"Sở Sở, tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Mộc Ngân chớp chớp mắt, có chút khó hiểu nhìn cô.
Vân Sở liếc nhìn cô một cái, ngồi xuống trên ghế, cúi đầu không nói chuyện.
Bên cạnh, Vân Cảnh hơi nhíu mày nói: "Tối qua gặp ác mộng sao? Ngủ không được tại sao không nói với anh trai........." Vân Cảnh đưa sữa cho cô, có chút đau lòng hỏi.
Vân Sở gật gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy, là một ác mộng vô cùng lớn."
Thượng Quan Triệt đáng chết, Thượng Quan Triệt khốn kiếp, Thượng Quan Triệt biến thái, lại dám cướp đi nụ hôn đầu tiên bảo bối của cô, đáng giận. Anh cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô coi như xong, vậy mà còn hại cô tâm trạng cả đêm không yên, tim đập rộn lên, mặt đỏ tai hồng, trong đầu toàn bộ là khuôn mặt yêu nghiệt của Thượng Quan Triệt cùng với dáng vẻ động lòng người của anh khi hôn bản thân, cứ như vậy mà tra tấn cô cả đêm, khiến cô không tài nào ngủ được.
Kết quả, hôm này là ngày đầu tiên đến lớp, cô lại phải mang theo một đôi mắt gấu trúc ra ngoài. Hình tượng tốt đẹp của cô cứ như vậy mà bị tên khốn đó làm hỏng, có phải cô nên rất tức giận đúng không!
Nhớ lại tối hôm qua, mặt cô lại hơi đỏ lên, bưng cốc sữa lên rồi uống vội vào trong bụng, rồi sau đó cầm lấy bánh mì ở trên bàn, cắn thật mạnh, dáng vẻ kia giống như đang coi người đắc tội với cô là cái bánh để rồi ăn từng miếng từng miếng vậy.
Mộc Ngân và Vân Hàn nuốt nước miếng, cúi đầu ăn bữa sáng, không dám nói nhiều lời, sợ bản thân vừa nói ra sẽ biến thành miếng bánh mì đáng thương trong miệng cô.
Vân Cảnh hơi nhíu mày, tiếp tục hỏi vài câu nhưng cũng không hỏi ra được cái gì, cũng không nói thêm gì nữa.
Ăn xong bữa sáng, Vân Sở trở lại phòng, bày đồ trang điểm ra rồi vẽ loạn lên mặt. Vừa trang điểm vừa mắng: "Tên khốn Thượng Quan Triệt, hại bản tiểu thư ngày đầu tiên đến trường phải trang điểm, tốt nhất đừng để bản tiểu thư nhìn thấy anh nữa. Hừ!"
Trang điểm xong, khi cô xuất hiện trước mặt Vân Cảnh thì dáng vẻ đã thay đổi hoàn toàn. Một chiếc đầm trắng rộng rãi màu trắng bao phủ lên thân hình nhỏ nhắn của cô, khiến cô vốn dĩ đã vô cùng xinh xắn, linh lung giờ lại càng thêm đáng yêu. Đi trên một đôi giày máu trắng cao khoảng 3cm, trong tay cầm theo một chiếc túi xách màu đen, mái tóc xoăn tự nhiên được buộc lại sau đầu, cùng với sự biến hóa khi mặt được trang điểm càng làm nổi bật lên vẻ mềm mại mê người của cô.
Nhìn Vân Sở linh động như vậy, nhất thời Vân Cảnh cảm thấy trước mắt sáng ngời lên, kinh ngạc nhìn cô, nhịp tim cũng trở nên không có quy luật.
Vân Sở nhìn thấy biểu cảm kinh diễm trên khuôn mặt Mộc Ngân và Vân Hàn, khóe miệng khẽ cong lên, cười nói: "Có thể đi được rồi."
Trên mặt Vân Hàn có một tia không được tự nhiên xẹt qua, cúi đầu nói: "Tiểu thư, hôm nay tôi có chút việc, chỉ sợ.........."
Vân Sở biết, hôm nay, đại hán lần trước gặp trong nhà Thượng Quan Triệt hẹn Vân Hàn đến so tài một lần nữa, vài ngày qua Vân Hàn đều đã cố gắng tập luyện chính là để hôm nay có thể đi đánh một trận thật đã, đương nhiên cô sẽ không ngăn cản anh.
"Ừ, tôi biết rồi, anh nên cẩn thận một chút." Vân Sở cười hì hì nói xong rồi kéo tay Mộc Ngân nói: "Tiểu Ngân, chúng ta đi học."
Vân Cảnh nhìn dáng vẻ khoan khoái của cô, tay nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng không khỏi có vài phần do dự.
Chiếc xe màu đen hào nhoáng đứng vững vàng trước cổng đại học Lập Thượng - Đại học Quý tộc nổi tiếng nhất thành phố I.
Cửa xe mở ra, Vân Cảnh bước từ trên xe xuống, toàn thân là một bộ âu phục màu xám bạc khiến sự cao lớn đẹp trai vốn có của anh giờ lại càng thêm đẹp trai ngời ngời. Trên mặt anh mang theo nụ cười ôn nhu, nhìn xuống phía Vân Sở, mở cửa xe cho cô, cười nói: "Sở Sở, đến rồi."
"Ừ, cám ơn anh." Vân Sở nheo mắt lại cười một tiếng, không hề khách khí mà bước xuống xe, ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên cổng trường thật to cùng với bốn chữ "Đại học Lập Thượng" bằng vàng to tướng sáng lấp lánh, trong lòng không khỏi cảm thấy xúc động.
