi hả?"

Liên Thanh Ngôn không ngờ là sẽ gặp Vân Sở ở những nơi như thế này, sửng sốt một lúc, sau đó thì nhíu mày, nhẹ nhàng sờ đầu cô, dịu dàng cười nói: "Ừ, vừa mới tan tầm, trẻ con sao không về nhà nghỉ ngơi, chạy đến nơi này làm cái gì?"

Giọng nói của anh rất dịu dàng, thanh âm rất dễ nghe, khiến Vân Sở cảm thấy thật thoải mái.

Cô chu miệng lên, kháng nghị nói: "Tôi không nhỏ, sau mấy tháng nữa là trưởng thành rồi."

"Ha ha, cô cũng biết mình vẫn còn là vị thành niên sao?" Liên Thanh Ngôn cười khẽ, khuôn mặt vốn dĩ đã vô cùng tuấn mỹ, dưới ánh đèn ở đây càng trở nên vô cùng mê người.

Vân Sở nuốt nước miếng, kiễng chân lên, ghé vào bên tai Liên Thanh Ngôn, nhỏ giọng đùa giỡn: "Liên ca ca, không biết đã có người nào nói với anh chưa, khi anh cười lên có thể câu hồn người ta đi đó."

Cô cũng không hề nói quá, thật sự có cảm giác như vậy. Anh khác hoàn toàn với Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Triệt rất hay cười, mỗi lần cười đều khiến người ta có cảm giác giống con hồ ly, làm người ta hoa đầu chóng mặt. Còn Liên Thanh Ngôn rất ít khi cười, nhưng mỗi lần cười đều mang đến cho người ta cảm giác kinh diễm, đó là cảm giác tâm hồn rung động.

Nghe thấy lời nói của Vân Sở, trái tim của Liên Thanh Ngôn đột nhiên run lên, nhìn vào mắt cô, nhìn thật sâu, nếu không phải tình huống không cho phép thì chỉ sợ anh sẽ không nhịn được mà cắn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm, ướt át của cô.

Cố gắng nhịn xuống sự rung động trong tim, Liên Thanh Ngôn giơ tay lên, khẽ đánh vào trán Vân Sở, giả bộ tức giận nói: "Nhóc con chết tiệt kia, dám trêu đùa Liên ca ca, thật không biết lớn nhỏ gì cả."

Tuy rằng giọng nói của Liên Thanh Ngôn rất tức giận nhưng động tác lại không hề thô lỗ, thậm chí còn mang đậm sủng ái. Tuy nhiên lại khiến Vân Cảnh ở bên người anh nhìn thấy, trong lòng cảm thấy có chút gì đó khó chịu.

Rõ ràng anh và Liên Thanh Ngôn cùng nhau đi đến, nhưng mà trong mắt cô chỉ có Liên Thanh Ngôn. Cô có thể làm nũng với Liên Thanh Ngôn, có thể thân thiết với anh, có thể ái muội với anh, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không chịu nhìn bản thân lấy một cái, thậm chí, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh.....

Ánh mắt của Vân Cảnh dừng trên người Vân Sở, nhìn thật sâu, nhìn thật lâu, không hề che giấu sự ưu thương trong lòng mình.

Vân Sở chui ra khỏi lòng Liên Thanh Ngôn, ngay lập tức cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu qua, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy ưu thương của Vân Cảnh, lập tức ngây ngẩn cả người.

Vân Cảnh, sao anh ta lại ở chỗ này.... .......

Sắc mặt Vân Sở cũng thay đổi, nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, cô cảm thấy có chút xấu hổ.

Chẳng lẽ biểu cảm hiện tại của Vân Cảnh là thật sự? Hiện tại anh khổ sở vì sự bất mãn và oán giận của cô, vì bản thân không để ý đến anh mà đau lòng sao? Hay là, sự ưu thương lúc này của anh cũng là giả vờ?

