Khóe miệng Vân Sở giật giật, rồi sau đó nghiêng đầu, mặt nở nụ cười nhìn Lam Băng Khê: "Vậy thật là rất cảm ơn thầy, nếu thầy tốt như vậy, thì bây giờ cũng bỏ qua cho em đi, cho phép em không lên khóa của thầy Lam người đi."
Nghe nói như thế, Trong mắt Lam Băng Khê lóe lên một chút ý cười, cô nhóc chết tiệt cô là có ý gì, cô cũng không thích mình? Hoặc là không thích Lam Băng Tuyền? Muốn không lên khóa của em trai hắn ta, không có cửa đâu. Lam Băng Khê đưa tay, dùng sức đè đầu Vân Sở xuống, động tác kia làm vô cùng tự nhiên, giống như bọn họ là bạn thân vậy.
Chỉ nghe hắn ta cười nói: "Nghĩ hay quá nhỉ, đi học thật nghiêm túc cho tôi, nếu không em sẽ biết tay tôi."
Dứt lời, Lam Băng Khê hả hê mà cười cười, sải bước rời đi, chỉ còn lại một mình Vân Sở đứng tại chỗ, sờ đầu mình có chút đau đớn, nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Băng Khê, cắn răng nghiến lợi mắng: "Khối băng lớn chết tiệt, ra tay ác như vậy, đáng ghét."
Lúc này, Mộc Ngân cùng đi theo Vân Sở ra ngoài mở trừng hai mắt, không hiểu hỏi: "Sở Sở, quan hệ của cô cùng thầy Lam lúc nào thì tốt như vậy?"
Lúc này Vân Sở mới phát hiện Mộc Ngân cũng cùng mình đi ra, nghe được lời này của cô ấy, mặt cô liền biến sắc, nhìn chằm chằm mộc Ngân nói: "Cái gì gọi là quan hệ tốt, tôi cùng cái tên kia mà cũng gọi là quan hệ tốt?"
Mộc Ngân sờ sờ cái cằm, mặt thần bí cười nói: "Đều nói người trong cuộc mơ hồ, tôi xem thầy Lam cũng chỉ có lúc ở trước mặt cô mới biết cười, chỉ có lúc ở trước mặt cô mới tương đối giống người, có chút nhân khí."
Nghe được lời này của Mộc Ngân, khóe miệng Vân Sở hung hăng co quắp, thật sự không dám gật bừa cái loại suy luận này.
Chỉ là không đợi Vân Sở phản bác, liền nghe được trước mặt đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lẽo và tà ác: "Hả? Thật sao? Ý của em là, tôi bình thường không giống người?"
Mộc Ngân cùng Vân Sở cùng nhau ngẩng đầu, phát hiện Lam Băng Khê cư nhiên đi rồi mà quay lại, nhất thời đầu của hai người cũng đầy mồ hôi lạnh. Nhất là Mộc Ngân, thấy người đàn ông lạnh lẽo này, theo bản năng liền muốn thoát đi.
Vẫn là Vân Sở phản ứng nhanh, lấy lòng cười: "Mộc Ngân nói cũng là lời nói thật nha, thầy một thân phong cách hồn nhiên thiên thành, nơi nào giống người à?"
Lam Băng Khê nheo mắt lại, không kiềm nén được phẫn nộ của mình.
Chỉ là, không đợi Lam Băng Khê mở miệng lần nữa, Vân Sở nói tiếp: "Thầy, dáng vẻ kia của người, rõ ràng là giống như vị thần chứ sao. . . . . ."
Dứt lời, Vân Sở nháy mắt với Mộc Ngân.
Mộc Ngân hiểu ý của Vân Sở, cũng chân chó mà cười cười: "Đúng vậy, thầy Lam ngài tác phong nhanh nhẹn, làm sao có thể so sánh với người?" (sợ hai chị này, anh ta ko phải người thì là gì tr??)
Sắc mặt của Lam Băng Khê lúc này mới hòa hoãn một chút, thoả mãn mà gật gật đầu: "Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy đó."
"Phốc. . . . . ."
"Khụ khụ khụ. . . . . ."
Vân Sở cùng Mộc Ngân đồng thời bị trả lời này của hắn ta khiến hai người nghẹn khiến khuôn mặt đỏ bừng.
Lam Băng Khê lại đưa cho Vân Sở một tấm thiệp mời, miễn cưỡng nói: "Tối mai có một bữa tiệc, cùng tôi đi đi. Sáu giờ tôi chờ trước cửa nhà của em."
Vân Sở mở trừng hai mắt, nhìn tấm thiệp mời trên tay, nhìn chằm chằm Lam Băng Khê hỏi: "Tại sao muốn dẫn tôi đi cùng?"
Lam Băng Khê nhíu mày, hỏi ngược lại: "Em cứ nói đi?"
Vân Sở đột nhiên nhớ tới lời nói lúc trước Lam Băng Tuyền nói, chuyện cô thiếu hắn một cái nhân tình, đành phải đè xuống tức giận, khinh thường ngẩng đầu lên: "Đi thì đi, ai sợ ai, chẳng qua là sau khi tôi đi, chúng ta liền huề nhau, tôi không phải nợ thầy cái gì nữa."
Thật ra thì Lam Băng Khê cũng không biết chuyện lúc trước của Vân Sở cùng Lam Băng Tuyền, hắn hỏi như thế, cũng chỉ là đang đánh cuộc, đánh cuộc giữa Vân Sở cùng đứa em trai kia xảy ra chuyện gì rất thú vị. Không nghĩ tới giữa bọn họ thật sự có gì đó, Lam Băng Khê cười hả hê, gật đầu, xoay người liền bước nhanh đi mất.
Tối mai, hi vọng em trai hắn ta phải nắm chặt cơ hội, anh hùng cứu mỹ. Khó có khi Lam Băng Tuyền không hề bài xích phụ nữ, hắn ta người anh trai này, cũng không thể không giúp một tay được.
Nghĩ đến bữa tiệc tối mai, trong mắt Lam Băng Khê xẹt qua một chút ý cười, mặc dù Vân Sở là một hoa hồng có gai, hơn nữa tuổi cũng hơi nhỏ, nhưng chỉ cần Lam Băng Tuyền thích, hắn ta sẽ giúp bọn họ. Mặc kệ cô là hoa đã có chủ, trước khi cô còn chưa có kết hôn, bất luận là ai cũng có cơ hội.
Chỉ là, nghĩ tới đây, Lam Băng Khê liền nghĩ tới khi bị kẹt xe lần đầu tiên nhìn thấy Vân Sở, khi đó, cô là cùng Thượng Quan Triệt đi chung với nhau, chẳng lẽ, Vân Sở là bạn gái của Thượng Quan Triệt?
. . . . . .
Vân Sở cùng Mộc Ngân đi ra khỏi trường học, chuẩn bị đi đến bang phái xem một chút, lại không ngờ ở cửa trường học lại gặp được Thượng Quan Triệt cùng Niên Cẩm Hạo.
Vừa gặp Thượng Quan Triệt, Vân Sở cười hì hì nghênh đón: "Chú, sao anh lại tới đây."
Thượng Quan Triệt sờ sờ đầu của Vân Sở, nhẹ nhàng kéo cô qua: "Anh đã đoán hôm nay có người sẽ cúp cua, cho nên lại tới."
"Cái gì, thì ra là cố ý đến xem em làm chuyện xấu." Vân Sở le lưỡi một cái, không vui nhìn Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Triệt cưng chìu xoa mái tóc dài của cô, cúi đầu hôn một cái lên gương mặt của cô, ở bên tai cô thân mật cười nói: "Dĩ nhiên không phải, anh là đang nhớ đến cô nhóc em."
Vân Sở bị anh làm cho ngứa một chút, cuống quít rụt cổ một cái, "Khanh khách" nở nụ cười.
Chỉ là, sau khi thân thiết, Thượng Quan Triệt cũng chau mày, nhìn Vân Sở chằm chằm: "Cô nhóc, anh có việc muốn rời khỏi đây hai ngày."
"Lại rời đi?" Không biết vì sao, nghe Thượng Quan Triệt nói muốn rời đi, lòng của Vân Sở có chút khó chịu. Trong khoảng thời gian này, anh cách năm ngày ba bữa lại ra nước ngoài, anh không mệt, cô cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi đấy.
Thượng Quan Triệt thở dài, mang Vân Sở lên trên xe của anh, sau đó để cho cô tựa vào trong ngực của mình: "Ngoan, anh rất nhanh sẽ trở về, đừng lo lắng."
"Ừ." Vân Sở gật đầu, tay vẫn ôm chặt hông của Thượng Quan Triệt, cảm giác lần này anh rời đi sẽ gặp nguy hiểm, lòng cô luôn là không nhộn nhạo bức rứt. "Vậy anh phải cẩn thận một chút, nhớ trở về sớm."