Vốn dĩ tưởng rằng sẽ không còn cơ hội học đại học nữa, không thể tưởng tượng được sau khi sống lại cô lại có thể trải nghiệm rất chuyện lần đầu tiên trong đời. Nhớ đến chuyện này cô lại nhớ đến nụ hôn tối qua của Thượng Quan Triệt, mặt đỏ lên, có chút tức giận bước về phía trước vài bước.
Vân Cảnh nhìn vẻ mặt biến hóa của cô, cho rằng cô không muốn đến trường, cười nói: "Sở Sở, em còn nhỏ cần phải đến trường, đây là thời điểm tốt nhất để học hành, nhất định phải ngoan ngoãn. Buổi chiều anh trai đến đón em có được hay không?"
Sao cơ? Con ngươi Vân Sở xoay một vòng, cười nói: "Không cần phải phiền toái như vậy, anh trai, buổi chiều tự bản thân em có thể trở về, anh vội thì cứ đi đi, đi đường cẩn thận nha."
Đều đã hạ lệnh đuổi khách, Vân Cảnh cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu, dịu dàng vuốt ve đầu cô, cười nói: ''Được, vậy anh đi về trước."
"Anh! Hẹn gặp lại!" Vân Sở cười ngọt ngào với anh, dùng sức vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé.
Còn, các nữ sinh vừa mới đi đến trường ở xung quanh, khi nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai của Vân Sở, tốp năm tốp ba đều dừng bước lại, vừa bàn tán vừa muốn tiến lên bắt chuyện với Vân Sở.
Vân Cảnh vừa lên xe, vẻ mặt tươi cười của Vân Sở lập tức được thu lại, xoay người nói với Mộc Ngân: "Tiểu Ngân, đi, đưa tôi đến phòng học."
Nhìn thấy tư thế kiêu ngạo như vậy của Vân Sở những người xung quanh nào còn dám đến bắt chuyện nữa? Bàn tán xôn xao bắt đầu nổ ra.
Vân Sở nghênh ngang đi vào trong trường, một đôi mắt tò mò nhìn khắp mọi nơi xung quanh, đối với hoàn cảnh tươi mới mà xa lạ này cảm thấy vô cùng tò mò.
Vân Sở và Mộc Ngân cùng học chung một lớp, bởi vì Mộc Ngân là con gái mà cha Vân Sở nhận nuôi, từ nhỏ đã bắt đầu đi học cùng với Vân Sở, cũng là vừa để chăm sóc Vân Sở, cho nên cô được tiếp nhận sự đào tạo giống với Vân Sở.
Thật ra tuy rằng trong giới hắc đạo Vân Ngạo Thiên là người mà trong mắt người khác không điều ác gì không làm, nhưng lại đối xử rất tốt với Vân Sở và Mộc Ngân, ông chỉ có một cô con gái là Vân Sở, khi vợ ông sinh Vân Sở bị người khác hãm hại mà chết, sau đó cũng không đi bước nữa mà dành toàn bộ sự yêu thương lên người Vân Sở. Không thể tưởng tượng được ông ấy lại đoản mệnh như vậy.........
Hai người đi trên con đường nhỏ, mới đi được mốt lúc thì một chiếc xa Maserati màu đỏ thẫm như một cơn gió lướt vèo qua bên người Vân Sở, mang theo một trận gió lớn khiến Vân Sở trong nháy mắt trở nên lộn xộn.
"Mẹ nó! Tên khốn kiếp nào lái xe không có mắt vậy!"
Ngày đầu tiên đi học, vẫn còn chưa kịp phát uy thì đã bị người ta gây chuyện, đương nhiên trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Cắn răng một cái, phải đuổi theo mà giáo huấn người đó một chút.
Tuy nhiên không đợi cô đuổi theo, chiếc xe dừng lại ngay phía trước, người ngồi sau tay lái ngó cái đầu ra, nhìn dáng vẻ tức giận thở phì phò của Vân Sở, chớp chớp mắt, vô cùng kinh ngạc.
Xung quanh có cả nhóm nam và nữ đi qua, nhìn thấy dáng vẻ tức giận tiến lên của Vân Sở, không khỏi lộ ra dáng vẻ xem kịch vui, bắt đầu bàn tán.
''Cô gái đó không muốn sống nữa hay sao, chiếc xe kia mà cô ấy cũng dám mắng."
"Chính là cho dù như vậy thì thiếu gia cũng thật sự rất đẹp trai nha."
"Anh ấy lại dừng xe, a, chúng ta mau đi qua xem, lâu lắm không được nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai của thiếu gia rồi ."
"Oa, thật là thiếu gia, anh ấy thật sự lên lớp kìa..........."
Vân Sở mắt điếc tai ngơ đối với xung quanh, đi đến phía trước chiếc xe, giơ chân đá lên chiếc xe: "Này, xuống xe, anh lái xe kiểu gì thế hả!"
Dường như người trên xe phải ngạc nhiên một lúc lâu rồi mới cười cười mở cửa xe, một mái tóc ngắn màu vàng nhẹ nhàng vung lên, vẽ nên một đường cong đẹp mắt, khiến toàn bộ vẻ đẹp trai baby của anh lộ ra, nhìn Vân Sở đang tức giận phì phì, cười nói: "A, chị dâu sao? Thật khéo, không thể tưởng tượng được là cô cũng học ở trường này nha. Tôi còn tưởng là tôi nhìn nhầm cơ."
HẾT CHƯƠNG 36