Vân Sở không nhìn anh nữa, chỉ ho khan hai tiếng, định lợi dụng Liên Thanh Ngôn trốn khỏi Âu Dương Tự. Nhưng mà, khi cô xoay người lại phát hiện chỗ Âu Dương Tự vẫn ngồi đang trống rỗng, nào còn bóng dáng Âu Dương Tự ở đó nữa.

"Ơ? Học trưởng Âu Dương đâu?" Vân Sở chớp chớp mắt, nghi ngờ nhìn vào ghế, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.

Vân Cảnh vừa vào ánh mắt đã dừng trên người Vân Sở, mà lúc này lại đang chìm sâu vào cảm xúc ưu thương của bản thân, lại thêm đèn khá tối cho nên không nhìn thấy Âu Dương Tự.

Còn Âu Dương Tự vừa nhìn thấy Liên Thanh Ngôn và Vân Cảnh, trong lòng biết tình huống không ổn, nhanh chóng rời đi từ cửa sau. Tuy rằng rất không cam lòng khi phải buông tha Vân Sở như vậy, nhưng mà, anh hiểu rõ, nếu như Vân Cảnh biết anh tự tiện làm việc thì chỉ sợ sau này ngay cả cơ tiếp cận Vân Sở cũng không còn nữa.

Vì kế hoạch của anh, hôm nay chỉ có thể tạm thời buông tha. Chẳng phải có cái gọi là núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, chỉ cần anh còn cơ hội tiếp cận Vân Sở thì anh sẽ có cách trừ khử Vân Sở.

Nghe thấy lời nói của Vân Sở, Liên Thanh Ngôn nhíu mày hỏi: "Tìm ai vậy?"

"À, là một học trưởng ở trên trường, vừa rồi ở bên ngoài anh ấy có giúp tôi một việc, tôi mời anh ấy uống một chén. Vừa rồi vẫn còn ở đây, không biết tại sao đột nhiên lại không thấy tăm hơi đâu. Thật kỳ quái.... ....." Vân Sở bĩu môi, nhỏ giọng quở trách.

Tuy nhiên, Âu Dương Tự tự rời khỏi là tốt nhất, cô có thể nhanh chóng đi tìm Lương Hạo rồi.

Nhớ đến lời nói của phục vụ, Lương Hạo bị htường, Vân Sở mím môi. Cuối cùng không để ý đến chuyện vì sao Âu Dương Tự đột nhiên rời đi nữa, lôi kéo lấy Liên Thanh Ngôn, nói: "Liên ca ca, có chuyện này, chỉ sợ lại làm phiền đến anh rồi...."

Khóe miệng Liên Thanh Ngôn giật giật, có chút xấu hổ hỏi: "Không phải là....Lại có người bị thương đấy chứ?"

Vân Sở bĩu môi, ai oán gật đầu: "Lại bị anh đoán đúng rồi, thật lạ, vì sao chỗ nào có Liên ca ca là chỗ đó lại có người bị thương nhỉ?''

Liên Thanh Ngôn gõ nhẹ vào đầu cô, cười mắng: "Nhóc con chết tiệt kia, ý của cô là vì có tôi ở đây nên người đó mới bị thương có đúng hay không?"

Vân sở thè lưỡi, cười tươi hơn hoa, không ngừng lắc đầu: "Ai nói vậy chứ? Không hề có chuyện này đâu. Ai dám nói vậy tôi đánh hắn."

Liên Thanh Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn Vân Sở tràn đầy sủng nịnh. Hiển nhiên, giờ phút này, Liên Thanh Ngôn cũng quên luôn người bạn là Vân Cảnh ở bên cạnh.

Vân Cảnh nhìn bọn họ ở chung một chỗ, nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ như vậy, có cảm giác, Liên Thanh Ngôn mới chính là anh trai của cô vậy, điều này làm cho anh cảm thấy rất khó chịu, gần như không thể thở nổi.

Đúng lúc Vân Sở kéo Liên Thanh Ngôn rời đi, cuối cùng Vân Cảnh không nhịn được mà lên tiếng: ''Sở Sở...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK